Đích Nữ Nhị Tiểu Thư

Chương 28: Quyền lớn của Nhị Di Nương bị đoạt




Editor: nhuandong

Thấy trước khi chết Thủy Lục cũng không chịu nói ra người sai khiến ở đằng sau, trong mắt Vân Lãnh Ca hiện lên một vòng ánh sáng lạnh. Tuy Nhị Di Nương không phải là người thông minh tuyệt đỉnh, cũng không phải là kẻ ngu xuẩn, mỗi lần làm việc trước sau đều chuẩn bị tốt đường lui cho mình, hơn nữa bà ta chưa tự mình động thủ bảo giờ, chỉ cần xiết chặt đường sống của người khác, một khi có chuyện, đều có người gánh tội thay bà ta, mà bà ta lại không hề quan tâm đến. Cũng như lần đầu độc thạch tín Linh Nhi trước đó, Nhị Di nương nắm giữ Tướng phủ ít năm như vậy, người bị bà ta nắm trong tay tuyệt đối nhiều hơn so với nàng nghĩ nhiều.

Lão phu nhân đã không còn kiên nhân để tiếp tục dây dưa với Thủy Lục nữa, bà trực tiếp lạnh lùng nói: "Người tới, mang tiện tỳ này xuống, đánh chết! Răn đe kẻ khác." Cuối cùng Mai Hương cũng nhẹ nhàng thở ra, rốt cục hiềm nghi của mình cũng được rửa sạch.

Thủy Lục không lên tiếng nữa, cúi thấp đầu mặc cho hai ma ma dẫn nàng ta ra ngoài, một giây trước khi ra khỏi cửa, Thủy Lục ngẩng đầu liếc nhìn Nhị Di Nương, trong mắt mang theo sự mãnh liệt một lòng muốn chết, còn có một tia thỉnh cầu lặng lẽ mà người bình thường không thấy được.

Chỉ chốc lát sau, bên ngoài truyền đến tiếng đánh bằng roi nặng nề, ngẫu nhiên thoáng truyền đến tiếng rên rỉ thống khổ, xem ra là đánh bằng roi sợ rằng Thủy Lục kêu quá thê lương quấy rầy chủ tử trong phòng, cho nên đã bịt miệng nàng ta lại.

Tuy hạ nhân trong phòng không nghe thấy gì, nhưng không khí đè nén đến nặng nề này càng khiến cho lòng người sợ hãi, mỗi nha hoàn đều cúi đầu xuống, sắc mặt cũng có chút trắng bệch và bất an.

Ánh mắt sắc bén của lão phu nhân quét một vòng mọi người trong phòng, khi nhìn đến Nhị Di Nương, mắt rõ ràng nheo lại, lạnh giọng mở miệng nói: "Làm như vậy để cho các ngươi tỉnh ngộ, chủ tử cho các ngươi ăn ở, cho các ngươi ấm no, các ngươi còn muốn mưu hại chủ tử, như thế là nô tài bất nghĩa, nhất định Tướng phủ ta sẽ không bỏ qua."

Bọn nha hoàn lập tức đáp lại nói: "Lão phu nhân nói vô cùng đúng, bọn nô tỳ không dám."

Lão phu nhân hài lòng nhẹ gật đầu, đứng đối mặt với y phủ nói: "Y Phủ, hôm nay đã làm phiền ngươi, ngươi đi về trước đi, nên nói không nên nói chắc trong lòng ngươi đã biết." Trong mắt mang theo ý cảnh cáo,

Thân thể có chút gầy yếu của Y phủ lập tức run lên một cái, mở miệng nói: "Lão phu nhân người yên tâm, lão hủ hiểu được. Hôm nay cái gì lão hủ cũng không biết, chỉ đến bắt mạch cho lão phu nhân mà thôi, lão hủ xin cáo lui." Ý rằng nói dễ nghe thì là đại phu, mà nói khó nghe cũng chỉ là nô tài của Tướng phủ mà thôi.

Lão phu nhân rất hài lòng với sự thức thời của y phủ, sắc mặt hài hòa, phân phó nói: "Người tới, tiễn y phủ xuất phủ." Ngay lập tức một nha hoàn bên cạnh lão phu nhân cung kính dẫn y phủ ra khỏi nội thất.

Vân Lãnh Ca nghiêng đầu nhìn sắc trời bên ngoài, bầu trời đã bắt đầu xuất hiện tia sáng trắng, đã sắp sáu giờ rồi.

"Nhị Di Nương, ngươi có biết tội của ngươi không?" Lão phu nhân bắt đầu làm khó dễ với Nhị Di Nương.

Thân thể Nhị Di Nương cứng đờ: "Lão phu nhân, tiện thiếp biết tội." Lời nói xoay chuyển: "Đều là do tiện thiếp hồ đồ, trách lầm Nhị tiểu thư, thỉnh lão phu nhân trách phạt."

Lão phu nhân có chút không vui, cho tới bây giờ, Nhị Di Nương còn tránh nặng tìm nhẹ, chỉ chịu nhận bản thân mình chỉ phạm vào tội hồ đồ.

Lão phu nhân ý vị sâu xa nói: "Chỉ có cái này thôi sao? Sự việc hôm nay ngươi không hề xen vào chút nào?" Ví dụ như Thủy Lục?"

Đồng tử của Nhị Di Nương co rụt lại, giọng nói vẫn bình tĩnh như cũ: "Lão phu nhân, tỳ thiếp cũng không nhận ra Thủy Lục, chuyện của nàng ta không hề quan hệ gì với tỳ thiếp, tỳ thiếp chỉ gặp ác mộng, mới hiểu lầm Nhị tiểu thư, xin lão phu nhân minh giám."

"A? Sao ta lại nhớ rõ hình như mẫu thân của Thủy Lục là nữ đầu bếp phòng bếp nhỏ của Nhị Di Nương nhỉ? Chẳng lẽ ta nhớ lộn?" Đột nhiên Vân Lãnh Ca chen vào mở miệng nói, trên mặt là nụ cười sâu xa.

Ánh mắt của lão phu nhân ngưng tụ lại, thì ra còn có một vụ này, bà mở miệng nói: "Nhị Di Nương nói như thế nào đây?"

Trong lòng Nhị Di Nương đã vô cùng hận Vân Lãnh Ca, nắm chặt tay ở trong tay áo, liều mạng nhịn xúc động muốn xông tới bóp chết Vân Lãnh Ca của mình, mở miệng nói: "Lão phu nhân, tỳ thiếp cũng không biết quan hệ của các nàng, cho dù thật sự các nàng có quan hệ mẫu tử, chuyện này cũng không cần tỳ thiếp biết rõ."

"A, phải không?" Vân Lãnh Ca nhíu mày, đánh giá toàn thân cao thấp Nhị Di Nương, Nhị Di Nương lập tức khẩn trương lên, sợ hãi Vân Lãnh Ca sẽ nói ra cái gì bất lợi cho bà ta.

Vân Lãnh Ca thu hồi tầm mắt, tiếp tục nói: "Biết được hay không biết được cũng không liên quan đến ta, việc này đều do tổ mẫu quyết đoán. Tổ mẫu anh minh, nhất định sẽ xử lý thỏa đáng. Lãnh Ca chỉ hi vọng sau này Nhị Di Nương vẫn nên biết mọi chuyện cho rõ ràng, không cần phải hiểu lầm người khác, dù sao như vậy cũng không được tốt. Người nói sao, Nhị Di Nương?" Việc xử phạt Nhị Di Nương không phải là chuyện nàng nên quản, nàng biết rõ nói nhiều sẽ nói hớ, lúc nên lui thì nhất định phải lui, lui trước cũng thuận tiện tâng bốc lão phu nhân.

Quả nhiên vẻ mặt lão phu nhân càng hiền từ yêu mến đối với Vân Lãnh Ca, lôi kéo bàn tay nhỏ bé của Vân Lãnh Ca nói: "Lãnh Ca nói rất đúng, rất có hiểu biết, tổ mẫu thật cao hứng." Người không tham luyến quyền thế, đương nhiên bà sẽ thích.

Nhị Di Nương tức thiếu chút nữa muốn thổ huyết, lửa giận trong mắt hận không thể phu ra làm Vân Lãnh Ca chết cháy, hai tay nắm chặt thành quyền, liên tục bóp ra vào cắm sâu vào trong da thịt.

Lão phu nhân hỏi Vân Bá Nghị vẫn đang trầm mặc: "Bá Nghị, theo ý con, nên xử phạt Nhị Di Nương như thế nào?" Trong mắt chợt lóe lên tia ngoan độc, đối với người dám hãm hại người của mình, nhất định lão phu nhân cũng sẽ không nương tay.

Đương nhiên Nhị Di Nương không bỏ qua ánh mắt của lão phu nhân, trong lòng có chút ít toan tính, bà ta lập tức thu liễm tất cả biểu hiện, cầu cứu nhìn Vân Bá Nghị.

Trong ánh mắt của Vân Bá Nghị mang theo một chút do dự, nhìn thoáng qua hai mắt đẫm lệ Nhị Di Nương đang nhìn mình, trầm ngaanm nửa ngày, thấp giọng nói: "Nhị Di Nương phạm vào tội hồ đồ suýt nữa tạo lên sai lầm lớn, nhưng tốt xấu gì cũng niệm tình nàng vi phạm lần đầu, mẫu thân nên nhẹ nhàng xử phạt nàng?"

Lão phu nhân và Vân Bá Nghị có nhiều năm mẫu tử, hiển nhiên nhìn ra được ánh mắt băn khoăn và có một chút không đành lòng của Vân Bá Nghị. Dù sao Nhị Di Nương cũng là dòng chính nữ của phủ Thị Lang, không thể đơn giản xử trí nàng ta được, lại nói cũng không có chứng cớ rõ ràng chứng minh việc này là do Nhị Di Nương gây lên.

Lão phu nhân rất không cam lòng, hại người của mình, nếu không thể xử phạt, đã thế mỗi ngày đều nhìn nàng ta đi lại ở dưới mí mắt, thật sự là không thoải mái. Vân Bá Nghị biết lão phu nhân nghĩ gì, an ủi liếc nhìn lão phu nhân, trong mắt cũng có một tia bất mãn đối với Nhị Di Nương.

Vân Lãnh Ca hiểu rõ trong lòng, xem ra hôm nay Nhị Di Nương gặp sợ hãi nhưng không nguy hiểm rồi, cũng không biết trong lúc này là xem lẫn chút ít yêu thương của Vân Bá Nghị đối với Nhị Di Nương? Hay đơn giản chỉ là vì quan hệ với phủ Thị Lang? Ngay cả người phụ thân trên danh nghĩa của mình cũng có rất nhiều bất mãn đối với Vạn phủ.

Lão phu nhân thu hồi tâm tư, lạnh giọng mở miệng nói: "Phạt Nhị Di Nương cấm túc nửa tháng, Đại tiểu thư Tam tiểu thư nghe nhầm đồn bậy phạt cấm túc một tháng. Trừng phạt cấm túc lần này và lần trước chưa xong của Nhị Di Nương và Tam tiểu thư tính luôn một lượt, không có chuyện gì không được xuất hiện ở trong viện, quyền quản gia sẽ chọn người khác."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.