Dị Thế Chi Thành Thần Lộ | Con Đường Trở Thành Thần

Chương 57: Cửu tìm quả




Bốn chân của Tiểu Hắc đều ngắn ngủn, nhưng tốc độ chạy bộ cũng không chậm, Lâm Tái hiện giờ đã giải khai phong ấn, dựa theo lời nói của Caroline, tuy hắn còn chưa thể đánh thắng một pháp thánh, nhưng chạy trối chết thì không thành vấn đề, cho dù là hắn đang ở trạng thái nhân loại, dựa vào tố chất thân thể hơn người muốn đuổi kịp Tiểu Hắc cũng không khó khăn lắm, nhưng Lục Vũ thì khác.

Lục Vũ đã đạt tới Trúc Cơ kỳ, nếu là người của Tu Chân Giới, lúc này đã có thể tế luyện vài cái pháp bảo phi hành, bằng không cũng có một ít phép thuật đơn giản trợ giúp hành tẩu. Nhưng, bởi vì sư phụ tiện nghi của hắn lưu lại toàn là những trân phẩm mà người khác không có được, ngay cả pháp bảo cũng là hàng cao cấp, phép thuật phi hành cũng không đủ khả năng tu luyện!

Đem linh lực trong cơ thể mình tập trung lên trên đùi, tốc độ của Lục Vũ tuy cũng rất nhanh, nhưng so ra kém hơn Tiểu Hắc cùng Lâm Tái. Dù sao nơi này hoa cỏ cây cối rất nhiều, Tiểu Hắc có thể chạy xuyên qua, tố chất thân thể Lâm Tái đụng vào cây cũng có thể đẩy ngã, nhưng hắn phải chọn con đường thích hợp để đi.

“Ngươi theo kịp không?” Lâm Tái quay đầu lại hỏi, sau đó dùng tay nâng Lục Vũ lên, hắn đã phát hiện, đối với tiếp xúc như vậy, Lục Vũ sẽ không quá mức phản kháng.

“Cám ơn.” Lục Vũ mở miệng, hoàn cảnh nơi này rất tốt, cho dù không có đan dược, hắn cũng không cần lo lắng linh lực không đủ dùng, nhưng ở trong rừng rậm, muốn đẩy nhanh tốc độ thì không được rồi.

Ngay khi Lục Vũ miễn cưỡng đuổi theo, sắp từ bỏ, thì Tiểu Hắc đột nhiên rống lên một tiếng, sau đó dùng tốc độ nhanh hơn!

Rốt cuộc nó bị gì vậy? Lục Vũ bất đắc dĩ, đành phải tăng tốc.

Lâm Tái nghĩ nghĩ, đột nhiên biến thành hình thái Nagas, sau khi hắn trong lúc vô tình biến trở về hình thái nhân loại, liền phát hiện có lẽ thời cơ đã đến, nên chỉ cần bản thân hắn nguyện ý, thì có thể tùy tiện chuyển hoán giữa hai loại hình thái! Hơn nữa, có lẽ lúc trước hoàn hoàn toàn toàn mà biến thành bộ dáng thần thú, hắn đã luyện tập thật lâu, nên hiện giờ đã có thể thoải mái vận dụng đuôi của mình trượt đi, lúc này hắn biến thành Nagas, dùng cái đuôi vừa thô vừa lớn trượt trượt trong rừng cây, tốc độ so với trước còn nhanh hơn!

Bất quá, Lâm Tái biết chỉ có mình nhanh cũng vô dụng … Hơn nữa loại thời điểm này, nếu không lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn thì không phải là hắn! Nghĩ như vậy, đuôi Lâm Tái xoay chuyển một cái, quấn lấy Lục Vũ đuổi theo Tiểu Hắc: “Chúng ta cùng nhau đuổi theo!”

Lâm Tái tại Thần Thú điện có nhiều lúc nhìn ra được Lục Vũ rất thích cái đuôi của mình, nếu hắn đi lên ôm Lục Vũ thì đối phương nhất định sẽ phản kháng, nhưng dùng cái đuôi cuốn lại… Có lẽ Lục Vũ cũng không để ý đâu nhỉ.

Hơn nữa, ôm Lục Vũ vào trong ngực, bởi vì hai người đều mặc quần áo, Lục Vũ cũng sẽ cường điệu đề phòng, nên hắn tuyệt đối không chiếm được tiện nghi gì cả, nhưng dùng đuôi thì khác …

Vảy thoạt nhìn giống với quần áo, nhưng thực tế lại hoàn toàn khác nhau, bởi vì vảy của hắn cũng có cảm giác, tựa như lúc này đi, cuốn thắt lưng của Lục Vũ, hắn có thể cảm giác được phần eo mềm mại của đối phương một cách rõ ràng.

Sau này nếu rảnh rỗi, khi tắm rửa sẽ dùng đuôi trêu đùa Lục Vũ một chút…

Đuôi Lâm Tái rất dài, nhưng sau khi cuộn Lục Vũ lên, cũng có chút không đủ dùng, cho nên ngay từ đầu hắn vẫn trượt trượt trong rừng cây, sau này hắn lại bắt đầu dùng hai tay đu nhánh cây trong rừng cây! Như vậy, tốc độ còn nhanh hơn dùng đuôi, sau vài lần, hắn thậm chí còn chạy tới phía trước Tiểu Hắc.

Bọn họ cần Tiểu Hắc dẫn đường, dĩ nhiên chỉ cần có thể theo sát Tiểu Hắc là được, bởi vậy, ngược lại Lâm Tái có vẻ rất thoải mái, còn có thể chú ý đến tình huống của Lục Vũ, làm cho đối phương ngồi trên đuổi của mình vừa an toàn vừa thoải mái!

Sau khi Lục Vũ bị đuôi Lâm Tái quấn lấy, liền ngẩn người, hắn vẫn không thích đụng chạm với người khác, cho nên đã rất lâu rồi không có ai tiếp xúc với hắn như vậy, nhưng cố tình tiếp xúc với hắn lại là cái vảy cứng rắn chứ không phải nhân thể nóng bỏng.

Cứng rắn lạnh lẽo, đuôi rồng lóng lánh sáng bóng giống như vàng, vừa thấy liền biết rất có lực, thậm chí Lục Vũ rất muốn sờ sờ một chút, mà sau đó đối phương đu cây, vì sự an toàn của bạn thân, hắn theo bản năng mà ôm chặt cái đuôi trong tay.

Bất quá, hắn ôm chặt cái đuôi còn chưa tính, đoạn đường sau đó, đuôi Lâm Tái lại chèn giữa hai chân của hắn!

“Ngươi làm gì vậy!” Lục Vũ bất mãn hỏi, tuy động tác của đối phương rất quy củ, nhưng cái dạng này…

“Ngươi có thể xem như là ghế dựa, cưỡi như vậy rất thoải mái, không phải ta sợ ngươi té sao!” Lâm Tái lập tức tỏ vẻ vô tội.

Vậy… Cưỡi rồng cũng không không tệ nhỉ? Lục Vũ bắt lấy đuôi Lâm Tái, nhìn đối phương nhảy nhót giữa rừng cây, đột nhiên cảm thấy Lâm Tái rất giống người vượn.

Bất quá, đuôi Lâm Tái rất dài, tuyệt đối không ngắn như Caroline cùng Mony!

Đi theo Tiểu Hắc một đoạn, cây cối dần dần biến mất, độ ấm cũng dần dần hạ thấp.

“Chúng ta đang rời khỏi phạm vi của Thần Thú điện! Hughes, ngươi mặc nhiều quần áo một chút, còn ta phải làm sao đây?” Lâm Tái vừa chạy vừa mở miệng, dưới chân núi Thần Thú hàng năm đều có thú nhân lễ bái, nếu như bị người khác thấy bộ dáng của hắn sẽ không tốt! Nhưng lại nói tiếp, bộ dáng hiện tại của hắn rốt cuộc là dạng gì đây? Hắn cũng không muốn biết đâu!

“Mặt của ngươi… Ngươi không hoàn toàn thú hóa sao!” Lục Vũ lập tức mở miệng, cưỡi một con rồng lên sân khấu, tuyệt đối là phi thường phong cách!

Nhưng lại nói tiếp, bộ dáng hiện tại của Lâm Tái, thật ra cũng đã thay đổi rất nhiều. Hình thái nhân loại của Lâm Tái là tóc đen mắt đen, hiện giờ đối phương lại toàn thân cao thấp một mảnh kim sắc!

Hơn nữa, giống như trạng thái Nagas của Caroline là một nữ thần cao quý không thể xâm phạm, hình thái nhân loại cũng là một người phụ nữ có diện mạo thanh tú, khí chất của Lâm Tái cũng đã biến hóa rất lớn. Hiện giờ Lâm Tái tóc vàng mắt vàng, cao lớn uy vũ, vô cùng uy nghiêm, khiến người ta không thể nhìn thẳng!

Nhưng khí chất có nhiều hơn nữa, thì mặt của Lâm Tái vẫn như vậy, mọi sự vẫn rất tuyệt vời.

“Nếu người khác gặp được, chỉ sợ càng thêm phiền toái.” Thần thú đột nhiên xuất hiện a!

“Cuốn ta lại gần mặt ngươi một chút.” Lục Vũ mở miệng, sau đó lấy ra một cái mặt nạ màu đen từ nhẫn không gian của mình, thuận tay mang lên cho Lâm Tái.

Bộ áo choàng lúc trước hắn mua, đều có tặng kèm mặt nạ bảo hộ, nên hắn bọc kín không kẽ hở, sau này áo choàng bị hỏng, nhưng mặt nạ bảo hộ vẫn không sao, lúc này có thể lấy ra cho Lâm Tái che mặt.

“Vậy là tốt rồi.” Lâm Tái cảm giác đồ vật trên mặt mình, mở miệng, lần trước hắn mặc quần áo của đối phương, lần này chính là mặt nạ bảo hộ, như vậy rất tuyệt.

Sau khi Lâm Tái mang mặt nạ của Lục Vũ, liền nhìn thấy Lục Vũ lấy ra một bộ áo choàng rộng thùng thình mà trùm kín mít, sau đó, khí tức trên người đối phương liền hoàn toàn biến mất!

Lúc trước Lục Vũ có thể giả trang cao nhân, là dựa vào thứ này đi? Lâm Tái phản ứng rất nhanh, nhưng khi đó trên người hắn còn có phong ấn, cho nên không phát hiện gì cả, hiện tại thì khác, lúc này, hắn hoàn toàn không thể cảm giác cường độ năng lượng trên người Lục Vũ! Có lẽ, đối phương thật sự có một vị sư phụ cường đại mà thần bí nhỉ?

Tiểu Hắc đúng là rời đi Thần Thú điện, bởi vì chạy rất nhanh, nên Lâm Tái cùng Lục Vũ nhìn thấy Tiểu Hắc chạy ở phía trước giống như đụng phải cái gì đó, ngã chổng vó.

“Là lá chắn năng lượng!” Lục Vũ mở miệng, tại sao lúc trước bọn họ tiến vào lại không cảm giác được? Chẳng lẽ là vì Caroline sao?

Hắn còn chưa suy nghĩ xong, Tiểu Hắc liền nhảy dựng lên, nhảy vào trong ngực của hắn, sau đó, bọn họ liền dễ dàng xuyên qua lá chắn mà ra ngoài. Xem ra, lá chắn năng lượng này, không ngăn trở người của bộ tộc Nagas.

Bên trong và bên ngoài lá chắn, là hai thế giới hoàn toàn khác nhau — bên ngoài lá chắn, bọn họ nhìn thấy là tuyết trắng mênh mông vô bờ.

Nơi này thật lạnh, nhưng lại có không ít thú nhân đang ở trong tuyết mà dáng vóc tiều tụy lễ bái, mà khi thân ảnh Lâm Tái xuất hiện trước mặt bọn họ, bọn họ đều hưng phấn mà hô to lên!

Nhưng lúc này, Lâm Tái cũng không dừng lại, bởi vì hắn phát hiện, có không ít thú nhân đang đi về một hướng, mà hắn cũng ngửi thấy một mùi hương nồng đậm trong không khí truyền đến.

Mùi hương kia, hắn ngửi được cũng cảm thấy cả người thư sướng, thứ Tiểu Hắc tìm, chính là thứ này đi?

Không cần đợi Tiểu Hắc dẫn đường nữa, Lâm Tái bay nhanh về hướng kia.

Đoàn người Elina, sau khi tuyết sơn của Thần Thú điện, đã bị rét lạnh nơi này dọa sợ.

Bọn họ một đường lại đây, đúng là càng đi về phía bắc càng lạnh, nhưng rốt cuộc vẫn chưa từng trải nghiệm băng thiên tuyết địa — lúc này, bọn họ mặc áo choàng lông thú nhưng vẫn cảm thấy băng hàn đến xương tủy!

Bất quá, trong binh đoàn của bọn họ có hỏa hệ ma pháp sư, như thế khiến cho bọn họ ấm hơn không ít, sau khi hỏa hệ ma pháp sư tạo lên một lồng phòng hộ hỏa hệ cấp thấp, thật giống như tất cả rét lạnh đều bị chắn ở bên ngoài.

“Ta ngửi thấy một mùi hương.” Elina đột nhiên mở miệng.

Nàng không nói, người khác còn không có cảm giác gì, mà nàng vừa nói, người khác cũng ngửi được.

“Chúng ta đi nhìn thử đi, dù sao chúng ta cũng không thể tiến vào Thần Thú điện.” Larry lên tiếng.

Những người khác đồng ý rất nhanh, mùi hương truyền đến ngày càng đậm, ngay cả những thú nhân xung quanh cũng bị kinh động, vô số người đi về nơi đó.

Đó là một vách núi đá cao mấy chục thước, có một gốc thực vật toàn thân màu trắng sinh trưởng ở đó, trên thực tế, nếu trên cây không có mấy quả màu lam sâu kín tản ra mùi hương, thì người khác cũng không thể biết được đây là một gốc thực vật, chỉ cho rằng đây là một căn băng trụ.

“Đó là cái gì?” Elina kinh ngạc mở miệng, những người khác trong binh đoàn, cũng không nói ra lời.

Phía dưới vách núi đã tụ tập không ít thú nhân, còn có vài người có ý đồ đi lên xem thử, nhưng vách núi trơn trượt, rất khó trèo lên, hơn nữa vách núi băng này vô cùng cứng rắn, không thể móc dây thừng lên được.

“Không biết, có lẽ là một loại dược liệu trân quý nào đó!” Phong hệ ma pháp sư trong binh đoàn trả lời, sau đó phát ra một cái phong nhận về phía đó. Cùng lúc đó, một thú nhân đã thả ra phi hành ma thú của mình.

Lục Vũ cùng Lâm Tái, cũng đang đuổi tới!

Sau khi tu chân, Lục Vũ hiểu biết không ít, cho nên ở xa xa, hắn liền thấy được thứ trên vách núi đá, cũng biết đó là cái gì  — Cửu Tìm quả!

Tu chân giả, truy cầu đại đạo, dựa vào cơ duyên, tranh đoạt bảo bối, tại Tu Chân Giới có thể nói là cạnh tranh gay gắt, mà Cửu Tìm quả, chính là một loại bảo bối mà người người theo đuổi!

Cửu Tìm quả ít nhất một ngàn năm mới kết quả, mỗi lần kết quả sẽ có chín quả, mà chỉ cần một quả trong đó, cũng mang lại rất nhiều chỗ tốt cho tu chân giả, có thể rèn luyện kinh mạch trong cơ thể tu chân giả, còn có thể dùng để đột phá bình cảnh, nếu dùng để luyện đan…

“Ác ác!” Tiểu Hắc nóng vội mà kêu lên, sau đó, Lục Vũ ngầm hiểu, vung tay lên, liền ném Tiểu Hắc ra ngoài, ném về phía gốc cây Cửu Tìm quả kia.

Lúc này, phong nhận cũng đánh lên cây Cửu Tìm quả, lại căn bản không hề hấn gì, còn con phi hành ma thú kia bay đến một nửa, nhìn thấy Lâm Tái liền hạ xuống!

Cũng đúng lúc này, Tiểu Hắc xuất hiện, lúc bị Lục Vũ ném ra thì co rúm cơ thể lại, khi đến gần Cửu Tìm quả đột nhiên trở nên vô cùng to lớn, sau đó “A ô” một hơi, nó liền cắn vào cây Cửu Tìm quả.

Cây Cửu Tìm quả đã sinh trưởng mấy ngàn năm, là có thể so với tài liệu luyện khí – hàn thiết ngàn năm, nó cắn một cái như vậy, đương nhiên tuyệt đối không thể cắn đứt, vì thế, Tiểu Hắc liền bấu vào vách núi đá, bốn cái chân ngắn ngủn đạp đạp, thậm chí còn bởi vì cây Cửu Tìm quả rất lạnh, ngay cả miệng nó cũng bị đông lạnh…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.