Dị Nhân Tu Chân Đa Thế Giới

Chương 33: Có chết cũng phải hết nợ




Vào một buổi sáng, Ngưu Kình nhìn thấy một đoàn đưa tang. Một gia đình nào đó có người thân mất đang đem xác ra ngoài thành chôn. Tiếng nhạc não nề. Ngưu Kình thật sự muốn tự giải thoát cho chính mình. Một kiếm kết liễu sinh mạng xem ra còn dễ chịu hơn nổi đau khủng khiếp này. Bất quá vẫn còn một điều mà Ngưu Kình vẫn chưa thực hiện được nên hắn không muốn tự kết liễu mình.

Mây đen kéo lại.

Bầu trời chuyển mưa.

Da thịt của Ngưu Kình tiếp xúc với nước mưa mát lạnh khiến cơn đau dịu bớt.

Hắn xuất ra trong tay 1 viên Kim Đan và 2 viên Lục Đan.

Hắn nuốt hai viên Lục Đan vào rồi lấy thịt tươi ra ngấu nghiến.

Hắn đã có quyết định cuối cùng.

Ngưu Kình bò ra khỏi chỗ trú và di chuyển về phía cổng thành.

Trời mưa tầm tả.

Các vết thương trên người hắn lành lại. Ngưu Kình bắt đầu đứng dậy và đi bộ được.

- Nàng ấy đã cứu ta một mạng mà hi sinh báu vật bảo mạng của mình. Ta không thể sống được nữa nhưng quyết không mang nợ mà chết được. Nợ này nhất định phải trả cho xong.

Ngưu Kình đi vào cổng thành, trực tiếp hướng đến Lê Kỳ phủ.

Ngưu Kình đến cổng phủ Lê Kỳ thấy có 4 người lính gác cổng đang trú mưa.

Ngưu Kình đi đến kính cẩn nói:

- Huynh đệ.

- Có chuyện gì? - Lính gác cổng hỏi.

- Tại hạ xin nhờ huynh đệ chuyển lời đến Lê Kỳ tiểu thư. - Ngưu Kình nói.

- Ngươi là ai? Chuyển lời gì? - Lính canh cửa hất mặt.

Ngưu Kình ướt sũng nước mưa, cúi đầu khiêm tốn nói:

- Có một vị công tử tên gọi là Vương Bình hình như là người của tiên môn, nói là bằng hữu lâu năm của tiểu thư. Vương công tử muốn gặp tiểu thư để trao trả một báu vật. Xin huynh đệ hãy chuyển lời giúp.

- Ổ? Là báu vật gì? - Lính gác cổng hỏi.

- Tại hạ chỉ là người đưa tin không được biết. Bất quá Vương công tử có hứa thưởng tiền cho tại hạ. Tại hạ xin chia lại một ít cho các huynh đệ uống rượu.

Ngưu Kình nói rồi lấy ra một túi nhỏ moi ra một thỏi vàng dúi vào tay một anh lính gác cổng.

Lính gác cổng thấy vậy bèn nói:

- Coi như ngươi biết điều. Mà gặp ở đâu sao không nói rõ?

Ngưu Kình cúi đầu thưa:

- Chắc là bằng hữu chí tình không cần nói cũng biết. Vương công tử nói báu vật này rất quan trọng với tiểu thư. Nếu tiểu thư nhận được chắc sẽ vui lắm.

Người lính gác cổng khoát tay nói:

- Được rồi. Ngươi chờ ở đây. Ta sẽ lập tức chuyển lời tới tiểu thư.

Người lính gác cổng chạy nhanh vào trong phủ.

- Đa tạ huynh đệ.

Một lát sau Ngưu Kình thấy tên lính chạy ra nói:

- Ta đã báo rồi. Tiểu thư đang chuẩn bị đi đó.

- Đa tạ huynh đệ. Ta lập tức trở về báo cho Vương công tử.

- Đi đi.

Ngưu Kình vội vàng lội mưa rời đi. Trước lúc khuất dạng, hắn nhìn vào cổng phủ đã thấy 3 người nữ mang áo mưa chuẩn bị đi ra.

Ngưu Kình đến nhà trọ hôm trước đặt lại đúng phòng mình đã ở.

Ngưu Kình còn đưa ra một thỏi vàng cho ông chủ căn dặn nếu có 3 người nữ đến tìm mình thì hãy chỉ lên phòng. Còn như là người khác thì nói không có thấy qua.

Ngưu Kình sở dĩ cẩn thận như vậy là vì hắn đoán rằng sát thủ Ma giáo đã đến đây hỏi thăm. Nếu mà chủ quán có nói hắn đã từng ở trọ nơi đây thì hẳn là sát thủ Ma giáo sẽ bỏ tiền mua chuộc chủ quán. Rất may mắn là Ngưu Kình đã làm như vậy vì nếu không chủ quán có thể đã âm thầm báo tin với sát thủ Ma giáo rồi. Thực ra chủ quán hoàn toàn không có ác ý, ông ta cũng chẳng biết nếu báo tin thì sẽ có chém giết. Nếu biết có sát thủ đến chém giết làm phá hoại nghiệp kinh doanh của lão thì lão sẽ không bao giờ làm.

Ngưu Kình lên phòng thay đổi y phục, sửa sang bên ngoài một chút cho tươm tất. Thân thể hắn đã lành lặn như trước nhưng hắn cảm thấy rất không khỏe.

Một lát sau có tiếng gõ cửa - là Lê Kỳ tiểu thư cùng hai nô tỳ đến.

- Vương công tử. - Lê Kỳ tiểu thư e ngại nói.

- Chào tiểu thư. - Ngưu Kình nói. - Ta muốn nói chuyện riêng với tiểu thư một chút có được không?

Ba người nữ nhìn nhau. Lê Kỳ tiểu thư khẽ gật đầu rồi cùng Ngưu Kình đi vào phòng. Hai nô tỳ đứng bên ngoài chờ đợi.

- Xin mời tiểu thư ngồi.

- Đa tạ công tử.

Hai người ngồi xuống.

- Tiểu thư dạo này vẫn khỏe chứ? - Ngưu Kình nói.

- Ta vẫn khỏe. - Lê Kỳ tiểu thư có chút hơi ngạc nhiên.

- Lần trước tại hạ gặp nạn may nhờ có tiểu thư trượng nghĩa cứu giúp. Tại hạ vẫn luôn ghi nhớ trong lòng.

Lê Kỳ Mỹ hai má ửng hồng, trong giọng nói như có ẩn chứa sự vui mừng:

- Công tử nói thật chứ?

Ngưu Kình mỉm cười gật đầu:

- Thật. Tại hạ vẫn luôn muốn có một cơ hội để đền đáp ân cứu mạng của tiểu thư nhưng mãi đến hôm nay mới được gặp.

Lê Kỳ Mỹ hỏi khẽ:

- Công tử có thể nói rõ hơn một chút không?

Ngưu Kình nói:

- Tại hạ có một vật nhỏ này xin tặng tiểu thư. Không biết tiểu thư có vui lòng nhận cho không?

Lê Kỳ Mỹ tò mò:

- Là vật gì?

Ngưu Kình xuất ra trên tay viên Kim Đan óng ánh.

- Vật này là? - Lê Kỳ Mỹ. - Kim Đan?

- Đúng là Kim Đan.

- Huynh tặng ta? - Lê Kỳ Mỹ nói.

- Chỉ là chút lòng thành của tại hạ. Xin tiểu thư nhận cho. - Ngưu Kình đưa viên Kim Đan về phía Lê Kỳ Mỹ.

- Không. - Lê Kỳ Mỹ hơi lùi lại.

- Tiểu thư? - Ngưu Kình ngạc nhiên.

- Vật phẩm quý giá như vậy làm sao ta dám nhận chứ. Xin Vương công tử hãy thu hồi. - Lê Kỳ Mỹ nhẹ nhàng nói.

- Tiểu thư. Viên Kim Đan này so với một mạng người liệu có quý hơn chăng? - Ngưu Kình thuyết phục.

- Tuy không quý đến như vậy nhưng tuyệt đối đáng giá hơn 3 viên đan dược kia đến mấy lần. Làm sao ta có thể nhận chứ. - Lê Kỳ Mỹ nói.

- Ân tình cứu mạng của tiểu thư tại hạ nào có ý so sánh thiệt hơn chứ. - Ngưu Kình nhẹ nhàng nói.

- Nếu huynh muốn trả công cho ta thì chỉ cần đưa 3 viên đan dược kia là được rồi. - Lê Kỳ Mỹ tỏ vẻ bất mãn. - Như vậy ta cảm thấy thoải mái hơn.

Ngưu Kình cười khổ:

- Tại hạ không có ý đó.

- Vậy sao huynh lại đưa vật quý giá đó cho ta?

- Chỉ là tại hạ bấy lâu cố gắng tìm kiếm 3 loại thần đan ấy nhưng vô vọng.

Lê Kỳ Mỹ đột nhiên đứng dậy:

- Huynh... Không ngờ huynh gọi ta đến đây là để trả công cho ta. Nếu vậy thì ta xin cáo từ.

Lê Kỳ Mỹ toan bước ra cửa.

- Tiểu thư. Xin hãy dừng bước.

- Huynh còn muốn nói gì nữa?

Ngưu Kình cảm thấy trong cơ thể đau âm ỉ, vết thương hoại bị sắp sửa phát tác. Hắn biết rằng nếu hai người cứ giằng co như thế này thì sẽ không đi đến đâu cả.

Ngưu Kình hít vào một hơi nói:

- Nàng... có thể ôm ta một cái không?

- Hở - Lê Kỳ Mỹ giật mình tưởng là nghe nhầm.

Ngưu Kình không đợi Lê Kỳ Mỹ phản ứng đã trực tiếp ôm nàng vào lòng.

- Ơ. - Lê Kỳ Mỹ đột nhiên mất lực, thân thể không tự chủ được để yên cho Ngưu Kình ôm lấy.

Thân thể Lê Kỳ Mỹ mềm mại ôn nhu tựa vào cơ thể tráng kiện của Ngưu Kình.

Một lúc sau Lê Kỳ Mỹ mới có động đậy

- Công tử...

- Tiểu thư. - Ngưu Kình hơi buông thân thể của Lê Kỳ Mỹ ra dùng một tay vuốt nhẹ mái tóc của nàng.

Lê Kỳ Mỹ có chút thẹn thùng.

Ngoài trời mưa đang tạnh dần. Ngưu Kình đột nhiên cảm thấy nhói ở trong người. Hắn biết thời gian hắn có thể cầm cự gần hết rồi.

- Công tử. Huynh sao vậy? - Lê Kỳ Mỹ vô tình bắt được tín hiệu bất thường của Ngưu Kình.

- Ta không sao. - Ngưu Kình mỉm cười thân thiết - Là ta vui sướng quá đó thôi.

- Huynh vui sướng vì chuyện gì? - Lê Kỳ Mỹ chăm chú nhìn Ngưu Kình.

- Vì ta còn có cơ hội gặp được tiểu thư.

Ngưu Kình nhìn thẳng vào mắt Lê Kỳ Mỹ nói:

- Không nói giấu gì tiểu thư. Ta sắp phải theo lệnh sư môn đi xa một chuyến. Thời gian có thể sẽ rất lâu. Điều ta áy náy nhất chính là không thể đem tấm chân tình này đền đáp cho tiểu thư ngay lập tức được. Nhưng ta hứa khi nào xong việc ta sẽ về tìm tiểu thư có được không?

Lê Kỳ Mỹ không nói gì. Nàng chỉ cảm thấy sự việc này vô cùng kỳ lạ nhưng không biết phải làm gì cho phải.

Ngưu Kình rút ra chiếc nhẫn trữ vật đưa cho Lê Kỳ Mỹ nói:

- Đây coi như là vật làm tin của ta có được không? Nàng giữ cẩn thận, khi về ta sẽ đòi lại.

Không đợi Lê Kỳ Mỹ phản ứng. Ngưu Kình trực tiếp đeo nhẫn vào ngón tay áp của nàng. Chiếc nhẫn có pháp lực tự động thay đổi kích thước vừa vặn ngón tay của Lê Kỳ Mỹ.

Ngưu Kình lật tay một cái xuất ra truyền tín lệnh. Hắn nhìn qua truyền tín lệnh rồi nói:

- Đã đến giờ rồi. Sư phụ ta đang nổi giận. Tiểu thư. Ta phải đi ngay đây.

Ngưu Kình phóng vội ra cửa, chạy xuống lầu rồi thoát ra khỏi quán trọ. Hắn dùng một lá bùa tăng tốc chạy đi.

Ngưu Kình chạy đến chỗ xa phu bỏ ra một số tiền lớn mua một con ngựa rồi phi ra khỏi cổng thành.

Mưa đã tạnh hẳn. Ngưu Kình từng cơn đau nhức đến tận xương tủy.

- Xa. Xa. - Ngưu Kình thúc ngựa phi nước đại chẳng mấy chốc đã rời xa Xà Bang thành.

- Xin lỗi tiểu thư. - Ngưu Kình thầm lặng tự trách. – Ta thật quá lỗ mãng rồi.

Hắn không còn cách nào khác. Thời gian đã quá gấp gáp. Hắn không còn cơ hội nào để báo đáp nàng cho tử tế. Chỉ có thể dùng hạ sách đó. Mặc dù biết sẽ làm tổn thương nàng nhưng cũng đành chấp nhận. Rồi ngày mai đây chiếc nhẫn đó mất đi pháp trói buộc chủ nhân. Nàng sẽ biết hắn đã chết và rõ ràng mọi chuyện.

Trong chiếc nhẫn đó có nhiều thứ quí giá. Nếu hắn mang theo và chết đi thì nó cũng vô dụng và lãng phí. Chi bằng đem nó tặng cho người đã cứu mạng mình để báo đáp một chút ân tình vậy. Chỉ hi vọng khi nàng ấy biết chuyện cũng sẽ thông cảm cho hắn.

Ngưu Kình cố gắng cưỡi ngựa đi càng xa càng tốt để không ai phải phiền lòng vì cái chết của hắn.

Ngưu Kình đã không còn đủ sức ngồi thẳng nữa. Hắn đổ gục trên lưng ngựa, miệng phun ra một búng máu, toàn thân bắt đầu nứt nẻ, huyết độc rỉ ra.

- Vĩnh biệt tiểu thư. Thúy Vy, Thúy Vân, Thúy Miêu, Ngưu Trụ. Vĩnh biệt các người.

Bóng tối kéo dần trên đôi mắt Ngưu Kình. Con ngựa phi chậm dần.

Ngưu Kình trượt khỏi lưng ngựa rơi xuống đất nằm bất động.

Trời kéo dần về đêm.

Một tia sét lóe lên chiếu rọi một hình người nằm yên dưới cỏ ướt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.