Đích Nữ Mưu Tam Tiểu Thư Nghịch Thiên

Chương 10: Dạ Thám 3






Đêm tối, bên ngoài Biện Hiên các, một bóng đen quan sát xung quanh không có người nào, nhảy xuống tường rào đi tới một gian phòng, đẩy cửa đi vào.

Vân Yên khẽ vuốt ngực, mấy ngày nay thân thể nàng không tốt, dù không bị thương nặng nhưng hơi thở cũng có chút không ổn định.

Nếu như người kia đuổi theo, chỉ sợ hôm nay khó thoát thân.


"Ào ào..." Trong phòng truyền đến một âm thanh, Vân Yên biến sắc, trong lòng cảnh giác, lạnh giọng hỏi: "Người nào?"
Đột nhiên gian phòng sáng lên, chiếu sáng dung nhan mỹ lệ của Bích Thủy, nàng nhìn Vân Yên, nhỏ giọng nói: "Tiểu thư, là ta."
Nghe được thanh âm quen thuộc, Vân Yên thả lỏng tinh thần, có lẽ là do kinh nghiệm khiến nàng cảnh giác cao độ, nàng đóng cửa phòng, đi về phía Bích Thủy, trầm giọng nói: "Sao còn chưa nghỉ ngơi?"
Dường như phát giác thân thể Vân Yên khó chịu, Bích Thủy đi tới đỡ nàng ngồi xuống, sau đó liền hỏi: "Tiểu thư, lấy được vật đó chưa?" Nói xong, nàng nín thở đợi câu trả lời của Vân Yên.

Khẽ lắc đầu, sắc mặt Vân Yên lạnh lùng: "Lần này, chúng ta gặp được đối thủ rồi, sợ là không dễ lấy được Thiên Hương đậu khấu đâu." Nhớ tới người kia có hơi thở như trong địa ngục, lòng nàng có chút không yên, đây là lần đầu tiên nàng có cảm giác sợ hãi như vậy, tựa như hắn chính là thần mà nàng ở trước mặt hắn chỉ là con kiến hôi.

Nghe vậy, Bích Thủy kinh hãi, ngay cả tiểu thư cũng phải kiêng kị người này sao? Nàng gấp giọng hỏi: "Tiểu thư, phải làm sao bây giờ? Bất luận thế nào chúng ta cũng phải lấy được Thiên Hương đậu khấu."
Nhìn bộ dáng kϊƈɦ động của Bích Thủy, Vân Yên kéo tay nàng qua cười nói: "Chuyện này ta tự có kế hoạch, không cần phải lo lắng."
Bích Thủy gật đầu, bình phục tâm tình, hỏi: "Vậy tiếp theo chúng ta nên làm gì đây? Đáng tiếc sư phụ là thần long thấy đầu không thấy đuôi, nếu có hắn ở đây, nhất định có biện pháp."
"Mấy năm nay sư phụ đã giúp ta rất nhiều, sao có thể làm phiền hắn!" trầm ngâm một lát, Vân Yên nhìn ánh nến chập chờn, trong mắt nàng in ảnh ngược của ngọn nến, càng ngày càng mơ hồ, hồi lâu, nàng trầm giọng nói: "Chuyện này còn cần bàn bạc kĩ hơn, ngày mai ngươi theo ta đi Linh Lung Các một chuyến."
Sáng sớm hôm sau, bên ngoài truyền đến từng trận tiếng vang rầm rầm xen lẫn tiếng ồn ào, là thanh âm của Bích Thủy, Vân Yên mở mắt, nghiêng đầu nhìn ra ngoài, đang còn sớm, xảy ra chuyện gì?
Thời điểm đang chuẩn bị xuống giường, đột nhiên "bùm" một tiếng, cửa bị người khác đụng vỡ.


Mấy tỳ nữ xách theo thùng nước đi vào, vẩy nước khắp phòng.

"Các ngươi làm cái gì? Cút ra ngoài, không cho phép quấy rầy tiểu thư nghỉ ngơi." Bích Thủy kêu to, muốn ngăn cản những người đó.

"Bắt con tiện tỳ không biết điều này lại cho ta." một thanh âm quyến rũ ngoài cửa vang lên, một thiếu phụ mặc y phục gấm tơ vàng xuyên qua đám người đi vào, mắt phượng cao ngạo không để ý quét một vòng quanh phòng, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Vân Yên, nhìn cái bớt trên mặt nàng, trong mắt càng thêm khinh miệt.

"Ơ, đây không phải là Tam tiểu thư của chúng ta sao? Mấy năm không gặp, đẹp lên không ít."
Nhìn ánh mắt không có ý tốt của Liễu Tịnh Lâm, Vân Yên nhíu mày nhìn lướt qua những tỳ nữ đang vẩy nước trong phòng, lạnh nhạt nói: "Mới sáng sớm Nhị di nương dẫn người tới đây muốn làm gì?"
Nghe vậy, Liễu Tịnh Lâm che miệng cười nói: "Tướng gia cho mời ngươi cũng không đi, ta là di nương ngươi lại càng không để vào mắt, cho nên sáng nay ta liền không mời mà tới, về phần họ, là vì tam tiểu thư sắp trở thành Lục vương phi rồi, ta cố ý dẫn bọn họ đến đây xua đuổi xúi quẩy tránh cho đến lúc đó mang theo xúi quẩy này vào nhà chồng, vậy cũng không tốt."
Xúi quẩy? Vân Yên cười khẽ: "Vậy thì đa tạ Nhị di nương." Nói xong, nàng ngồi trên giường nhìn những người đó làm trò.

Thấy dáng vẻ chẳng thèm để ý của Vân Yên, Liễu Tịnh Lâm giống như đánh một quyền vào bông, Bích Thủy cũng khó hiểu nhìn Vân Yên, phàm là người bị gây hấn sao tiểu thư lại bình tĩnh như vậy.


Những tỳ nữ kia vẩy nước xong đều lui ra ngoài, Vân Yên đứng dậy cười nói với Liễu Tịnh Lâm: "Hôm nay đa tạ Nhị di nương quan tâm."
Liễu Tịnh Lâm nhíu mày, cười nói: "Người một nhà không cần nói cảm ơn, cũng không còn sớm, hôm nay hoàng hậu nương nương triệu kiến ta với tỷ tỷ, ai nha, ta phải trở về chuẩn bị, lát nữa còn phải vào cung đấy."
"Vậy thì không tiễn di nương rồi." Vân Yên cười nhạt nói.

Liễu Tịnh Lâm khinh thường liếc Vân Yên một cái, sau đó mang người hiên ngang rời đi.

Nhìn dáng vẻ phách lối của Liễu Tịnh Lâm, Bích Thủy không nhịn nổi: "Đây là dạng nữ nhân gì a, cậy mạnh như vậy, vừa rồi suýt chút nữa xông lên đánh nàng rồi, nếu không phải tiểu thư dặn ta không được dụng võ, ta đã sớm lột da các nàng.

Tiểu thư, sao người lại hiền lành vậy a, người xem khắp phòng đều là nước, thật tức chết ta mà."
"Đối với loại nữ nhân nông cạn này, ngươi không cảm thấy nụ cười là vũ khí tốt nhất sao?" Vân Yên liếc nhìn bóng lưng ung dung của Liễu Tịnh Lâm, Tứ vương gia là con trai trưởng của Hoàng hậu, lần triệu kiến này không giống bình thường, hôm nay nàng ta tới đây là muốn nhục nhã nàng thôi, cứ để nàng ta đắc ý một chút, "Tốt lắm, nhanh chuẩn bị đi, ăn điểm tâm xong sẽ đi Linh Lung Các.".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.