Dị Giới Thú Y

Chương 22: Quản gia (hạ)




Từ bức ảnh ma pháp, có thể thấy tên nô lệ được gọi là Ba Bác Tát này đã già đến nổi không đoán được hắn bao nhiều tuổi rồi. Mái tóc trắng xám trên đầu cộng đôi mắt hung hãn và hỗn loạn hợp lại một chỗ khiến cho chúng càng khó coi. Vài vết xẹo trên mặt khiến gương mặt ấy tang thêm vài phần hung tàn. Đã vậy, cặp mắt ưng lại thấu lộ những tia nhìn rất âm ngoan!

Sơ Thiên không thích con người trên bức hình đó chút nào. Thông qua nó, có thể cảm giác được con người này chẳng phải là kẻ thiện lương gì.

"Ủa? Sao hồ sơ của người này lại còn ở nơi đây?" Lôi Cát cũng đã nhìn ra hồ sơ của Ba Bác Tá, cầm lấy xem, nghi hoặc nói: "Tên Ba Bác Tát này tuy năng lực không tệ, nhưng quá cô độc, không thể là một quản gia tốt đâu!"

"Vị Ba Bác Tát này làm sao mà trở thành nô lệ vậy?" Sắt Lâm Na đối với lão nhân có diện mạo hung ác âm trầm này lại vô cùng hứng thú.

"Chuyện đó cũng xảy ra nửa năm rồi... À đúng... Nửa năm trước, khi một thương đội của nhà ta khi đi qua biên giới của Lạc Nhật Sơn Mạch và Trần Nê Chiểu Trạch...." Nói đến đây, Lôi Cát đưa mắt nhìn Sở Thiên, như muốn hỏi gã về việc công chúa có biết chuyện buôn lậu hay không. Khi thấy Sở Thiên không có chút phản ứng gì, xem ra đã đem mọi sự tình kể hết cho Sắc Lâm Na, liền yên tâm nói tiếp: "Một chiếc Kỳ Bá Lâm phi đĩnh đột nhiên bị đứt dây ràng, có vài ma thú rơi xuống chiểu trạch (đầm lầy) sát bên dưới."

Xác nhận lại phản ánh của Sở Thiên một lần nữa, thấy gã nheo mắt nhìn mình cười ha ha, Lôi Cát lại nhìn gương mặt thản nhiên của Sắt Lâm Na, lòng thầm khẳng định: cái tên khốn trọng sắc khinh bạn này quả nhiên đã đem bí mật gia tộc của mình tố cáo mẹ với lão bà hắn rồi!

Điều này cũng không thể trách được Sở Thiên, dù sao thì trong lòng gã, địa vị của Sắt Lâm Na cũng cao hơn Lôi Cát nhiều. Hơn nữa, Sở Thiên cũng không quá khờ mà không biết tính: bản thân mình và ca ca của "bà xã" cùng đi buôn lậu, sao lại còn không chịu khai hết ra với bà xã chứ?

Lôi Cát không còn có cách nào khác, nói tiếp: "Lúc ấy hộ vệ của nhà ta lập tức xuống cứu ma thú, không ngờ rằng lại phát hiện được Ba Bác Tát trọng thương sắp chết, liền tiện tay cứu hán lên phi đĩnh."

"Lẽ nào để đáp trả cho chuyện cứu mạng này, mà Ba Bát Tác đã thiêm định khế ước bán thân với các ngươi?" Sắt Lâm Na tiếp lời. Tuy nhiên, điều khiến Sở Thiên cảm thấy kỳ quái là khi nói đến đó, ánh mắt của Sắt Lâm Na thoáng qua ý vui mừng rất kỳ quái.

"Ha ha ha!" Lôi Cát cười khan vài tiếng, đáp: "Dù sao thì nhà ta đều là thương nhân mà!" Lời này xem ra đã mặc nhận lời đoán của Sắt Lâm Na.

"Được rồi, vậy chúng ta sẽ chọn y!" Dứt lời, Sắt Lâm Na đem hết mọi hồ sơ trả lại cho Lôi Cát, chỉ lưu lại mỗi một mình hồ sơ của Ba Bác Tát.

"Ngươi có thực muốn hắn không?" Thấy ánh mắt kiên định của Sắt Lâm Na, Lôi Cát đột nhiên quay sang hỏi Sở Thiên, rồi chợt ôm chầm lấy hắn, cất giọng thảm thiết: "Lão đại, thật không xong rồi! Là ta hại huynh, nếu không phải ta đề nghị với huynh mỹ nữ đó, thì chị dâu đâu có tuyển cho huynh ông già râu gần đất xa trời này chứ?"

Sắt Lâm Na sớm đã quen với cái kiểu cà giựt thần kinh chất của Lôi Cát, nên nhìn Sở Thiên, cất giọng nhỏ nhẹ hỏi: "Phất Lạp Địch Nặc, huynh nghĩ sao?" Âm thanh nhỏ nhẹ du dương đó khiến từng đốt xương thớ thịt của Sở Thiên tê liệt và mềm nhũng cả ra.

"Cái này..." Lời từ chối vừa lên đầu lưỡi, Sở Thiên đã phát hiện Sắt Lâm Na lấy thân che tầm nhìn của Lôi Cát lại, nháy mắt thầm ra hiệu, bèn cải thành: "Cái này.... cái này nàng chỉ nói một tiếng là kể như xong!"

Đối với câu nịnh tuyệt vời này của Sở Thiên, Sắt Lâm Na chỉ nhoẻn miệng cười, quay sang Lôi Cát bảo: "Giờ có thể gọi Ba Bác Tát ra được không? Chúng ta muốn bàn về thủ tục ngay!"

Lôi Cát đưa mắt nhìn Sở Thiên, đồng tình với biểu hiện cho thấy là rõ ràng Sở Thiên bị Sắt Lâm Na áp bức, ra một quyết định mà mình không muốn chút nào. Sau đó, hắn đi đến trước bàn làm việc, cầm lên một thông tín thạch (khối đá ma pháp truyền tin) rất tinh tế.

Nhìn Thông tín thạch trong tay Lôi Cát, Sở Thiên lại cảm thấy cảm thán cho sự giàu có của Phan Mạt Tư gia tộc: thứ ma pháp thông tín thạch này xem ra tương đương với điện thoại trên địa cầu, nhưng so với điện thoại thì quý hơn nhiều, bỡi vì gã dù đang nắm trong tay hơn mười vạn kim tệ cũng không thể mua được một cái. Tuy nhiên, nó có một đặc tính vô cùng đặc biệt: không sợ nghe lén! Đó là vì ma pháp ấn kí trên Thông tín thạch đều có đặc điểm riêng, trừ một khối thông tín thạch đồng dạng được thiết kế một cặp với nó có thể nhận truyền âm thanh, bất kỳ người nào khác đều không nghe lén được điều gì.

Đương nhiên, một người phải áp sát viên đá ở đầu bên kia khá gần mới có thể nghe được, giống như Lôi Cát hiện đang làm vậy: "Ô la! Ta là Lôi Cát, dẫn tên nô lệ tên là Ba Bác Tát lên phòng làm việc của ta!"

Hâm mộ nhìn Lôi Cát, Sở Thiên thầm tính toán: Chơ cho khoản lợi nhuận buôn lậu độc phẩm về tới, ta sẽ mua 4 khối thông tín thạch, một khối tặng Sắt Lâm Na, một khối giữ cho minh, một khối cho Tiểu Bạch, còn một khối... để chơi!"

Một lúc sau, Ba Bác Tát được dẫn đến, dáng vẻ so với hình ảnh ma pháp còn âm trầm hơn, bao gồm một lớp tử khí trầm trầm quanh thân.

"Ba Bác Tát! Từ giờ trở đi, ngươi sẽ là người hầu của Phất Lạp Địch Nặc hầu tước!" Lôi Cát chỉ Sở Thiên, "chính là vị này!"

"Phất Lạp Địch Nặc hầu tước? Có phải là Phất Lạp Địch Nặc hầu tước họ Sở tên Thiên?" Đôi mắt lờ đờ như ốc nhồi của Ba Bác Tát đột nhiên sáng quắc lên, bộ lộ vẻ tham lam vô cùng tận. Y không dám tin nhìn ngó Sở Thiên, kích động nói: "Ngài là học trò của Quang minh thánh tế ty An Đông Ni, niềm kiêu ngọa của tế ty trên đại lục, thủ tịch của Cung đình tế tự của Khải tát, phó viện trưởng học viện ma pháp hoàng gia, đại tế ty đạo sư cấp 8 Phất Lạp Địch Nặc hầu tước?" Nguồn tại http://Truyện FULL

Đầu Sở Thiên choáng váng liên hồi! Một thoi một hồi hinh dung từ của Ba Bác Tát khiến Sở Thiên như đang rơi vào cơn mộng.

Nhất thời không để ý, bản thân gã đã gặt hái được không ít danh hiệu. Sở Thiên đắc ý, nhưng gương mặt cực kỳ nghiêm túc, hai mắt nửa nhắm nửa mở, miệng hời hợt cười, tay phải đặt lên ngực trái, nhẹ nghiêng người về trước: "Ngợi ca sinh mệnh nữ thần! Ta chỉ là một vị tế ty trị bệnh cứu người, không dám nhận những lời khen ngợi đó của ngươi!"

"Ha ha, phải đảm được, đảm nhận được, ha ha!" Biểu tình của Ba Bác Tát giống như một bé "chíp hôi" đã tìm được thần tượng từ bấy lâu nay của mình. "Ngợi ca sinh mệnh nữ thần! Có thể thành bộc nhân của ngài, ta cao hứng quá!"

"Hà hà, mịc lực của lão đại ngươi thiệt là lớn, quả nhiên có người trở thành nô lệ của ngươi mà lại cao hứng như vậy!" Lôi Cát hưng phấn cười phá lên, đã bán không ít người, nhưng chưa bao giờ có một nô lệ nào giống như Ba Bác Tát vậy.

"Lại còn có người nào trở thành nô lệ mà cao hứng nữa sao?" Sở Thiên không tin, vì gã chú ý thấy khi Lôi Cát đề cặp đến hai chữ "nô lệ", ánh mắt của Ba Bác Tát rõ ràng là lóe lên thần sắc bi ai.

Sắt Lâm Na đứng cạnh đó nhẹ kéo Sở Thiên: "Chúng ta nên về nhà thôi!" Dứt lời liền nồng nhiệt đưa bờ môi sát nhẹ vào vành tai của Sở Thiên.

"Hưa... Hưa!" Mắt thấy lại sắp có trò thiếu nhi không được phép xem, Lôi Cát trợn trắng mắt, chuyển thân quay đi. Ba Bác Tát cũng biết thức thời, cúi thấp đầu nhìn xuống đất.

Sở Thiên bắt đầu mộng tưởng đến nụ hôn hương mật ngọt ngào của Sắt Lâm Na, ai ngờ, khi mọi người đều hảo ý không nhìn ngó đến chuyện riêng tư, Sát Lâm Na nhanh chóng nói nhỏ vào tai Sở Thiên: "Có chuyện gì về nhà rồi nói, hiện giờ hãy mau chóng mang bộc nhân của huynh ly khai chỗ này!"

Sở Thiên thắc mắt nhìn Sắt lâm Na, một vị công chúa luôn trầm ổn sao lại có thần sắc cấp bách đến vậy, xem có vẻ như chiếm được tiện nghi rồi thì phải nhanh chóng chạy vậy! Nhưng Sở Thiên dù sao cũng chọn việc tin vào Sắt Lâm Na, nên nhanh chóng cùng Lôi Cát hoàn thành thủ tục giao tiếp, sau đó hai người dẫn Ba Bác Tát ky khai thị trường nô lệ.

Cuối cùng thì cũng về đến hầu tước phủ của Sở Thiên. Không chờ giới thiệu cho bọn bộc nhân vị quản gia mới, Sắt Lâm Na đã đuổi hết bọn người hầu ra ngoài, chỉ lưu lại có Sở Thiên và Ba Bác Tát.

"Rốt cuộc là có chuyện gì?" Sở Thiên không hiểu rõ vì sao mà Sắt Lâm Na hôm này có hành động bất thường như vậy.

"Ta cũng không biết tại sao" Công chúa khẽ mĩm cười, ý bảo Sở Thiên không cần gấp, "huynh hỏi vị tiên sinh này đi?!"

Dứt lời, nàng đưa tay chỉ Ba Bác Tác, thuận miệng hỏi luôn: "Bây giờ có thể nói được chưa, Pháp thần cấp chín Ba Bác Tát tiên sinh?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.