Dị Giới Truy Mỹ Ký

Chương 14: Khi Phụ Tuyết Nguyệt!




Lâm Thiên nghe Tuyết Nguyệt quát lớn như thế, khóe miệng lộ ra nét cười tà càng thêm nồng hậu, từng bước từng bước mà đi đến bên cạnh Tuyết Nguyệt, Tuyết Nguyệt bối rối và xấu hổ, cố sức lui vào trong giường, bộ mặt tức xấu hổ và tức giận trợn mắt nhìn hắn!.

Lâm Thiên hiện tại giống như một con sói đang thèm khát nhìn chằm chằm chú thỏ ngọc yếu đuối, như bất cứ lúc nào cũng có thể ăn nó không còn manh giáp.

Tuyết Nguyệt không biết sức ở đâu ra, mà ngồi dậy vừa xấu hổ, vừa kinh hoảng nhìn hắn quát lớn nói:

– Đừng tới đây! Bằng không thì ta kêu lên đó!.

Lâm Thiên lập tức theo bản năng đáp lại:

– Ngươi gọi đi! Ngươi gọi đi thử xem nào! Ngươi gọi nát cổ họng đều không có người đến cứu ngươi!.

Lâm Thiên tuông ra một câu vô cùng kinh điển của các nhân vật phản diện hay làm khi muốn bắt nạt gái nhà lành.

Lâm Thiên sau khi nói xong, lập tức cảm thấy buồn cười, câu nói này quá kinh điển đi, bởi vì câu nói này thường xuất hiện trong mấy bộ truyện mà mấy tên nhân vật phản diện hay dùng. Hắn không nhờ một ngày hắn lại dùng câu này ấy chứ, Tuyết Nguyệt thất kinh nhìn Lâm Thiên đang nhẹ nhàng đi về phái nàng, hiện tại nàng không biết nên làm sao bây giờ. Chân của Lâm Thiên đang đo tới bên cạnh giường còn con mắt của hắn đang nhìn chầm chầm vào thân thể mềm mại của Tuyết Nguyệt, thiếu chút nữa chảy nước miếng, quá mê người rồi!. Toàn thân Tuyết Nguyệt tản mát ra khi chất thành thục của thiếu phụ vô cùng mê người, nhất là hôm nay trên thân Tuyết Nguyệt mặc một thân y phục bó sát, càng đem thân thể mềm mại của Tuyết Nguyệt lộ ra ngoài không khí, có lồi có lõm, xinh đẹp đến cực điểm! Đi ra ngoài tuyệt đối hấp dẫn ánh mắt của tất cả đàng ông!.

Lâm Thiên nhìn chầm chầm thân thể mềm mại của Tuyết Nguyệt, Tuyết Nguyệt cảm thấy thân thể mình đang dần dần nóng lên khi chứng kiến ánh mắt của Lâm Thiên. Trong mọi tâm bối rối và xấu hổ, phải làm sao bây giờ? Đánh lại đánh không lại, cho dù không bị thương cũng chưa chắc đánh lại, nói chi đến bây giờ đang bị thương nặng, hiện tại có sức đôi co với Lâm Thiên thì mừng lắm rồi. Nhìn ánh mắt của hắn nàng cảm thấy vô lực. Hắn là con rể của mình, sao hắn có thể đối với mình như thế chứ. Phu quân của nàng, nàng cũng chẳng yêu thương gì hắn. Đến khi hắn chết, nàng cứ ở thế mà nuôi dưỡng Tuyết Ngọc Linh. Thật lâu rồi, nàng không cảm được mùi vị đàng ông gần như thế. Khiến khuôn mặt đỏ lên, không biết là vì ngượng ngùng hay là tức giận mà đỏ lên nữa.

Lâm Thiên đi đến trước người Tuyết Nguyệt, nhìn Tuyết Nguyệt đang bối rối cuối đầu, ngửi được khí tức thành thục mê người của Tuyết Nguyệt, khiến hắn say mê vô cùng, Mùi vị thật thơm!.

Lâm Thiên nhịn không được đem đầu tới gần cổ Tuyết Nguyệt, hít một hơi thật sâu, sau đó khép hờ lấy mắt thì thào nói:

– Thơm quá ah! Trên người nàng thật thơm!.

Tuyết Nguyệt đang suy nghỉ không biết nên đối phó chuyện này như thế nào thì nghe được những lời tà ác của Lâm Thiên, thì ngẩng đầu lên, thì nhìn thấy gương mặt tà mị dâm đãng của Lâm Thiên đang nhìn chầm chầm nàng thì kinh hô, bàn tay như ngọc ngà của nàng muốn đẩy Lâm Thiên ra khỏi người của nàng. Lâm Thiên vừa vặn thò tay ra, kéo một phát trực tiếp đem Tuyết Nguyệt xa trong ngực hắn, lập tức thân thể đầy đặng của nàng đề ép lòng ngực của hắn, khiến hắn thỏa mái, sít chút nữa rên lên, trước ngực hắn bị hai con thỏ ngọc mạnh mẻ đè ép, lập tức làm cho Lâm Thiên hô hấp có chút khó khăn! Quá lớn! Quá đầy đặng rồi! Lâm Thiên hô hấp dồn dập! Hai mắt bắn ra lửa nóng vô tận, như muốn thiêu đốt nhìn mỹ nhân trong ngực!.

Tuyết Nguyệt bị Lâm Thiên kéo vào trong ngực, lập tức trái tim đập bình bịch muốn nhảy ra khỏi lòng ngực, sắc mặt hồng nhuận phơn phớt, vô cùng đáng yêu. Nhưng lập tức nàng tĩnh mại một chút, làm sao bây giờ!

Tiểu huynh đệ của Lâm Thiên lập tức đứng thẳng lên trong quần hắn, mạnh mẻ đâm vào trong bụng của Tuyết Nguyệt, lập tức khiến cho Tuyết Nguyệt duyên dáng gọi to một tiếng, trong mắt tràn đầy kinh hoảng, vươn ngọc thủ muốn đẩy Lâm Thiên ra. Nhưng mà Lâm Thiên đang dục hỏa đốt cháy, làm sao có thể buông tha miếng thịt mở đã dâng đến miệng chứ. Lâm Thiên lập tức ôm lấy thân thể mềm mại của Tuyết Nguyệt, cúi đầu xuống hôn lên đôi môi mềm mại của Tuyết Nguyệt, thân thể mềm mại của Tuyết Nguyệt run rẩy, ngơ ngác nhìn Lâm Thiên đang điên cuồng hôn môi chính mình, trong nội tâm nàng loạn như ma, không biết nên làm sao bây giờ. Chính mình thế nhưng là nhạc mẫu của hắn! Hắn sao có thể đối với chính mình làm như vậy, điều này trái với nhân thường đạo lý! Nhưng mà bị đôi môi nóng bỏng của Lâm Thiên hôn, Tuyết Nguyệt cảm thấy thân thể rõ ràng có phản ứng! Trong nội tâm Tuyết Nguyệt hận tại sao thân thể mình có thể như vậy chứ, tại sao có thể phản ứng đối với đôi môi của Lâm Thiên chứ!.

– Chẳng lẽ mình là một nữ nhân không biết xấu hổ? Chính mình là một nữ nhân dâm đãng? Tại sao lại phản ứng với tên đang xâm phạm mình thế này?.

Tuyết Nguyệt tâm loạn như ma thầm nghĩ, căn bản không biết đến cùng làm sao bây giờ!.

Lâm Thiên ngửi được khí tức thành thục trên người Tuyết Nguyệt, quá mê người rồi! Lâm Thiên càng ngày càng trầm mê, hô hấp dồn dập vô cùng, dần dần cảm thấy lý trí có chút mơ hồ, chỉ biết say mê hôn hít đôi môi mềm mại của Tuyết Nguyệt! Tuyết Nguyệt cứ suy nghỉ một cách miên man, đôi môi tùy ý cho Lâm Thiên khinh bạc mình, Tuyết Nguyệt chỉ cảm thấy hạ thể của mình chảy ra từng chút từng chút d*m thủy, làm cho Tuyết Nguyệt xấu hổ muốn chết! Tuyết Nguyệt trong lòng thầm mắng mình là một nữ nhân không biết xấu hổ, nữ nhân dâm đãng! Lâm Thiên hô hấp càng kịch liệt gấp rút hơn, con mắt dần dần đỏ lên, ánh mắt nhìn về phía người ngọc trong ngực, bởi vì động tác của Lâm Thiên mà đem áo của Tuyết Nguyệt giật ra, để lộ ra một nữa đôi vú trong không khí, đôi vú của Tuyết Nguyệt quá lớn, áo ngực chặt chể bao lại một nữa bầu vú, còn có một nữa lộ ra trước mặt Lâm Thiên, Lâm Thiên lập tức trở nên điên, trực tiếp đánh mất lý trí, điên cuồng dùng lưỡi mút lấy đôi môi thơm của Tuyết Nguyệt.

Tuyết Nguyệt cũng cảm thấy sự khác thường của Lâm Thiên, lập tức kinh hoảng nhìn Lâm Thiên, phát hiện đôi mắt của Lâm Thiên đỏ rực lên, trong mắt tràn đầy dục vọng nhìn nàng, nhìn hắn như một con dã thú muốn nuốt chửng nàng vậy, hơn nữa đầu lưỡi của nàng cũng bị Lâm Thiên mút lấy, Lâm Thiên điên cuồng mút lấy đầu lưỡi của nàng, đầu lưỡi của nàng đều cảm giác có chút tê rần, có chút đau đớn. Trong lòng Tuyết Nguyệt xấu hổ vạn phần, nàng cảm giác thật có lỗi với phu quân đã chết của mình. chính mình là nữ nhân dâm đãng!. Sự giãy dụa của nàng hoàn toàn không có chút hiệu quả nào. Lâm Thiên thấy nàng giảy dục như thế thì cảm thấy có chút khó khắn, lập tức dùng Phong Ấn Thần Quyết, Phong Ấn tất cả chân khí trong người nàng. Đây là pháp quyết chi cao vô thượng của sư phụ hắn, pháp quyết này có thể phong ấn sức mạnh của những người có tu vị thấp hơn hắn, nhưng vẫn có thể phong ấn được những người có tu vị cao hơn nếu họ không chú ý, vẫn có thể phong ấn được!.

Tuyết Nguyệt cảm thấy tuyệt vọng, cũng buông tha giãy dụa, biết rõ chính mình giãy dụa vô dụng rồi! Tuyết Nguyệt nhịn không được chảy xuống thống khổ tuyệt vọng nước mắt!.

– Khóc cái gì, ta chỉ muốn chữa thương cho nàng thôi mà.

Lâm Thiên thấy nàng khóc như thế thì có chút đau lòng dừng lại, lấy tay lâu đi những giọt nước mắt trên khéo mắt của nàng.

– Ngươi...ngươi tên dâm tặc này, ta không cần ngươi chửi, mau buông ta ra.

Tuyết Nguyệt chảy nước mắt tức giận nhìn hắn nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.