Đi Qua Con Đường Dài Nhất Là Kịch Bản Của Cậu

Chương 13




Chương 13.

"Cái gì, lại muốn tăng tiền thuê nhà?"
Một buổi sáng đẹp trời, Tô Tiêu Vũ bị tin vui của chủ nhà kích thích huyết áp tăng cao, mặt cùng cổ đều đỏ bừng.
Không phải bắt nạt người ta sao?
Bác gái chủ nhà dựa vào cửa, nhướng mày nhìn Tô Tiêu Vũ: "Cô có thể lựa chọn không thuê nữa."
Bác gái mặc dù nhìn hung thần ác sát, nhưng trong nội tâm cũng đang thấy cô gái này thật đáng thương.
Lăn lộn trong cuộc sống thật sự không dễ dàng, cô bé này thoạt nhìn xinh đẹp lại ngoan ngoãn, rốt cuộc đắc tội ai rồi? Có thể ra giá lớn như vậy để mình phải đuổi đi?
Như thế mà còn nhịn được thì còn có gì không nhịn được nữa.
Tô Tiêu Vũ hít sâu một hơi, nghiêm túc nhìn chủ nhà: "Có phải lần này tăng rồi bác vẫn sẽ tăng tiếp không?"
Ây dà, nói đến chuyện này.
Bác gái chủ nhà chân thành gật đầu.
--- Đúng vậy con gái à, phía trên hạ lệnh giết, đành phải thi hành án tử thôi.
Tâm tình hôm nay thật là.
Tô Tiêu Vũ một tay nắm lan can xe buýt, nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ, nội tâm rối bời.
Ông trời phải tàn nhẫn như vậy sao? Một nơi ở cũng không thể cho mình?
Thời điểm buổi sáng đi làm, Lý Yên thấy cảm xúc Tô Tiêu Vũ không tốt, đưa cho cô một ly cà phê: "Tiểu Vũ, sao vậy?"
Tô Tiêu Vũ nhìn Lý Yên, miễn cưỡng cười: "Không có việc gì, chị à, em có khi sẽ phải chuyển nhà."
Cô là điển hình của kiểu người ở một chỗ liền tại một chỗ, căn phòng kia tuy rằng vừa nhỏ lại vừa ở vị trí không tốt, nhưng đã ở gần một tháng, sau khi chuyển vào cô cũng đã dốc lòng quét tước sửa sang lại, thậm chí để có không khí giống nhà, Tô Tiêu Vũ còn đi mua hoa, cố ý trang trí, không nghĩ đến hoàn cảnh lại áp lực như vậy, hiện giờ...
Lý Yên uống một ngụm cà phê, nhìn Tô Tiêu Vũ an ủi: "Em cũng đừng quá khổ sở, gặp đường cùng không nên chùn bước, còn người là còn chỗ ở."
Tô Tiêu Vũ hết hơi: "Nhưng em không muốn chuyển chỗ ở."
Lý Yên:...
Có những chuyện, Tiểu Vũ không thể tự quyết định, sau một tuần chạy đi chạy lại, cô đã muốn tuyệt vọng.
Ông trời có phải muốn quên cô luôn hay không? Ông nhẫn tâm ra tay tàn nhẫn với thiếu nữ xinh đẹp như vậy sao?
Cũng may lúc này, Tô Tiêu Vũ cảm giác được một chút ấm áp, sau khi họp xong, Nguyễn tổng vẫn luôn lạnh băng nhìn quầng thâm trên mắt cô, bất động thanh sắc hỏi: "Cô làm sao vậy?"
Lý Yên ở bên cạnh đang thu thập tài liệu theo bản năng run lên một chút. Tô Tiêu Vũ trong khoảng thời gian này bị tra tấn, nói chuyện đều như sắp hết hơi: "Tôi dạo này phải tìm phòng ở...có hơi mệt."
Nguyễn Ức gật đầu: "Vậy cho cô nghỉ một ngày." Rồi nhìn Lý Yên: "Giúp cô ấy xem xem có nơi nào phù hợp không."
Lý Yên cung kính: "Vâng."
Trời ơi.
Đây là cái gì? Đây là ấm áp từ công ty, là che chở từ bà chủ.
Tô Tiêu Vũ cảm động đến rối tinh rối mù, thời điểm đi xuống hai mắt rưng rưng nhìn Lý Yên: "Chị có thấy được không? Nguyễn tổng của chúng ta thật ra không máu lạnh như trong lời đồn đâu."
Khóe mắt Lý Yên nhảy một chút, thanh âm khô khan: "Đúng...đúng vậy."
Tô Tiêu Vũ xoa nước trên khóe mắt: "Ai da, hoạn nạn thấy chân tình, có một câu này của Nguyễn tổng, về sau em chắc chắn có thể vượt lửa băng sông."
Nói xong, Tô Tiêu Vũ nâng lên một bàn tay chụp ở trên đùi, làm một tư thế xuất phát: "Haha, không thể chùn bước!"
Lý Yên:...
Văn phòng tổng tài.
Một cô gái cả thân màu đen, đội mũ lưỡi trai ngậm kẹo mút ngồi kia, nghiêng đầu buồn cười nhìn Nguyễn Ức: "Vì sao không nói trực tiếp với cô ấy?"
Nguyễn Ức uống một ngụm trà, "Cậu ấy quên tôi dễ như vậy." Đôi mắt cô thay đổi: "Quên, cũng phải có hình phạt của quên."
Trước mặt cô là người được bà chủ tịch an bài, A Luân. A Luân vẫn luôn thấy bản thân giống huyết trích tử thời cổ đại, là cái loại vâng mệnh Hoàng Thượng xử lý những chuyện tư mật và khó giải quyết nhất. Nhưng đến chỗ Nguyễn tổng, cô lại hoàn toàn biến thành chó săn.
"Tôi nhờ chị làm chuyện này, có ổn không?"
Nhìn xem, Nguyễn tổng lên tiếng rồi.
A Luân gật đầu, đè thấp mũ một chút: "Chuyện nhỏ này không thành vấn đề, cô ấy chạy đi nơi nào tôi cũng đều đến trước, cô ấy tìm người môi giới, người môi giới cũng đã bị tôi mua chuộc."
Nguyễn Ức gật đầu, biểu tình không có gì biến hóa.
A Luân nhìn cô: "Chỉ là....thời điểm tôi đi theo, ngoài ý muốn phát hiện có một chiếc xe cũng thường xuyên đi theo cô ấy, ha ha." Cô nhìn chằm chằm Nguyễn Ức: "Nguyễn tổng, cục cưng của em hình như đi vay nặng lãi."
Nguyễn Ức dừng một chút, nâng mắt nhìn A Luân.
A Luân:...
Dạ?
Gì đấy?
Ánh mắt gì đấy? Tôi không phải người cho bảo bối của em vay nặng lãi!
Vốn dĩ hôm nay Nguyễn Ức không có công việc gì phải giải quyết, Lý Yên cũng muốn đi dọn dẹp một chút, nhưng vừa xử lý xong liền thấy Nguyễn tổng sắc mặt không quá tốt đi ra ngoài. Lý Yên lập tức đứng lên: "Nguyễn tổng, cô muốn đi đâu sao?"
Tô Tiêu Vũ bên cạnh cũng theo phản xạ đứng dậy, trong khoảng thời gian này, cô hoàn toàn đã quen với việc Nguyễn tổng sẽ có công việc đột xuất bất cứ lúc nào.
Ánh mắt Nguyễn Ức xẹt qua Lý Yên, nặng nề dừng trên người Tô Tiêu Vũ.
Trong lòng Tô Tiêu Vũ kêu lộp bộp.
Lại làm xao vậy?
Cô lại làm sai cái gì?
Lý Yên cũng có chút khẩn trương, Nguyễn Ức lại lắc đâu: "Tôi ra ngoài một chuyến, không cần các cô đi theo."
Nửa giờ sau, ở quán cà phê.
Tần Quân kinh ngạc nhìn Nguyễn Ức, lại nhìn A Luân cười hì hì ngồi trước mặt.
"Các cô..."
A Luân chỉ vào Nguyễn Ức: "Đây là tổng giám đốc của Ức Phong."
Tần Quân:...
Nguyễn, Nguyễn tổng?
Là vị tổng giám đốc trẻ tuổi nhưng thủ đoạn tàn khốc vô tình khiến cha cô mỗi lần nhắc tới mặt đều biến sắc?
Giọng nói Tần Quân có chút chậm, cô thấp thỏm lại nghi hoặc. Sáng hôm nay, cô vẫn đến công ty như bình thường...lại đột nhiên bị A Luân dẫn theo vài người ngăn cản.
Rốt cuộc là dân cho vay nặng lãi, Tần Quân là con gái cả của nhà họ Tần, cái gì chưa thấy qua? Cô còn tưởng là đối thủ cạnh tranh, thấy đối phương không mạnh bạo mới đi theo đến đây.
Nguyễn Ức mặc một chiếc áo gió, tóc búi lên, kính mắt màu tím nhạt mang theo một ít hơi thở âm lãnh, hơn nữa nhìn khuôn mặt ít khi nói cười kia, Tần Quân nhất thời cũng không dám nói chuyện.
Đánh giá Tần Quân một lát, Nguyễn Ức đẩy tới một cặp tài liệu: "Cái này cho cô."
Có tình huống gì Tần Quân chưa gặp qua? Nhưng hôm nay, cô thật sự bị kinh sợ, không nhúc nhích nhìn Nguyễn Ức.
Nguyễn tổng nhàn nhạt: "Đây là tiền Tô Tiêu Vũ nợ cô, cộng thêm hai lần lợi tức."
Tần Quân:...
Đây là bạn của Tiểu Vũ? Nhưng xem bộ dáng này...nếu trước đây Tiểu Vũ có một người bạn như vậy, sao còn phải tìm đến mình?
Đôi mắt Nguyễn Ức thâm thúy mà sắc bén nhìn thẳng vào Tần Quân: "Tôi không muốn thấy cậu ấy lại bị quấy rầy."
Tần Quân hít sâu một hơi, mang lên tươi cười: "Nguyễn tổng, cô cũng biết trong ngành này chúng tôi đều có quy tắc hành nghề, nếu là trước kia còn có thể thương lượng, nhưng mà ---"
Lời còn chưa nói xong, ánh nhìn của Nguyễn Ức đã làm cô nghẹn lại.
A Luân ở bên cạnh nhai kẹo cao su như đang chế giễu, Nguyễn Ức gật đầu, nói với A Luân: "Cô Tần nói quy tắc hành nghề."
A Luân gật đầu: "Đúng vậy."
Nguyễn Ức "ừm" một tiếng, nhìn Tần Quân: "Người xinh đẹp như vậy, có lẽ, thay đổi được rồi."
Tần Quân:...
A Luân cười khanh khách nhìn Tần Quân. Mặt Tần Quân trong nháy mắt đỏ lên, "Tôi biết rồi, Nguyễn tổng!" Cô lôi kéo cổ, phong độ nhẹ nhàng gì đó đều không có, trong tâm nhảy bang bang đến lợi hại.
Nguyễn Ức không nói chuyện nữa, đứng dậy đi ra ngoài.
A Luân nhìn người đẹp đang lo lắng cười tủm tỉm: "Được rồi đừng sợ, cô nói xem, cô ấy cùng một cô gái nhỏ như cô bàn điều kiện gì, về nhà hỏi ông lão nhà mình xem, cấp bậc ông ấy có đủ xách giày cho Nguyễn tổng hay không."
A Luân nói xong, cũng không để ý đến khuôn mặt tái nhợt của Tần Quân, cô cười đuổi theo, mở cửa ngồi lên xe, vặn vẹo cổ: "Thế nào Nguyễn tổng, muốn nói cho Tiểu Vũ của em về sau không cần trả nợ nữa không?"
Được tổng giám đốc sủng ái, làm người khác hâm mộ cực kỳ.
Nguyễn Ức nhìn ra ngoài cửa số: "Cậu ấy đơn thuần, nhưng không phải không có lòng tự trọng, trả nợ thay như vậy, cậu ấy sẽ càng thêm áp lực càng thêm sợ hãi tôi."
A Luân: "...Vậy, Nguyễn tổng có cao kiến gì?"
Nội tâm điên cuồng kêu gào: Sợ cô vì trả nợ thay sao? Nhìn thấy khuôn mặt vô cảm của cô là đủ sợ rồi.
Lông mi Nguyễn Ức chớp động, ngừng vài giây nói: "Chị đi sắp xếp một chút, tìm một người ở họ Tần bên kia tiếp nhận chuyện của Tiểu Vũ, coi như chuyện gì cũng chưa xảy ra, tiếp tục thúc giục định kỳ."
A Luân nghẹn một chút, kẹo cao su thiếu chút nữa dính vào họng, "Vậy thì...lời nói gì đó cần nhẹ nhàng một chút phải không?"
Tay Nguyễn Ức đặt trên đùi gõ gõ: "Xem biểu hiện của cậu ấy, sắp tới có thể nhẹ nhàng một chút."
Chỉ cần đừng nói cái gì khiến mình không vui là được.
Nội tâm A Luân lặng yên thắp nến vì Tiểu Vũ, "Vậy tiền thu được thì...?
Nguyễn Ức nhắm hai mắt lại: "Để cậu ấy về sau mở cửa hàng."
Không phải Tô Tiêu Vũ vẫn luôn muốn mở nhà hàng của chính mình sao? Coi như giúp cô ấy tiết kiệm trước đi.
Xe vững vàng đi trên đường, A Luân cho rằng Nguyễn Ức ngủ rồi, tắt nhạc, chờ lúc đèn đỏ nhàn rỗi, điện thoại của cô nhận được tin nhắn mới.
Tuy rằng là số lạ, nhưng xem ngữ khí liền biết là Tần Quân.
--- Chị, chị giúp tôi, sự nghiệp của tôi vừa mới khởi bước, Nguyễn tổng bên kia...
A Luân cười, không thể không nói, Tần Quân thật xinh đẹp, vừa đúng gu của cô.
Nguyễn Ức đột nhiên mở mắt: "Là Tần Quân sao?"
A Luân run lên một chút: "Đúng vậy..."
Nguyễn tổng thật sự đáng sợ.
Nguyễn Ức nhìn A Luân, đôi mắt trong suốt thâm thúy: "Gặp xong yêu luôn rồi à?"
Nếu là người khác, khẳng định là A Luân liền cười ha ha ứng phó cho xong, nhưng Nguyễn tổng là ai, cho cô 180 lá gan cũng không dám nói dối. Cô gật đầu: "Ừ...chắc vậy."
Nguyễn tổng vậy mà hôm nay lại dễ nói chuyện: "Vậy theo đuổi đi."
A Luân:...
Cô đào đào lỗ tai, vừa rồi không nghe nhầm đi?
Ở cạnh Nguyễn Ức đã lâu, A Luân cũng hiểu tính cách cô ấy, đoán tới đoán lui đều không trúng, không bằng hỏi thẳng: "Nguyễn tổng, em nói vậy...là vì cái gì?"
Nguyễn Ức nhìn A Luân, giọng nói hồi phục bình tĩnh: "Tôi cảm thấy cô ta có mưu đồ gây rối với Tiểu Vũ. Làm sao lại thế được? Tiểu Vũ là của tôi."
A Luân cạn lời.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.