Đích Nữ Thiên Kim Mạnh Mẽ Xoay Người

Chương 18




Dù sao cởi thì cũng đã cởi, Triệu Tuệ Lam cũng không thể bỏ phí lần này, dứt khoác rửa sạch vết thương cho Thái Tử luôn, nhưng vấn đề lại tới, nàng cùng Nhã Nhã điều là nữ tử chưa lập gia đình hướng một nam tử thân cởi xiêm y chưa nói nay lại còn phải sờ tới sờ lui nữa thì truyền ra ngoài nàng cùng Nhã Nhã nhất định sẽ ảnh hưởng danh dự, Triệu Tuệ Lam đứng trước người Thái Tử do dự hồi lâu vẫn chưa hạ thủ, Tư Đồ Linh Nhã thấy Triệu Tuệ Lam cứ ngây ra đứng đó thì không hiểu ra sao, cho là nàng ấy mệt nên hăng hái bước đến muốn vệ sinh thân mình cho Thái Tử.

"Nhã Nhã, muội lại muốn làm gì" Triệu Tuệ Lam ngăn lại khuê mật đang muốn vươn ra bàn tay tội ác ý đồ dĩ nhiên không cần phải nói chính là ngay bờ ngực cường tráng, co dãn của Thái Tử đại nhân.

Tư Đồ Linh Nhã vỗ vỗ bàn tay của Triệu Tuệ Lam, nghi hoặc đáp: "Thì phải băng bó cho Thái Tử ca ca nha, Lam Lam nếu còn không làm nhanh thì Thái Tử ca ca sẽ bị lạnh đó".

Triệu Tuệ Lam cắn cắn khóe miệng, nghĩ dù sao cũng không có ai ở đây, bản thân cũng chưa phải chưa từng nhìn thấy cơ thể nam nhân, vì thế nhắm chặt mắt đưa tay, nhưng lần này tay của nàng lại bị cản lại, Tư Đồ Linh Nhã vẻ mặt không đồng ý nhìn nàng, nói: "Lam Lam để muội vệ sinh vết thương cho Thái Tử ca ca", nàng nhìn vẻ mặt mỏi mệt của Lam lam thì làm sao đành lòng để Lam Lam vất vả nữa.

Triệu Tuệ Lam chưa kịp nói gì thì Tư Đồ Linh Nhã đã nhanh chóng đưa chiếc khăn tay của mình tỉ mỉ rửa sạch xung quanh vết thương của Thái Tử, Triệu Tuệ Lam muốn ngăn cản nhưng thấy vẻ mặt tự nhiên của khuê mật thì ngẫm lại dù sao đối với Nhã Nhã thì cho dù có cởi sạch hết xiêm y trên người Thái Tử muội ấy cũng không đỏ mặt so với mình quả thật trấn định hơn nhiều, Triệu Tuệ Lam đành để Tư Đồ Linh Nhã xử lý vết thương cho Thái Tử bản thân thì đi vòng quanh muốn tìm một ích cây khô định nhóm một đống lửa, sợ là trong một lúc thì tiếp viện của Thái Tử mới đến bọn họ phải cố gắng sinh tồn trong khoảng thời gian này.

Tỉ mỉ thanh tẩy miệng vết thương sau đó lại dùng khăn bao lấy vết thương cho Doãn Hạo Kì, Tư Đồ Linh Nhã mới thở phào một phen, cẩn thận mặc lại xiêm y cho Doãn Hạo Kì, đột nhiên một bàn tay to lớn nắm lấy bàn tay bé nhỏ của nàng, độ nóng của nó khiến Tư Đồ Linh Nhã hoảng sợ, ngước nhìn lên trên thì bắt gặp Doãn Hạo Kì với vẻ mặt vô cùng thống khổ, mồ hôi từ trán rịn ra ướt nhẹp cả phần tóc mai, cánh môi càng thêm tái nhợt, gương mặt đỏ lên một cách kì dị.

"Nóng quá...nóng...nóng quá" mơ mơ màng màng Doãn Hạo Kì chỉ cảm thấy cả cơ thể như bị thiêu đốt, khắp người điều nóng bức, nhưng trong nóng bức hắn lại cảm nhận có một vật thể mát lạnh di chuyển qua lại trên cơ thể hắn, lại đột nhiên dừng lại tựa hồ muốn rời xa, Doãn Hạo Kì theo bản năng muốn bắt lại thứ lành lạnh làm hắn dễ chịu đó.

Tư Đồ Linh Nhã bối rối muốn rụt tay lại nhưng sức lực mềm yếu của nàng làm sao chống lại một nam tử trưởng thành lại từng luyện qua công phu, chỉ chớp mắt không chỉ bàn tay mà cả người Tư Đồ Linh Nhã điều bị Doãn Hạo Kì ôm trọn.

"Buông...buông tay" Tư Đồ Linh Nhã bị Doãn Hạo Kì kiềm hãm càng lộ ra bất an, lại càng ra sức giãy dụa cả cơ thể uốn tới uốn lui trong lòng Doãn Hạo Kì, vốn là cơ thể bị nóng bức làm khó chịu, mãi mới bắt được một khối băng lạnh lẽo làm cơ thể dịu đi một chút có điều khối băng này lại không an phận cứ nhích đến nhích đi, Doãn Hạo Kì nhăn mày trực tiếp gia tăng sức mạnh ép chặt cả người Tư Đồ Linh Nhã vào cơ thể mình, bàn tay cách một tầng quần áo không cảm thụ được độ lạnh của khối băng Doãn Hạo Kì đưa tay men theo vạt áo luồn hai bàn tay vào trong, dán lên lưng của Tư Đồ Linh Nhã, lòng bàn tay cảm nhận da lưng mát lạnh, mịn màng bên dưới hắn thở dài một tiếng thỏa mãn, lại càng bám chặt thêm.

"Oa.....Thả ra...Lam...Lam.....oa....ách...cứu...." Tư Đồ Linh Nhã cảm nhận bàn tay nóng rực kia di chuyển khắp trên lưng mình đã sợ đến mức nói không ra lời, nhưng cả thân thể nàng điều bị Doãn Hạo Kì kiềm hãm không thể nhúc nhích, chỉ biết nức nở vừa gọi vừa kiêu, hy vọng khuê mật nhanh chóng cứu nàng, ngặt nỗi vốn đã bị dọa cho sợ đến linh hồn điều muốn bay, tiếng kiêu của nàng chỉ giống con mèo nhỏ không lớn hơn là bao.

Doãn Hạo Kì cảm nhận da thị mát lạnh dưới bàn tay nhịn không được càng muốn nhiều hơn, một mùi hương hoa Tư Đinh Hương thoang thoảng quanh chớp mũi Doãn Hạo Kì, cả thân thể dán lên người Tư Đồ Linh Nhã, đầu cúi xuống tại chiếc cổ mảnh khảnh bồi hồi, hương thơm khiến hắn như say, nhịn không được vươn ra đầu lưỡi tinh tế liếm nhẹ lên lại giống như chưa đủ Doãn Hạo Kì trực tiếp há miệng cắn lên cần cổ thon dài của Tư Đồ Linh Nhã, răng nanh day nhẹ lên phần da thịt non mềm kia, phần cổ láng mịn của Tư Đồ Linh Nhã bị Doãn Hạo Kì vừa cắn vừa mút để lại vô số điểm đỏ, cắn chán mút chán Doãn Hạo Kì kéo miệng muốn cúi xuống phía dưới để tiếp tục thưởng thức.

"A....Lam...Lam...hức.....Lam...Lam" Triệu Tuệ Lam vứt đi cây củi khô, đưa tay kéo Tư Đồ Linh Nhã đang run như cầy sấy ở trong lòng của Doãn Hạo Kì ra, nghe khuê mật run run rẩy rẩy nói không thành tiếng thì đau lòng vô cùng, căm tức liếc nhìn người đã bị nàng đánh bất tỉnh, càng nhìn càng hận, Triệu Tuệ Lam không thèm kiêng dè đưa chân đạp thêm mấy đạp lên thân Doãn Hạo Kì, nàng thật không ngờ bản thân chỉ mới rời đi có mấy phút đến khi quay trở lại thì tiểu ngốc qua nhà nàng đang bị người khinh bạc, bình thường bản thân đứng đắn đạo mạo thật không ngờ lại là tên sắc quỷ, khinh bỉ liếc Doãn Hạo Kì, Triệu Tuệ Lam mặc kệ Thái Tử đang nằm rạp trên đất kia mà kéo khuê mật qua gần con suối dựa vào ánh sáng mỏng manh xen qua kẻ lá để nhìn tình trạng hiện giờ của Tư Đồ Linh Nhã.

"Chết tiệt, đáng lý ra nên đánh hắn thêm mấy cái" Triệu Tuệ Lam nhìn một hàng dấu vết trên cổ của Tư Đồ Linh Nhã cắn răng nghiến lợi nói.

Làn da của Tư Đồ Linh Nhã vốn trắng mịn lại rất non mềm nên chỉ đụng nhẹ một cái là có dấu vết ngay, Doãn Hạo Kì vừa cắn lại vừa mút, làn da non mềm kia sẽ chịu được ngược đãi dã man như thế, nhìn một mảnh xanh xanh tím tím rợn người còn kèm theo lấm tấm dấu răng trên cổ của Tư Đồ Linh Nhã, Triệu Tuệ lam hít sâu một hơi đè xuống xung động muốn quay lại tẩn cho tên sắc Thái Tử đó một trận, đau lòng dùng khăn tay thấm nước rửa sạch những vệt bóng loáng trên cổ Tư Đồ Linh Nhã khỏi phải nói thì nàng cũng hiểu đấy là cái gì.

"Lam...Lam" Tư Đồ Linh Nhã bị khăn tay chà qua có chút đau nên nhỏ giọng cầu xin.

"Ráng chịu chút, ai biết nước miếng của tên đó có bệnh gì không, phải rửa sạch chút" Triệu Tuệ Lam nhăn mặt, lại dùng khăn thấm chút nước suối tỉ mỉ thanh tẩy cho Tư Đồ Linh Nhã.

"Sột______soạt" đột nhiên có tiếng động vang lên như cành cây bị người ta dùng sức đẩy ra, Triệu Tuệ Lam căng thẳng nắm Tư Đồ Linh Nhã thần kinh căng chặt nhìn vào nơi phát ra tiếng động, bọn họ đang ở giữa rừng sâu chỉ có hai người tay trói gà không chặt còn thêm một Thái Tử một thân thương hoạn, nếu người đến là truy binh của thích khách thì chắc chắn hôm nay bọn họ phải giao mạng tại nơi này.

"Chủ tử thật là...A nghĩa đã nói với người rồi là hướng Bắc, hương Bắc mới đúng, chủ tử cứ nhất quyết đi hương Nam, giờ thì hay rồi, đi nãy giờ cũng chưa ra được khu rừng này" Một người mặc quần áo tho sơ của gia nô tay cầm một cây gậy đập đập trên đất xua đi con trùng, tay còn lại thì đẩy ra tầng tầng lá cây.

Triệu Tuệ Lam mở to mắt kinh ngạc nhìn hai người đi đến, nàng nhận ra vị công tử đi phía sau chính là người mà cách đây mấy tuần nàng gặp tại Tứ Thư Lâu, dung mạo công tử này quá suất sắc muốn quên cũng khó quên được.

Nạp Lan Mộc nghe A nghĩa lải nhải cũng có hơn một canh giờ, thật không biết nô tài này nhà hắn lấy đâu ra sức mà nhiều thế, phía trước A nghĩa còn đang lải nhải thì chuyển sang tiếng hô kinh ngạc, Nạp Lan Mộc theo tiếng kiểu của A nghĩa nhìn thấy đứng không xa bên trái hắn có hai tiểu cô nương, chính là hai người có mệnh cách đặc biệt mà hắn gặp cách đây không lấu, xem ra là giữa họ quả thật có cơ duyên.

"Tiểu cô nương lại gặp mặt" Nạp Lan Mộc hướng Triệu Tuệ Lam nở nụ cười hữu hảo, trong ánh mắt lóe lên sự hứng thú, không ngờ trong khoảng thời gian ngắn như vậy mệnh cách của hai người càng ngày càng vượng.

Triệu Tuệ Lam cảnh giác nhìn nam tử xinh đẹp tựa trích tiên kia, nàng không hiểu vì sao hai người này lúc xuất hiện vào lúc này, cũng không đáp lời của Nạp Lan Mộc mà chỉ hướng hắn gật gật đầu xem như chào hỏi.

"Ha...ha...nhìn ngươi kìa, cứ y như con nhím đang xù [bad word] cảnh giác vậy, ta có giống người xấu sao, tiểu cô nương lòng đề phòng không khỏi quá cao đi" Nạp Lan Mộc nhìn tiểu cô nương ôm lấy bạn hữu cảnh giác lui cách xa hắn, buồn cười nói.

"Hừ, người xấu cũng không phải treo trên mặt hai chữ đấy" Triệu Tuệ Lam cũng biết hiện tại nếu người kia thật là người xấu nàng cũng không có cách nào phản kháng, bất quá thân thể tự thân làm ra động tác đề phòng ma thôi.

Nạp Lan Mộc nghe Triệu Tuệ Lam vẫn đề phòng mình cũng không nổi giận, ánh mắt đảo đến Thái Tử bị Triệu Tuệ Lam đánh bất tỉnh vẫn còn đang hôn mê nằm bên kia, hỏi: "Kia là bằng hữu có hai người, ta xem hắn bị thương lại còn đang hôn mê" Triệu Tuệ Lam lúc này mới nhớ đến Thái Tử bị nàng đánh bất tỉnh kia, tuy lúc nãy bị giân dữ hôn đầu nhưng giờ nàng nhớ lại Thái Tử bị thương chưa khỏi lại bị nàng đánh không biết có ra bệnh xấu gì không.

Nạp Lan Mộc gặp Triệu Tuệ Lam không nói gì, thì mĩm cười nói tiếp: "Ta cùng gia nô chỉ là đi tìm thuốc nên lạc đường đến nơi này, nếu tiểu cô nương không ngại ta cũng biết chút y thuật có thể xem bệnh cho bằng hữu của ngươi"

Triệu Tuệ Lam lo lắng sức khỏe của Thái Tử nghe vậy thì ánh mắt hơi sáng lên, dẫu biết người này còn chưa thân quen nhưng hiện tại nàng cũng không còn đường nào để chọn, nói thật nàng cũng không có hảo cảm gì với Thái Tử, cứu hắn chỉ là lúc đó nàng cùng Nhã Nhã vẫn còn đang ở trạng thái an toàn, nếu thật sự có người gây bất lợi cho hắn chỉ cần không tổn hại nàng cùng Nhã Nhã nàng cũng mặc kệ.

Nạp Lan Mộc nhìn Triệu Tuệ Lam không có biểu hiện ngăn cản thì đi về phía Thái Tử vẫn còn đang nằm rạp trên đất, ngón tay để lên bắt mạch, Triệu Tuệ Lam nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của Nạp Lan Mộc xem ra Thái Tử cũng không có gì đáng lo.

"Chỉ là bị trúng mê hương, vết thương nơi tay cũng không quá nghiêm trọng chỉ là có hơi chút thương hàn, bất quá......" Nạp Lan Mộc nói tới đây lại ngừng lại, hơi nghi hoặc đưa tay lần nữa bắt mạch, miệng lẩm nhẩm nói tiếp: "Nếu là hôn mê do mê hương thì hẳn là sớm tỉnh sao đến giờ vẫn không thấy động tĩnh, này rất lạ", giọng hắn cũng không nhỏ nên Triệu Tuệ Lam nghe rõ ràng.

"Khụ...khụ, lúc ta đưa hắn đi thì có không cẩn thận vấp ngã, nói chừng là đánh vào đâu lên mới bất tĩnh" Triệu Tuệ Lam hơi chột dạ nói, đánh chết nàng cũng không thừa nhận là bản thân ra tay đánh bất tỉnh Thái Tử.

Nạp Lan Mộc nghe vậy đưa tay kiểm tra đầu của Doãn Hạo Kì một chút quả nhiên phía sau ót nổi lên một cái bao nhỏ, hiển nhiên cái ngã này của Triệu đại tiểu thư cũng không nhẹ, nhìn vẻ mặt mất tự nhiên của Triệu Tuệ Lam, Nạp Lan Mộc cũng không hỏi thêm hướng A nghĩa vươn tay, làm nô tài theo hầu chủ tử nhiều năm như vậy đương nhiên biết rõ chủ tử cần gì, A nghĩa từ tay nãi của mình lấy ra một bình sứ nhỏ giao cho Nạp Lan Mộc.

Nạp Lan Mộc đưa bình sứ vào mũi của Doãn Hạo Kì một lúc, sau đó lấy tay bấm huyệt nhân trung của hắn, không bao lâu đầu mày của Doãn Hạo Kì nhăn lại, ánh mắt lung lay vài cái rốt cuộc mở ra. 

"Ngươi.....khụ...khụ....khụ" Doãn Hạo Kì vừa mới tỉnh lại chỉ cảm thấy đầu choáng lợi hại, cổ họng khô khốc, nhìn nam tử trước mặt muốn mơ miệng hỏi hắn là ai nhưng chỉ vừa mở miệng liên không kiềm được mà ho khan.

"Đừng gấp, ta là Nạp Lan Mộc, chỉ đi ngang qua đây" Nạp Lan Mộc hờ hững nói, cứu người này chỉ là vì hắn là bạn của hai vị tiểu cô nương làm hắn hứng thú mà thôi.

Doãn Hạo Kì ho một trận mới nhìn hoàn cảnh xung quanh, xem ra hắn là được người cứu, ánh mắt lướt một vòng lại bắt trúng hai bóng dáng đang đứng cách không xa.

"Tư Đồ Linh Nhã" Doãn Hạo Kì nhận ra hai vị tiểu cô nương đằng kia là người quen nhưng hắn chỉ nhớ một người là muội muội của Văn Thanh tên gì thì hắn không nhớ còn người còn lại chính là vị tiền hôn thê của hắn.

Triệu Tuệ Lam lấy thân che lại ánh nhìn của Doãn Hạo Kì với Tư Đồ Linh Nhã, mới nói: "Thái Tử không sao la tốt rồi, Tuệ Lam cùng Nhã Nhã đến Trúc Hiên để thư giản không ngờ lại đụng trúng thích khách đến ám sát ngài, có một thị vệ giao ngài cho chúng tôi"

Doãn Hạo Kì nheo mắt nhìn Triệu Tuệ Lam như con con gà hộ con che Tư Đồ Linh Nhã gắt gao mà tiểu nhân nhi kia trốn phía sau Triệu Tuệ Lam chỉ lộ ra cái đầu nhỏ đang đề phòng nhìn hắn. Doãn Hạo Kì không hiểu vì sao hai tiểu cô nương này lại đề phòng hắn như vậy, ngay đến trong ánh mắt của Tư Đồ Linh Nhã cũng nhìn hắn đầy hoảng sợ, đợi chút hoảng sợ.

Doãn Hạo Kì tưởng mình nhìn nhầm rồi, muốn chăm chú nhìn lại thì Triệu Tuệ Lam đã ấn cái đầu nhỏ kia ra phía sau không để hắn nhìn nữa, Doãn Hạo Kì đột nhiên cảm thấy bực mình mà buồn cười, hắn năm nay cũng đã mười bảy cũng đã là một đại nhân rồi, Tư Đồ Linh Nhã dù có đáng yêu cỡ nào cũng chỉ là một tiểu cô nương mười hai, mười ba tuổi, cho dù có muốn gì cũng không thể đối với một đứa con nít xuống tay, cái ánh nhìn như phòng sắc lang nhìn hắn là như thế nào.

"Đa tạ ân cứu mạng của Triệu tiểu thư....cùng Tư Đồ tiểu thư" Doãn Hạo Kì không được tự nhiên gọi tên của Tư Đồ Linh Nhã dù gì lúc trước hắn bị cái hôn ước hoang đường kia đè nặng lên đầu nên đối với Tư Đồ Linh Nhã có chút chán ghét, cũng không có gặp mặt nàng bao nhiêu lần những lần gặp đó hắn điều chỉ nhìn thoáng qua mà thôi, có lẽ tiếp xúc nhiều nhất chính là lần ở Bát Bửu Lâu và Đào Viên, hắn không phủ nhận bản thân qua hai lần tiếp xúc thì Tư Đồ Linh Nhã không hề khiến hắn chán ghét như lúc trước thậm chí có thể có chút xíu để ý nhưng chung quy hắn là Thái Tử biết phân nặng nhẹ Tư Đồ Linh Nhã đã cùng hắn từ hôn thì cho dù hắn có chút xíu yêu thích nàng cũng không thể lại thú nàng vào cửa, bị từ hôn đã mất thể diện hoàng thất lắm rồi nay lại quay đầu cưới vị tiền hôn thê vào cửa này nhất định sẽ khiến người ta chê cười nên bấy lâu nay hắn luôn đè đi phân yêu thích vừa mới sinh ra đối với Tư Đồ Linh Nhã lúc trước.

"Cứu người là việc nên làm huống chi lại là Thái Tử, việc này ngài không cần để trong lòng" Triệu Tuệ Lam khách sáo nói, ân cứu mạng đương nhiên phải có hồi báo nàng dù không thích Doãn Hạo Kì nhưng hắn đích xác là một vị minh quân nên việc hắn muốn báo ân là điều chắc chắn, xem ra phải suy nghĩ một chút nên đòi lợi ích gì, nàng không thể bạch bạch chịu thiệt lần mệt này được, còn có tiện nghi của Nhã Nhã cũng phải đòi, dù cho Doãn Hạo Kì không nhớ nhưng nàng tuyệt đối phải làm cho hắn đề bù đủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.