Dị Tủng

Chương 57: 57: Sự Trừng Phạt Luân Hồi 18





Hoàng Tử Vi đặt thuốc lên bàn, Dạ Phàm linh vẫn tái nhợt nằm trên giường.
Khuôn mặt xinh đẹp bây giờ có chút tiều tụy.
Dạ Phàm Linh vẫn hôn mê.
Hoàng Tử Vi đau lòng, vắt khăn ướt lau trán cho nàng.
Nàng cắn môi, trán đầy mồ hôi, miệng nhẩm lẩm: "Đừng....đừng đi...."
Chẳng biết tại sao, nàng hốt hoảng nắm tay Hoàng Tử Vi.
Hoàng Tử Vi nắm tay nàng nói: "Tôi không đi, tôi ở đây."
Giật mình tỉnh lại, Dạ Phàm Linh thấy đang nắm tay Hoàng Tử Vi.
Nàng hơi lúng túng nói: "Tổ trưởng, tôi....."
Không cố ý nắm tay cô!
Giải thích chính là che đậy.
Mặt Dạ Phàm Linh hơi đỏ, Hoàng Tử Vi đang ở trước mặt nàng, tim có chút đập nhanh.
Nàng không biết đây là cảm giác gì, mặt của Hoàng Tử Vi chỉ cách nàng vài cm.
Rất gần, khuôn mặt xinh đẹp ấy sắp đến gần rồi.
Đây là biểu hiện gì: bờ môi hoàn hảo hơi nhếch lên, ánh mắt thâm sâu khiến người ta không thể rời khỏi.
Cứ như chỉ cần nhìn một giây thôi, sẽ bị cuốn vào đó.

Nàng trong lòng cảm thán: tổ trưởng, cô thật sự là Hoa Tiên Tử bước ra từ trong tranh sao?
Không dám nhìn tiếp, sợ sẽ động tình.
Hơi thở có chút rối loạn, hít sâu một hơi nghĩ: mình đang nghĩ cái gì? Tại sao lại có cảm giác đó với tổ trưởng.
Hoàng Tử Vi nói: "Đừng nói nữa, uống thuốc đi.

Trong người cô vẫn còn độc tố, đừng cử động quá nhiều."
Nàng cầm chén thuốc trên bàn, mút một muỗng đưa gần miệng thổi, rồi đưa tới trước miệng Dạ Phàm Linh.
Dạ Phàm Linh nói: "Tổ trưởng, tôi tự làm được."

Hoàng Tử Vi đè tay cô xuống: "Sức khỏe cô vẫn chưa hồi phục, để tôi."
Dạ Phàm Linh nhấp một hớp thuốc, sau đó nói: "Đắng quá, thuốc gì vậy."
Hoàng Tử Vi cười nói: "Thuốc đông y nên đắng, cô lớn vậy còn sợ uống thuốc?"
Dạ Phàm Linh lắc đầu: "Rất đắng."
Hoàng Tử Vi đứng dậy muốn đi: "Tôi đi mua chút kẹo, vậy thì cô sẽ không thấy đắng nữa."
Nhìn thấy cô rời đi, Dạ Phàm Linh thấy có chút mất mát.
Nàng giữ tay cô lại nói: "Tổ trưởng, đừng đi."
Nàng dùng sức hơi nhiều, nên làm Hoàng Tử Vi ngã vào lòng mình.
Hai người cứ như vậy chạm vào nhau, Dạ Phàm Linh theo bản năng lùi về sau kéo dài khoảng cách.
Môi của cô mềm lại có chút lạnh, khi bị nó chạm vào Dạ Phàm Linh khẽ rùng mình.
Từ khi nào nàng động tình, tim đập nhanh như vậy.
Chỉ là không dám thừa nhận, cảm xúc của trái tim.
Bầu không khí có chút lúng túng, Xảo Xảo đi vào nhìn thấy liền nói: "Chị, hai người đang làm gì vậy? Ôm có ấm không?"
Võ Tân Nhu lúc này kéo tay Xảo Xảo, ho khan hai tiếng, nói: "Hai chị tiếp tục, em không thấy gì hết.

Xảo Xảo, chị đưa em đi mua kẹo hồ lô."
Lương Xảo Xảo cười nói: "Được, chị Tân Nhu."
Võ Tân Nhu bế Xảo Xảo ra ngoài, Dạ Phàm Linh xin lỗi: "Xin lỗi tổ trưởng, tôi dùng sức hơi mạnh...."
Hoàng Tử Vi cũng bình tĩnh nói: "Không sao, cô uống thuốc đi, tôi ra ngoài trước....."
Dạ Phàm Linh cầm chén thuốc uống một hơi, vẫn còn đang suy nghĩ chuyện vừa rồi.
Tâm trạng rối bời, tim của nàng vẫn còn đập nhanh.
Vừa uống thuốc vừa nghĩ: Dạ Phàm Linh, mày sao thế? Tại sao cứ đối mặt với tổ trưởng lại khó xử như vậy.

Tổ trưởng đâu phải cọp, đâu có ăn thịt mày.
Hoàng Tử Vi ra ngoài, thì gặp Vu bà bà.

Trong lòng có chút chua xót, nàng thừa nhận đã động tâm.
Lần đầu tiên nàng rung động với một người phụ nữ, Hoàng Tử Vi không rõ cảm giác này là gì.
Tình cảm giữa hai người phụ nữ có thể tin được không? Có thể ở cùng nhau sao?
Nàng tự hỏi bản thân.
Đây là lý do nàng không dám nói với Dạ Phàm Linh.
Vu bà bà cười, nói với nàng: "Tôi thấy cô có ý với cô gái trúng cổ kia, sao lại không nói với cô ấy? Sợ cô ấy không chấp nhận sao?"
Hoàng Tử Vi lắc đầu: "Không phải không dám nói, chỉ là không chắc chắn."
Vu bà bà: "Mọi thứ đều phải tranh thủ, tình cảm cũng vậy."
Hoàng Tử Vi gật đầu: "Tôi hiểu, thưa bà."
Tình cảm này làm sao nói ra, nhưng trong lòng vẫn muốn làm một tổ trưởng, muốn ở bên cạnh bảo vệ cô.
Không muốn nhìn thấy người khác bắt nạt cô, cũng không muốn ai cướp mất cô, chỉ một mình nàng mới có thể ở bên cạnh cô.
Lời thú nhận dài nhất của tình yêu, chính là đồng hành.
Dạ Phàm Linh đã uống thuốc xong, thấy Vạn Hiểu Sương đi vào.
Vạn Hiểu Sương cầm một gói kẹo nói: "Tổ trưởng bảo đưa cho chị, sợ uống thuốc sẽ đắng."
Dạ Phàm Linh gật đầu nhận gói kẹo: "Sao cô ấy không tự đưa...."
Vạn Hiểu Sương cười nói: "Chuyện của hai người, tụi em ai cũng nhìn ra, còn giấu cái gì nữa?"
Dạ Phàm Linh lắc đầu nói: "Nhìn ra cái gì?"
Vạn Hiểu Sương nói: "Tổ phó với tổ trưởng tình cảm thắm thiết."
Tình cảm thắm thiết là chỉ rõ: tình yêu!
Nàng cười đi ra, không nói gì nữa.

Dạ Phàm Linh nhìn gói kẹo trong tay: "Tổ trưởng, cảm ơn."
Dạ Phàm Linh khỏe lại, tổ trọng án chào tạm biệt Vu bà bà.
Trước khi đi, Hoàng Tử Vi nói với Vu bà bà: "Mấy ngày nay đã làm phiền Vu bà bà."
Vu bà bà lắc đầu nói: "Không phiền, có gì cứ đến tìm tôi."

Xảo Xảo đứng trước cửa, vẫy vẫy tay nhỏ.
Lương Xảo Xảo: "Mấy chị phải thường đến chơi với Xảo Xảo nha."
Võ Tân Nhu dỗ dành Lương Xảo Xảo: "Xảo Xảo ngoan."
Tổ trọng án trở về khách sạn.
Tiếp tục điều tra vụ án.
Dạ Phàm Linh bật tivi xem tin tức, phóng viên nói: "Xin chào quý vị khác giả, thành phố đã xảy ra một vụ giết người."
Trong màn hình tivi xuất hiện cảnh 18 tầng địa ngục.
Ở tầng địa ngục thứ 18, có một cái xác nằm sau bức tượng quỷ.
Đó là tầng đáng sợ nhất, mấy bức tượng quỷ được tạo hình kỳ quái.
Nếu nhìn kỹ, bức tượng đó đang cầm một cây kéo, được thiết kế để cắt lưỡi những người chuyên nói dối khi còn sống.
Khi còn sống nếu thường nói dối, chết xuống địa ngục, sẽ bị đày vào "ngục cắt kéo".
Bạn sẽ nhìn thấy một con quỷ to lớn, cầm một cái kéo lớn, "cạch cạch", nó sẽ kéo lưỡi bạn ra rồi cắt phăng nó đi.
Tượng bên phải là một con quỷ đang ném người vào chảo dầu.
Đây là một hình pháp gọi là "chiên chảo dầu".
Khi còn sống làm quá nhiều chuyện gian ác hại người, khi chết sẽ bị quỷ ném vào chảo dầu, chịu đựng bị chiên.
Hình phạt này khiến sống không bằng chết, đến khi chiên chết mới thôi.
Ở giữa là bức tượng một đứa bé chui ra khỏi cơ thể người phụ nữ.
Tạo hình của đứa bé vô cùng kì lạ, đôi mắt chảy ra chất lỏng màu xanh lục, cái miệng lớn, tứ chi xé toạt bụng người phụ nữ chui ra.
Cái bụng bị xé ra, bên trong toàn là máu, nhìn rõ nội tạng, thậm chí còn có thể nhìn thấy toàn bộ quá trình đứa bé chui ra ngoài.
Khi còn sống nạo phá thai nhiều, sẽ tích tụ vô số oán khí của thai nhi.
Chết rồi sẽ chịu hình phạt "ngục hình sơ sinh".
Vô số thai nhi sẽ lần lượt chui ra khỏi bụng, khiến người ta vô cùng đau đớn.
Cái xác nằm sau bức tượng gọi là "bánh xe chèn ép".
Bánh xe chèn ép: vô số lốp xe nhọn đè lên người, tượng quỷ ném từng cái bánh xe, chuyên trừng trị những người bất hiếu khi còn sống.
Khi còn sống không hiếu thuận, sẽ chịu hình phạt "bánh xe chèn ép".
Mỗi khi bánh xe đè lên người, từng cây kim đâm vào người, đau đớn vô cùng.
Thấy được những người bên dưới bánh xe đều há miệng hét "A........"
Thi thể đã chết được ba ngày, người phát hiện là công nhân vệ sinh phụ trách lau quét các bức tượng.
Xác chết được giấu phía sau lưng tượng, công nhân vệ sinh chị Trương Nhị ngửi thấy mùi hôi.

Chị Trương Nhị tìm đến chỗ phát ra mùi, nhìn thấy xác chết, sợ đến chết lặng.
Cô nhìn thấy không phải cái xác bình thường, mà một cái xác đầy sâu bọ.
Những con sâu đó chính là cổ trùng, cả trăm con trùng đang ăn đầu cái xác, chỉ còn lại hộp sọ.
Hộp sọ bị cổ trùng chiếm lấy, từ một thành mười, mười thành trăm.
Cái đầu chứa hàng trăm con trùng đang ngọ nguậy.
Cơ thể thì bị trùng cắn lỗ chỗ.
Quần áo cũng bị cắn rách tả tơi, khuôn mặt không thể nhận dạng, cơ thể rỉ ra nước vàng.
Nước vàng kia nhiễu đầy đất, những con cổ trùng vẫn tiếp tục cắn xé thi thể.
Chị Trương Nhi được phỏng vấn, run rẩy nói: "Đừng nhắc, thật đáng sợ, cứ tưởng mấy con trùng đó sẽ nhào tới cắn tôi....."
Nhớ lại làm chị Trương Nhị lạnh cả người, khi nhìn thấy cái xác, thì nó đã bị ăn gần hết chỉ còn lại bộ xương.
Sau khi phóng viên phát xong đoạn video đó, anh ta nói: "Mọi người chú ý, đừng đến 18 tầng địa ngục."
Sau khi tin tức này được đưa lên, người dân Phong Đô liền hoảng sợ.
Không ai dám tới kéo cái xác, cảnh sát cũng bị dọa sợ.
Pháp y khoát tay nói: "Mấy người tới đi, tới đi....."
Cảnh sát lắc đầu: "Không dám, bị mấy con trùng đó cắn thì sao....."
Không ai dám đụng đến, nên cái xác vẫn nằm im ở đó.
Hiện trường đã bị phong tỏa, những người không liên quan, bị cấm đến khu vực 18 tầng địa ngục.
Cảnh sát địa phương không dám làm, nên chả tìm được manh mối nào liên quan đến người chết.
Cục trưởng ra lệnh, phải giải quyết vụ án trong thời gian nhất định.
Nếu không phá được, thì toàn bộ bị đình chỉ tiếp nhận điều tra.
Sở cảnh sát lần này hoảng rồi, đều nghĩ: phải phá án hay từ chức, lần này không đùa được đâu.
Xem xong tin tức, Dạ Phàm Linh nói với Hoàng Từ Vi: "Xem ra hung thủ đã ra tay rồi, chúng ta phải đến 18 tầng địa ngục một chuyến."
Hoàng Tử Vi: "Chuyện này xảy ra ở Phong Đô, nên sẽ do cảnh sát Phong Đô thụ án.

Chúng ta đi, sợ là sẽ bị cản lại bên ngoài 18 tầng địa ngục thôi."
Dạ Phàm Linh: "Vậy tới sở cảnh sát đi, chúng ta sẽ tham gia điều tra vụ này.

Chỉ cần cục trưởng cảnh sát Phong Đô đồng ý là được.".


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.