Đích Nữ Khó Gả

Chương 6: Xuất hành




Lúc Sở Mộ Viễn trở lại sắc trời đã u ám, vừa vào phòng đang muốn thay quần áo, nhìn thấy người ngồi trên sập sợ hết hồn, Sở Diệc Dao làm như không biết cái gì cứ ngồi ở đó, cúi đầu nhìn mấy quyển sách, một bên ánh nến lóng lánh.

"Tới từ lúc nào, cũng không phát ra âm thanh." Trong lời nói của Sở Mộ Viễn mang một tia oán giận, nói giỡn sờ sờ tóc của nàng, Sở Diệc Dao đưa tay đẩy ra, đẩy quyển sách tới trước mặt hắn, "Hôm nay hàng của Đồi Nhạc đến, nhị ca trở về muộn như vậy, có phải đi theo nhị thúc đi kiểm hàng hay không?"

Trên mặt Sở Mộ Viễn quẹt một tia thẹn thùng, ngẩng đầu nhìn vẻ chế nhạo trên mặt muội muội một chút liền hiểu được, nàng là cố ý nói mình như vậy, đưa tay muốn sờ sờ tóc của nàng, bị Sở Diệc Dao tránh đi, muốn trực tiếp đem sách dính trên mặt hắn.

Sở Mộ Viễn biết rõ muội muội từ nhỏ đến lớn không có kiên nhẫn, đón lấy sách lật nhìn một chút, "Tìm ở đâu quyển sách cũ như vậy."

"Đây là sách mấy năm trước, muội tìm trong thư phòng đại ca, đây là những thương hộ có quan hệ với Sở gia mấy năm này." Sở Diệc Dao cầm lấy một bên cây thăm bằng trúc chỉ vào mấy cái tên trong sách, "Mấy cái này là cha đã từng trợ giúp qua, huynh xem, còn có mấy cái này."

Ánh nến phản chiếu gò má ửng đỏ của nàng, Sở Mộ Viễn giương mắt nhìn bộ dáng chuyên chú của muội muội, xác nhận trên khuôn mặt ngây thơ lộ ra một cỗ trầm ổn, giống như ở trước mặt nàng, hắn nhỏ hơn vài tuổi.

"Muội tìm những người này làm cái gì?" Sở Mộ Viễn không có nửa điểm hứng thú đối với chuyện cửa hàng, trước giờ Sở gia có cha và Đại ca làm rất tốt, Sở Mộ Viễn là con trai thứ hai, từ nhỏ cũng không cần đi học hỏi những thứ này, dần dần cũng liền lười để ý tới, đột nhiên hai người trọng yếu này qua đời, dù cho hắn lại tốn tâm tư đi quan tâm, cũng đã muộn.

"Cha đã từng trợ giúp họ, nếu chúng ta cần trợ giúp, bọn họ cũng sẽ không bàng quan đứng nhìn." Sở Diệc Dao chỉ vào một quyển sách khác nói, "Còn đây là mấy lò gốm sứ ở Đại Đồng khi đó đại ca lấy hàng của họ, đã hợp tác cùng chúng ta rất nhiều năm."

"Muội xem chuyện này để làm gì, chuyện cửa hàng không phải có nhị thúc rồi sao, dạy tốt Ứng Trúc kìa, tương lai đều là nó tiếp nhận." Sở Diệc Dao hừ cười một tiếng, nàng có phải nên cảm thấy may mắn hay không, nhà người ta đều tranh nhau muốn đoạt lấy gia sản, nhà bọn họ thì tốt rồi, đùn đẩy người khác, phủi tay thanh nhàn.

"Có phải huynh vẫn nghĩ, đợi đến khi Ứng Trúc trưởng thành, nhị thúc cùng những quản sự kia sẽ cam tâm tình nguyện đem cửa hàng đều giao cho Ứng Trúc làm chủ phải không?"

"Đây là cơ nghiệp Sở gia, bọn họ có thể làm gì được!" Sở Mộ Viễn tùy ý nhìn xem, cũng không có bao nhiêu phản ứng đối với lời nói của Sở Diệc Dao, Sở Diệc Dao thở dài, không trách nhị ca, lúc trước nàng cũng tin rằng, mặc kệ những quản sự kia làm cái gì, đây là gia sản Sở gia, ai cũng không đoạt được. Đúng là đến cuối cùng không bị đoạt đi mà lưu lại cái vỏ rỗng còn thêm vô số nợ nần cho bọn họ.

"Lam gia Kim Lăng cũng là cơ nghiệp gia đình, Lam gia còn có Lam lão thái gia làm chủ, vậy sao ba năm trước cửa hàng Lam gia nói đóng cửa liền đóng, Sở gia chúng ta, nhị ca huynh làm chủ được mấy cái ba năm?" Nghe trong giọng nói muội muội nhàn nhạt châm chọc, trong lòng Sở Mộ Viễn liền có chút khó chịu, "Chẳng phải chưa có gì xảy ra sao, muội ở đây lo lắng những thứ này có ích lợi gì, chẳng lẽ hiện tại cửa hàng đã có người không nghe!"

"Muội đã thỉnh Trung thúc trở lại." Hồi lâu, Sở Diệc Dao nói ra, "Huynh là nhị thiếu gia Sở gia, hiện tại chính là đại đương gia, nếu thật không có hứng thú với gia nghiệp này, vậy thì tiếp quản đến lúc Ứng Trúc trưởng thành, giao lại cho nó, còn bây giờ phải giữ Sở gia nửa điểm cũng không để rơi vào tay kẻ khác, kể cả nhị thúc!"

Sở Diệc Dao lời nói cuối cùng lộ ra nghiêm nghị, Sở Mộ Viễn kinh ngạc nhìn nàng, từ sau khi đại ca qua đời không bao lâu, muội muội tựa như thay đổi thành người khác, "Muội không tin nhị thúc?"

"Ông ấy cũng không phải người Sở gia chúng ta, muội dựa vào cái gì tin." Sở Diệc Dao rất nhanh thu lại hận ý đáy mắt, giống như vô tình vuốt trên cổ tay, "Muội chỉ muốn bảo đảm trước khi Ứng Trúc trưởng thành, Sở gia không bị chia năm xẻ bảy."

Thật lâu, trong không khí truyền đến tiếng cười của Sở Mộ Viễn, Sở Diệc Dao ngẩng đầu lên, Sở Mộ Viễn cười đến khóe mắt đầy hơi nước, hắn tự tay vuốt vuốt tóc của nàng, "Diệc Dao, muội gần đây xem mấy chuyện vớ vẩn gì, như thế nào đều nghi ngờ người khác không tốt, nhị thúc từ Huy Châu đến đây cũng là do chúng ta thỉnh, nếu không phải nhị thúc, sau khi đại ca qua đời nhà này cũng không biết loạn thành bộ dáng gì."

"Muội không có phủ nhận công lao nhị thúc." Nếu không phải từng trải qua, Sở Diệc Dao cũng không tin nhị thúc có bộ dáng như vậy, lại càng không tin những quản sự trước kia cha tin tưởng sẽ đối với Sở gia như thế, "Chờ nhị ca đều học xong, nhị thúc cũng có thể trở về Huy Châu làm chuyện của mình, đến lúc đó nhất định sẽ cảm tạ nhị thúc, chẳng lẽ huynh định để nhị thúc giúp chúng ta chục năm đi, Sở gia liền thực sự rơi vào tay nhị thúc."

Sở Mộ Viễn vừa định nói nàng nói giỡn, trông ánh mắt nàng nghiêm túc, rốt cuộc không cười nổi, ánh mắt của Sở Diệc Dao lộ ra kiên trì, trên mặt không có nửa điểm vui vẻ. Còn những lời muội muội vừa nói hắn cho tới bây giờ chưa từng nghĩ qua.

"Vậy hãy để cho Trung thúc đi dạy Ứng Trúc, không phải là càng hữu hiệu." Thật lâu, Sở Mộ Viễn trong miệng toát ra một câu nói như vậy, Sở Diệc Dao yên lặng nhìn hắn, cũng không nói gì.

Trong phòng có chút an tĩnh, ngoài phòng A Xuyên nhìn Bảo Sênh đối diện mình mặt không chút thay đổi đồng dạng khẩn trương, nha hoàn trong sân tiểu thư ngoại trừ Bảo Thiềm có chút đáng yêu, còn lại ai cũng không dễ ở chung.

"Ứng Trúc cái tuổi này có khả năng phục chúng? Nếu để cho nhị ca thần phục một đứa bé, huynh có cam lòng hay không." Dù đã đoán được không dễ dàng thuyết phục nhị ca như vậy, trong lòng Sở Diệc Dao vẫn thất vọng, "Vẫn là nhị ca hôm nay còn có chuyện trọng yếu hơn phải làm, cho nên không muốn quan tâm chuyện này."

Sở Mộ Viễn không nói, đứng dậy muốn rời đi, Sở Diệc Dao nhìn sắc trời một chút, đến giờ thắp đèn rồi, "Nhị ca, huynh có tin hay không, một khi huynh không xu dính túi, nàng ta ngay cả nhìn huynh cũng lười."

Sở Mộ Viễn dừng một chút, bước chân đi ra ngoài, Sở Diệc Dao hít sâu một hơi, khuyên giải an ủi chính mình, muốn thay đổi suy nghĩ nhị ca không thể một lần là xong, nóng vội ngược lại sẽ đẩy hắn vào tuyệt cảnh.

...

Vài ngày sau, Tiêu thị rốt cục không chịu được, sáng sớm Sở Diệc Dao vừa dùng qua điểm tâm, Trân Bảo các phái người đến, nói là khó được khí trời tốt, muốn đi ra ngoài du ngoạn đạp thanh một hồi, mục tiêu cũng nói thẳng là Hương Sơn.

Hương Sơn cùng Đồng Sơn là hai ngọn núi nổi tiếng xa gần Kim Lăng mỗi mùa xuân đến thu về, người đi đạp thanh ngắm lá phong không ít, mà trên đỉnh Hương Sơn còn có một tòa nhân duyên miếu, không phải tất cả mọi người đều có cơ hội giải xăm, đại sư giải xăm ở miếu cũng nổi tiếng xa gần là 'Thần Long thấy đầu không thấy đuôi*', cho nên có thể gặp được hắn giải xăm đều rất linh nghiệm, mà hắn một ngày cũng chỉ giải tổng cộng mười quẻ mà thôi.

*Thần Long thấy đầu không thấy đuôi: Hành tung bí ẩn.

Rất nhiều người mong muốn nhưng đều không có duyên gặp mặt, phần lớn là thất vọng ra về.

Nửa canh giờ xe ngựa đến dưới chân núi Hương Sơn liền cần đi bộ leo lên, đường dẫn lên đỉnh núi rất nhiều, dọc theo đường có không ít đình nghỉ chân, không ít gánh hàng rong ven đường, trên mặt bày đặt nhiều loại hà bao túi thơm, thậm chí còn thần côn* ở đó tính, giải xăm đại sư hôm nay sẽ xuất hiện ở chỗ nào Hương Sơn.

*Thần côn: chỉ mấy ông mấy bà làm bùa phép, lên đồng, phong thủy, hiểu na ná như thầy đồng.

Sở Diệc Dao không có hứng thú như bọn họ, chậm rãi đi ở phía sau, Tiêu thị mang theo ba nữ nhi rất hưng phấn, chuyện trọng yếu nhất bà ta đến Kim Lăng chính là chung thân đại sự của ba nữ nhi, hiện giờ đại nữ nhi đã mười bốn tuổi, lúc trước bà ta cứng rắn cự tuyệt vài mối hôn sự ở Huy Châu, chính là muốn gả con gái đến một đại gia ở Kim Lăng này.

"Diệc Dao a, không phải là nhị thẩm nói ngươi, mới đi được một đoạn ngươi liền mệt mỏi, thân thể này tương lai lập gia đình có thể bị nhà chồng không thích." Tiêu thị lôi kéo tiểu nữ nhi đi một hồi, quay đầu nhìn lại, Sở Diệc Dao đã cách một khoảng lớn, hơi có chút ý kiến, giọng không nặng không nhẹ, người đi ngang qua đúng lúc nghe thấy.

Sở Diệc Dao thấy ánh mắt người xung quanh nhìn đến, cười híp mắt trả lời. "Nhị thẩm nếu vội vã xin xăm cứ đi trước là được, phong cảnh ở đây vô cùng tốt, cháu đi chậm một chút, sau đó chờ các người ở cửa miếu."

"Như thế sao được, đến, ngươi đi đầu dẫn đường cho chúng ta." Tiêu thị dứt khoát dừng lại, chờ nàng chậm chạp đi tới, Sở Diệc Dao cười nói, "Vậy nhị thẩm cũng đừng thúc giục ta, cháu còn muốn đi chậm ngắm cảnh a."

Sắc mặt Tiêu thị khẽ biến, bà ta có thể không vội sao, đi trễ cho dù có gặp được cái người giải xăm kia, chẳng may đã giải xong mười quẻ rồi thì không phải chuyến này đi không công rồi sao, nghĩ xong, bà ta ra hiệu Sở Diệu Phỉ đi xuống kéo Sở Diệc Dao đi nhanh, Sở Diệu Phỉ không vui, Tiêu thị lườm nàng một cái, tự mình đi xuống, kéo tay Sở Diệc Dao, thân thiết nói, "Đến, đi mệt không cần gấp gáp, nhị thẩm mang theo ngươi."

Nói xong bước nhanh lên trên, Sở Diệc Dao thấy bộ dáng bà ta gấp gáp, bị kéo đi hai bước liền 'ai nha' một tiếng, chân lảo đảo một cái, đầu gối trái khụy xuống, Tiêu thị vừa buông lỏng tay, Sở Diệc Dao liền chật vật nằm trên bậc đá.

Bảo Sênh vội vàng chạy tới, Sở Diệc Dao lấy tay ôm đầu gối ủy khuất nói, "Nhị thẩm, sao thẩm lại buông tay?"

Ở đây nhiều người cũng không thể kéo váy nàng lên xem đến tột cùng tổn thương có nghiêm trọng không, nhìn bộ dáng Diệc Dao che lấy đầu gối nước mắt lưng tròng, Tiêu thị đi cũng không được, ở lại cũng không xong, một mặt còn cuống cuồng nhìn trên núi, người lên núi ngày càng nhiều, có khi đã không còn cơ hội.

"Nương, con ở lại đây bồi Diệc Dao tỷ tỷ, nương mang đại tỷ nhị tỷ đi lên đi." Sở Diệu Lam lên tiếng, đi tới bên cạnh Sở Diệc Dao đỡ nàng, Sở Diệc Dao sửng sốt ôm đầu gối không chịu nàng ta đỡ, không đợi nàng mở miệng cự tuyệt, Tiêu thị liền đem suy nghĩ của nàng nói ra, "Đường tỷ con có nha hoàn bồi là được, con đi lên cùng nương, thật vất vả đến một chuyến."

Tiêu thị kéo Sở Diệu Lam, đối với Sở Diệc Dao ôn nhu nói, "Diệc Dao a, ngươi không phải là muốn ngắm phong cảnh, ta thấy đình kia tầm nhìn rất tốt, Bảo Sênh, còn không mau đỡ tiểu thư ngươi dậy, ngồi trên mặt đất lâu sẽ bị cảm lạnh."

Bảo Sênh đỡ nàng đến một bên, nhìn bọn họ đi lên núi, một lát sau, Sở Diệc Dao trực tiếp đứng lên, động động chân, cho dù trên đầu gối buộc vải mềm thật dầy nhưng ngã xuống cũng có chút đau.

"Chúng ta qua bên kia." Bảo Sênh đỡ nàng vào một ngôi đình không có người, Sở Diệc Dao đem cái đệm bông để ở một bên, từ nơi này có thể nhìn thấy một góc đỉnh nhân duyên miếu, lần này nàng không đi theo, bọn họ có thể lần nữa gặp giải xăm đại sư kia không? Nếu gặp, quẻ xăm kia liệu có thay đổi không?

===============


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.