Tuân lệnh tổng đốc Panvi hành tỉnh tây bắc vương quốc Obi, đội trưởng kỵ binh dẫn các kỵ sĩ anh dũng của hắn, chỉ mất một đêm, đã tới biên giới lãnh địa gia tộc Grilan.
Saivans kéo chặt dây cương, giơ tay phải lên, năm mươi kỵ sĩ huấn luyện tuần tự đồng thời dừng lại. Chiến mã không ngừng khì mũi, vó trước dẫm mạnh, nhưng các kỵ sĩ lại há hốc miệng nhìn cảnh trước mắt.
Nếu không phải thấy biên giới lãnh địa có dựng một bia đá chống nộp thuế của lão Grilan, đội trưởng kỵ binh Saivans sẽ cho rằng mình tìm lầm chỗ.
Hắn biết Grilan rất nghèo, nhưng không ngờ lại nghèo tới mức này.
Ruộng đất, hoang vu. Gia súc, không có. Biên giới chỉ có mấy căn nhà đất và nhà tranh, cũng là cảnh tượng rách nát.
Một lão già tóc bạc tang thương bước ra khỏi nhà, nhìn thấy các kỵ binh uy phong lẫm lẫm trước mặt, bị dọa làm rớt gậy, chạy vào nhà, đóng cửa cái rầm, do động tác quá lớn, trên tường đất bị rung động vỡ một lớp.
Căn nhà này, vậy mà vẫn còn người ở?
Các kỵ binh vương quốc Obi lại lần nữa kinh ngạc. Lẽ nào bọn họ không sợ nửa đêm bị nóc nhà sụp xuống đè chết à?
Saivans tin rằng, cho dù có vào sâu trong lãnh địa Grilan, tình huống cũng không tốt hơn bao nhiêu. Hắn thậm chí có thể tưởng tượng, phủ đệ của lãnh chủ Tống Mặc Grilan, sẽ tồi tàn cỡ nào.
“Gilles Nath, ngươi còn kiên trì cách nói của mình sao?”
Đội trưởng kỵ binh Saivans cho rằng bọn họ bị Gilles Nath bỡn cợt, cái tên vô năng này, bị một đám nông phu căn bản chưa từng lên chiến trường đánh bại, làm nhục vinh quang của kỵ sĩ, còn muốn dùng lời nói dối che giấu sự thật mình vô năng, để thoát khỏi trừng phạt. Thần Quang Minh tại thượng, thật sự là vô sỉ mà!
Cho dù nói dối, ít nhất cũng nói cho giống một chút chứ?
Lãnh địa nghèo thế này, trừ cỏ khô thì là đá, người sinh sống ở đây, tính ra ăn cơm cũng là vấn đề, còn có năng lực chế tạo vũ khí sao? Càng khỏi nói tới vũ khí liên phát trong lời Gilles!
Gilles Nath hiện tại đã bị giáng chức đội trưởng tuần tra biên cảnh, là một khinh kỵ binh bình thường, tham gia vào trong hoạt động tấn công lãnh địa Grilan lần này. Gilles thề, hắn phải tẩy sạch nỗi nhục, nhất định ấy kẻ nông phu kia nhìn rõ!
“Đội trưởng Saivans, tên đó quả thật nói y là lãnh chủ Tống Mặc Grilan của Grilan. Các lãnh chủ gần đây, chỉ có Tống Mặc Grilan mới có mái tóc và con mắt màu đen.”
Saivans híp mắt lại, hắn không ngờ, đối diện với sự thật trước mắt, Gilles vẫn kiên trì cách nói của mình. Một là hắn quả thật nói thật, hai là đang cứng miệng.
Nếu đã tới rồi, thì không có đạo lý nào vô công mà về, tìm không được vũ khí, có thể bắt vài thanh niên hoặc nữ nhân về. Cũng coi như có thứ trả lời cho tổng đốc.
“Eliot, thổi còi hiệu. Nói cho người ở đây, các kỵ sĩ anh dũng của vương quốc Obi đang ở biên cảnh đợi chúng!”
“Tuân lệnh, đội trưởng đại nhân!”
Tiếng còi hiệu vang lên, năm mươi khinh kỵ binh lập tức tản ra thành hàng ngang, trong lãnh địa này sẽ không kiếm chác được gì, Saivans không định đẫn các kỵ binh đi vào để phí thêm sức. Tiếng còi hiệu sẽ khiến người bên trong tự động đưa tới cửa.
Saivans cho rằng Grilan không chịu nổi một kích, thậm chí ngay cả ý định tìm người dò hỏi cũng không có. Nhưng không ngờ, ông già vừa rồi bị họ dọa chạy vào trong nhà, lặng lẽ mở cửa sau, một thiếu niên mười ba mười bốn tuổi, nhanh chóng chạy vào bên trong lãnh địa.
Các kỵ sĩ không chú ý tới nó, cho dù có thấy, cũng không để ý. Có người giúp họ đi truyền tin, càng tốt.
Các kỵ sĩ vương quốc Obi ôm cây đợi thỏ ở biên giới, lãnh chủ Tống Mặc của Grilan, lại đang ở trong xưởng của Ed, cùng ba thợ rèn tranh luận vấn đề chế tạo lựu đạn.
Tống Mặc chỉ cung cấp phương pháp chế tạo lựu đạn cán gỗ, ba người Ed lại tự nghiên cứu ra lựu đạn trứng. Họ cho rằng, nếu chỉ dùng vỏ sắt thì có thể giải quyết vấn đề, tại sao còn phải phí công chế tạo thêm cán gỗ? Dù sao đều là nổ, nổ sao cũng như nhau, không phải sao?
“Lãnh chủ đại nhân, tôi vẫn kiên trì cách nhìn của mình.”
Tống Mặc bị sự chấp nhất của ba người Ed làm hết cách, y không thể nào khiến ba người Ed hình dung được ưu thế của lựu đạn cán gỗ, trừ khi có kẻ nào bị sét đánh trúng đầu tự nguyện làm vật thí nghiệm cho y. Tranh chấp một hồi, Tống Mặc bực, vỗ mạnh lên bàn, “Ta là lãnh chủ, ta nói làm thế nào, thì phải làm thế đó!”
Ba người Ed không tình nguyện gật đầu, Tống Mặc thở ra một hơi, đặc quyền giai cấp thật tốt, khó trách nhiều người muốn làm hoàng đế như thế.
Khi Tống Mặc vui vẻ bước ra khỏi xưởng của Ed, một chuỗi còi hiệu trầm nặng truyền tới, tùy tùng Johnson sắc mặt khó xem chạy tới, “Lãnh chủ đại nhân, là khinh giáp kỵ binh của vương quốc Obi, đã tới biên giới lãnh địa rồi!”
Tống Mặc hơi ngẩn ra, trước đó y còn nghĩ cung nỏ liên phát sẽ tạo nên phiền phức, hiện tại, phiền phức thật sự tìm tới cửa.
“Biết đối phương có bao nhiêu người không?”
“Cháu của White nói, bọn họ đại khái chừng năm mươi người, đều mang trường thương và cường cung.”
Tống Mặc sờ cằm, xem ra, kẻ đến bất thiện. Đạo lý rất đơn giản, đại quân vũ trang toàn bộ, tới cửa nhà mình thổi kèn hiệu, lẽ nào còn có chuyện chạy tới muốn kết lân bang?
Năm mươi khinh kỵ binh, mang trường thương và cường cung, có chuẩn bị mà tới… khôi giáp, trường thương, cường cung, chiến mã… máy ném đá, cung nỏ, lựu đạn…
Y phục, thịt nướng, lực lao động miễn phí…
Nghĩ nghĩ, Tống Mặc đột nhiên cười hê hê, Johnson bị tiếng cười của Tống Mặc làm lạnh sóng lưng, sao hắn lại cảm thấy, lãnh chủ đại nhân hiện tại cười muốn bao nhiêu gian trá có bấy nhiêu gian trá, muốn bao nhiêu gian xảo có bấy nhiêu gian xảo? Vội lắc đầu, lỗi giác, nhất định là lỗi giác!
“Johnson, ngươi dẫn vài người đi triệu tập mọi người, Hassan, ngươi dẫn vài người đi vận chuyển máy ném đá ra khỏi tầng hầm, chú ý an toàn đạn được. Những người khác mang toàn bộ nỏ tiễn và lựu đạn, cùng ta về phủ lãnh chủ.”
“Tuân mệnh!”
Lão quản gia John đã nhận được tin tức, đứng trước phủ lãnh chủ, nóng lòng đợi Tống Mặc. Trước phủ lãnh chủ đã có không ít người tụ tập, lại thêm người Tống Mặc dẫn về, gần như tất cả nam nhân thành niên trong lãnh địa đều ở đây.
Các lão nhân và nữ nhân dẫn các hài tử lục tục kéo tới, trên mặt họ có nghi hoặc, cũng có kinh ngạc, duy chỉ không có sợ hãi và lo lắng.
Nghĩ thử xem, nơi nghèo khổ thế này, lại có kỵ sĩ tới tấn công? Quả thật là quá thần kỳ.
Có người hỏi: “Lãnh chủ đại nhân, thật sự là kỵ binh của vương quốc Obi sao?”
“Đúng.”
Đạt được đáp án khẳng định, tiếng nghị luận càng lớn.
“Nhưng họ tới chỗ chúng ta làm gì?”
“Cho dù là quân đội của Chisa, lúc đi ngang Grilan cũng đi đường vòng.”
Không tiền, không lương thực, bọn họ tới Grilan làm gì? Nhàn quá phát hoảng đi tìm kích thích sao? Như vậy thật quá đáng.
Tống Mặc sờ mũi, Grilan trước kia quả thật không có thứ gì có thể khiến các nước khác nhớ mong, bọn họ thấy lãnh địa phạm pháp chống thuế nhiều năm này, tự nhiên muốn đi vòng, trong tay Tống Mặc có cung nỏ liên phát, liền như mật ong hút mật, hút ruồi vậy, phiền phức này, khẳng định càng lúc càng nhiều.
Tống Mặc cuối cùng cũng hiểu, tại thế giới vô pháp vô thiên, kẻ mạnh ăn kẻ yếu này, thực lực mới là đạo lý thép!
Nếu có người giảng đạo lý với ngươi, ngươi cứ giở trò lưu manh với hắn. Nếu có người muốn giở trò lưu manh với ngươi, ngươi cứ lưu manh hơn hắn.
Tình huống hiện tại rất rõ ràng, đám kỵ binh của vương quốc Obi này, không cần thể diện tới lãnh địa của y giở trò lưu manh.
Lão quản gia John nhẹ ho sau lưng Tống Mặc, “Lãnh chủ đại nhân, mọi người đều đang đợi quyết định của ngài.”
Tống Mặc gật đầu, thanh thanh cổ họng, nói với các lãnh dân tụ tập trước phủ lãnh chủ, “Các lãnh dân, tin rằng mọi người đã biết, một đám kỵ binh Obi đến chỗ chúng ta giở trò lưu manh!”
“Khụ!”
Nghe Tống Mặc nói thế, lão John xém chút nghẹn khí, lãnh chủ đại nhân, phong phạm quý tộc đã bị ngài ném vào thùng rác rồi sao?
“Trước kia chúng ta từng đánh họ chạy một lần, rõ ràng họ tới tìm chúng ta đòi nợ!”
Lão John đã khóc không ra nước mắt, không muốn lại sửa chữa nữa.
“Một khi cho bọn họ thành công, vũ khí của chúng ta, kim tệ của chúng ta, lương thực của chúng ta đều sẽ bị đoạt đi!”
Nếu mấy câu trước của Tống Mặc không khiến các lãnh dân xúc động gì, thì câu cuối cùng, lập tức khiến mọi người phẫn nộ sục sôi.
Các nam nhân lập tức vung quyền, nữ nhân và lão nhân cũng nghiến răng nghiến lợi.
Người Grilan vừa mới phân chia lương thực, được nhận kim tệ, cáo biệt cuộc sống đói bụng, đối với bất cứ kẻ nào dám ý đồ cản trở họ sống cuộc sống tốt đẹp, đều sẽ không khách khí.
Tống Mặc la lớn một tiếng, “Mọi người nói đi, chúng ta có thể cho chúng như nguyện không?!”
“Không thể!”
“Chúng ta có thể để chúng lưu manh không?!”
“Không thể!”
“Kẻ dám cướp của chúng ta, chúng ta phải đối với chúng thế nào?!”
“Cướp sạch của chúng!”
“Đánh chúng chạy!”
“Đánh chúng răng rơi đầy đất!”
Tống Mặc nhìn các lãnh dân bị kích động, giơ cao hai tay, từ từ hạ xuống, lập tức, trước phủ lãnh chủ lại yên tĩnh.
“Là lãnh chủ Grilan, ta chỉ tôn thờ hai câu nói.” Ánh mắt Tống Mặc đảo qua mọi người trước phủ lãnh chủ, lớn tiếng nói: “Ai dám khiến ta sống khó khăn, ta sẽ cho cuộc sống của hắn càng khó khăn! Ai dám giở trò lưu manh với lãnh dân của ta, ta sẽ lưu manh toàn gia hắn!”
Dám tới địa bàn của y giở trò lưu manh, cho dù không bẻ gãy tiểu jj, cũng phải cho nổ xx của chúng!
Toàn trường tĩnh lặng, sau đó, tiếng hoan hô vang lên vang dội: “Lãnh chủ đại nhân vạn tuế!”
Còi hiệu của kỵ binh Obi lại vang lên lần nữa, Tống Mặc hạ lệnh phân phát vũ khí, máy ném đá được các địa tinh đẩy tới vị trí chỉ định, vì muốn có góc ngắm lớn hơn, tường viện nhà Tống Mặc, lại gặp phải đả kích mang tính hủy diệt.
Lựu đạn chưa chế tạo nhiều, dù sao số lượng hỏa dược có hạn. Tống Mặc an bài hai tùy tùng và mấy nam nhân khỏe mạnh đặc biệt phụ trách bắn, cung nỏ và mũi tên cũng được phân phát, các nam nhân có kinh nghiệm lần trước, tự động phân thành mấy đội, đợi Tống Mặc hạ lệnh.
Họ là một đám nông phu, một đám nông phu cầm vũ khí lên, một đám nông phu cầm vũ khí, vì bảo vệ nhà mình, vì người thân của mình, dám khiêu chiến với kỵ binh chính quy!
Lão nhân, nữ nhân và hài tử, lặng lẽ nhìn đội ngũ này, bọn họ vì con của mình, vì chồng của mình, vì cha của mình, cảm thấy kiêu ngạo!
Lão John đứng trên bậc thềm trước phủ lãnh chủ, giống như mỗi lần ông đợi Tống Mặc trở về, cong lưng hành lễ tiêu chuẩn nhất, nói với Tống Mặc: “Lãnh chủ đại nhân, tôi sẽ ở đây, đợi ngài thắng lợi trở về.”
Tống Mặc gật đầu, nếu hiện tại y cưỡi một con ngựa, kéo dây cương, móng ngựa giơ cao, tiếng ngựa hí vang, khẳng định càng có lực cảm nhiễm.
Đáng tiếc là, không có ngựa.
Nhưng lần này kẻ tới giở trò lưu manh toàn là kỵ binh…
Tống Mặc xoa cằm, cơ hội tốt như thế, không cướp thật uổng phí mà.