Di Thu

Chương 18




CHƯƠNG 18

Thịnh tình như thế Thu Nhi tạm thời khó có thể nhận, mặc dù là Thái y, cảm tình giữa Thu Nhi và lão cũng là từng giọt từng giọt tích lũy mà thành, thiện ý bất ngờ ngược lại khiến Thu Nhi bối rối.

Tống Lâm thừa dịp này cùng Thu Nhi bộc bạch nỗi lòng. Hắn cùng Thu Nhi giống nhau, cũng là lúc còn rất nhỏ đã được bán vào Tướng quân phủ làm thị đồng, không lâu sau thì theo tướng quân đi biên cương, từ ngày đó đến giờ đều theo lão tướng quân mà lớn lên trên biên thùy, mãi tới năm trước chiến sự chấm dứt mới quay trở lại đế đô.

Tống Lâm nói với Thu Nhi: “Kì thực chúng ta đều giống nhau, từ nhỏ bởi gia đình túng bẫn, ngươi tiến hoàng cung còn ta đến biên giới. Hoàng cung ca múa mừng cảnh thái bình có lẽ so với biên cương liên tiếp chiến loạn nhìn qua có vẻ tốt hơn, vậy mà so với ngươi, ta tuy rằng từng vài lần thụ thương nhưng ít ra còn có một thân thể khỏe mạnh, ngươi lại ngay cả thân thể cũng không tự chủ được. Trong cuộc sống mờ mịt này chúng ta chỉ đơn giản cố hết sức tìm một nơi sinh tồn mà thôi! Điều này những kẻ ngồi trên cao kia vĩnh viễn cũng sẽ không hiểu được!”.

“Tìm một nơi có thể sinh tồn…” Thu Nhi lẩm nhẩm, ngực chợt nghẹn ngào, những cảm xúc dâng lên rối rắm cùng một chỗ: “Nương ta nghĩ tìm cho ta một nơi có thể sinh tồn, mới đem ta đưa vào hoàng cung. Ở nơi ấy bao nhiêu chuyện từng xảy đến, cái gì ta cũng đều nhẫn nhịn, chỉ vì để tìm cho mình một nơi sinh tồn mà đem hết toàn lực chịu đựng, thế nhưng kết cục vẫn là…”.

Tống Lâm hiểu được mất mát nơi Thu Nhi, liền an ủi hắn: “Di Thu, nơi này không giống hoàng cung, tướng quân là người tốt, chỉ cần ngươi làm việc thật chăm chỉ, nơi này có thể giúp chúng ta sinh tồn! Dù sau này chúng ta muốn rời đi Tướng quân phủ cũng sẽ không chết đói! Di Thu ngươi yên tâm, mọi người nơi đây đều rất hòa thuận, chờ bọn họ từ từ hiểu ngươi hơn sẽ đối xử với ngươi thật tốt! Trước tiên ta sẽ chiếu cố ngươi. Ngươi không cần lo lắng, những người như chúng ta giúp đỡ lẫn nhau không phải sẽ cùng sống lâu hơn hay sao?”.

Lời Tống Lâm nói khiến trong lòng Thu Nhi ấm áp, hắn cũng là lần đầu tiên gặp được người khiến bản thân mở cửa trái tim mình. Đã từng chịu qua đủ loại ủy khuất đau khổ, Tống Lâm giống như một cơn gió lạ cuốn vào cuộc đời hắn. Bọn họ càng nói càng hợp, hai người ngồi trên giường cho tới tận hừng đông.

Trước khi Thu Nhi bắt đầu làm việc, Tống Lâm tặng cho Thu Nhi một món đồ, là một nửa thủy dũng. Trên người không có khí lực, dùng thủy dũng thuận tiện hơn rất nhiều. Thu Nhi vừa mừng vừa sợ, mang theo bên mình thủy dũng liền bắt đầu làm việc.

Lúc tan ca thì đã chạng vạng tối, Thu Nhi và Tống Lâm vây quanh bên bếp lò nhỏ đun bảo canh. Bọn họ không có nhiều tiền, chỉ là mua một vài gia vị cần thiết hoặc lấy nguyên liệu thừa trong phòng bếp. Tướng quân coi như có tâm, phân phó phòng bếp cấp Thu Nhi chút thịt xương đầu hoặc thịt gà cho hắn nấu. Hai người đều không có kinh nghiệm nấu ăn, ba chân bốn cẳng tất ba tất bật. Ninh xong canh, hai người còn chúc nhau một chén mới bắt đầu dùng bữa.

Đến ngày Thu Nhi phải đến nhà Thái y, Tống Lâm nói với Thu Nhi chờ tướng quân tảo triều sẽ quay trở về đi cùng hắn. Thu Nhi có địa chỉ trong tay, không muốn phiền toái Tống Lâm, hắn khích lệ mình tự tìm đường là việc thật mới mẻ lại kích thích, liền nắm chặt địa chỉ mà một mình xuất môn.

Thu Nhi thuở nhỏ đã sinh hoạt trong cung, ra cung lại trực tiếp vào thẳng Tướng quân phủ, hắn đứng giữa ngã tư đường hoàn toàn không có khái niệm gì, đầu tiên là mê mang sau thì lạc đường.

Thu Nhi rất hối hận đã không đi cùng Tống Lâm. Ngay lúc ấy có một vị lão gia mặt mũi hiền lành đến gần Thu Nhi, nói: “Tiểu huynh đệ, ngươi đây là muốn đi đâu a?”.

Từng nhận ý tốt từ Tống Lâm, cảnh giới Thu Nhi đã chuyển biến đột ngột, mở ra tờ giấy trong tay nói: “Lão bá, ta muốn tới nơi này!”.

“Aha, nơi này ta biết, theo ta đi đi!”.

Trên mặt Thu Nhi liền hiện lên vẻ mặt vui sướng, nói mấy lời cảm kích liền theo lão bá đi.

Tống Lâm đi phía sau, xa xa nhìn thấy Thu Nhi đang cùng một lão nhân nói chuyện, rồi lại cùng người ta đi mất, trong lòng quýnh lên, lập tức đối tướng quân nói: “Tướng quân, hình như đó là Di Thu, ta đi coi xem thế nào!” Tình hình kia tướng quân cũng thấy được, trong lòng đang nghĩ người kia ở trong cung sinh tồn lâu sao còn có thể ngu ngốc như thế!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.