Đen Và Trắng

Chương 38: Ở CẠNH NGƯỜI ĐÀN ÔNG ĐÓ, CẢM THẤY HẠNH PHÚC!





CHƯƠNG 38: Ở CẠNH NGƯỜI ĐÀN ÔNG ĐÓ, CẢM THẤY HẠNH PHÚC!
"Hừ, thì ra hai người các ngươi đang ở đây."
"Mẹ!" - Cao Minh nghe thấy tiếng nói quen thuộc, giật mình rồi nhanh chóng quay lại.
"Câm mồm, đừng gọi ta là mẹ!" - Trịnh Như Ngọc hằn học.
"Bà ấy là mẹ cậu sao?" - Trương Tuyết Nhi khẽ hỏi.
Cao Minh đáp trả: "Đúng vậy!"
Bầu không khí im lặng, ngột ngạt đến khó chịu.
Cuối cùng, vẫn là Trịnh Như Ngọc nói đến trọng tâm cuộc hội ngộ: "Ta đến đây để làm rõ một chuyện!"
Trương Tuyết Nhi nhìn thấy thái độ của Trịnh Như Ngọc, nhìn thấy ánh mắt khinh bỉ của bà ta hướng về phía Mục Nhất Dương, lại nhớ tới mối quan hệ của hai người họ, liền đánh phủ đầu, hỏi trước: "Bà muốn làm rõ chuyện gì?"
"Không liên quan đến cô!" - Không thể thoát ra khỏi cảm xúc bực tức, Trịnh Như Ngọc bắt đầu mắng xối xả:
"Con mẹ nó, chúng mày là cái loại người gì vậy, nam không ra nam, nữ không ra nữ. Đồng tính là cái loại vô loài, hiểu không?"
"Ta cứ nghĩ các ngươi trẻ tuổi không hiểu chuyện, nhưng không ngờ nó lại đến mức này."
"Thật không thể chịu nổi, các ngươi chính là thảm họa của nhân loại, là nỗi sỉ nhục của nhà họ Cao. "
"Tư cách của các ngươi thậm chí không bằng cả súc vật, ngay cả chúng nó cũng cần một con thú khác giới. Cao Minh - kiếp trước chắc chắn ta đã gây nên tội ác, nên kiếp này mới sinh ra tên súc sinh ngươi..."
Mục Nhất Dương không kịp ngăn cản, cậu không muốn Vương Thanh Huyền nghe thấy những lời nói cay độc kia. Thế nhưng tất cả đã muộn, con bé đã nghe thấy tất cả. Nó đứng đó, lặng yên không nói gì, đôi mắt to tròn kia ngạc nhiên quá độ, chân tay run rẩy...
"Mẹ kiếp, các ngươi cứ sống như vậy mà không thấy nhục sao? Các ngươi không cảm thấy hoài phí sao?"
Trịnh Như Ngọc lại quay sang Vương Thanh Huyền: "Cô là em gái cậu ta đúng không? Tôi không hiểu nhà các người đã nuôi dạy nó như thế nào, nhưng đừng để cậu ta cứ suốt ngày bám riết lấy con trai tôi, làm nó sống ngược đạo lí."
Trước khí thế của người phụ nữ trung niên, một Vương Thanh Huyền ngỗ nghịch thường ngày giờ chỉ biết đứng đó, run cầm cập, hai hàng nước mắt vấn vương trên má: "Sư huynh, huynh..." - Dường như không thể chịu được loại sự tình này, Vương Thanh Huyền mong mỏi một lời giải thích từ Mục Nhất Dương.
Trịnh Như Ngọc vốn người khôn khéo, biết đã chọn đúng đối tượng có ảnh hưởng, liền nói xen vào: "Đúng vậy! Sư huynh cô chính là loại người đó, thật đê tiện, chỉ biết ở dưới thân đàn ông rên rỉ phóng túng. Cô nói xem, như vậy có được không? Hắn ta có đáng mặt làm đàn ông không?"
Vương Thanh Huyền gào khóc, tựa như muốn ngất đi: "Huynh, huynh thật sự như vậy sao? Muội không muốn, không muốn, huynh mất mặt như vậy."
Mục Nhất Dương cơ hồ không biết nói gì, không thể khống chế sự việc đang xảy ra.
Quả nhiên, độc ác nhất chính là lòng dạ đàn bà.
Trương Tuyết Nhi tức giận đến tột cùng, lúc này mới xen vào nói: "Bà đừng làm ngứa tai tôi!"
"Cô không có quyền nói chúng tôi!" - Lưu Anh Nhã này giờ vẫn giữ hình tượng thục nữ, bây giờ mới mở miệng.
"Im mồm, chính cô mới không có tư cách nói chuyện ở đây. Cô chẳng phải cũng chỉ là loại phụ nữ ham mê vật chất, phóng đãng ở trên giường đàn ông thôi sao?" - Ánh mắt Trương Tuyết Nhi dò xét. "Còn bà, không phải chính bà cũng đã từng rên rỉ dâm đãng dưới trướng đàn ông hay sao? Nhân cách của bà chắc cao cả lắm nhỉ! tôi thật bội phục?"
Trịnh Như Ngọc bị nói ngược lại, tức giận chửi: "Con tiện nhân này, mày không biết cái gì thì đừng xen vào, chuyện của tao, không cần mày lo!"
Trương Tuyết Nhi cười nhếch mép, tiếp tục chế giễu: "Kiếp trước bà đã mắc tội gì sao? Chính là cái tội lẳng lơ, dâm đãng, phóng túng,... Hơn nữa, Cao Minh không cần bà quản. Trước lúc bà làm cái chuyện đó, sung sướng mà co giật liên hồi, cậu ta có hiện về nói muốn được bà sinh ra sao? Hừ, cậu ta lúc đó căn bản còn chưa thành hình, vậy chính là tự bà muốn sinh cậu ấy ra. Bà có trách thì hãy trách chính mình, đừng đổ trách nhiệm lên đầu người khác."
"Là người đồng tính thì sao? Họ vẫn hạnh phúc vui vẻ đấy thôi. Cái nhìn của bà quá ích kỉ, bảo thủ. Chỉ súc vật mới nghĩ tới chuyện nối dõi tông đường, hành xử theo bản năng. Mà... chúng tôi là CON NGƯỜI."
Trịnh Như Ngọc bị làm cho á khẩu, không thốt lên lời. Bằng này tuổi đầu rồi còn thua một đứa con gái..
Trương Tuyết Nhi mạnh mẽ xoay người: "Chúng ta đi thôi!"
Cao Minh cũng muốn lập tức li khai, nhưng Mục Nhất Dương còn chần chừ, nhìn về phía Vương Thanh Huyền: "Đợi một chút, tôi muốn làm tốt công tác tư tưởng cho con bé!"
"Được, nhanh lên!" - Cao Minh dịu dàng, ai cũng có nỗi khổ tâm không thể nói ra.
................................................
Hai người cùng đi tới một vườn hoa nhỏ, Mục Nhất Dương mới ôn tồn bảo: "Muội còn nhớ hồi nhỏ, chúng ta đã cùng rất vui vẻ ở đây không?"
"Ừm... muội nhớ!"
Mục Nhất Dương mang cảm giác hưởng thụ, nhẹ nhàng hít thở khí trời, hòa mình với thiên nhiên: "Chúng ta... đã từng rất hạnh phúc, đúng không?"
"Ừm....bây giờ vẫn vậy!"
"Chúng ta đã lớn rồi, tâm tình tất nhiên cũng thay đổi, luôn cần có người thương yêu bên cạnh, muội nhỉ?"
"Vâng!"
"Huynh chỉ làm theo trái tim mình, chỉ như vậy mới thấy thỏa mãn...."
Vương Thanh Huyền không nói gì, một lúc sau mới ngập ngừng: "Huynh yêu người đó sao?"
Mục Nhất Dương hướng ánh mắt lên bầu trời trong xanh kia, trên khuôn mặt hiện lên cảm giác yên bình: "Đúng vậy. Ở bên cạnh người đàn ông đó, huynh thật sự cảm thấy hạnh phúc, đó chính là cảm giác của.... gia đình".
"Dù người đó là đàn ông sao?" - Vương Thanh Huyền ngây thơ hỏi.
"Ừ, huynh không hối tiếc khi đi trên con đường này, và phải chịu trách nhiệm với nó, mong muội ủng hộ."
Vương Thanh Huyền lúc này mới thở phào nhẹ nhõm: "Vâng, chỉ cần huynh hạnh phúc, tất cả đều đúng!"
"Ngoan, cảm ơn muội!" - Mục Nhất Dương nhẹ nhàng xoa đầu sư muội hắn.
Vậy là công tác tư tưởng đã xong, lúc này cũng nên đi.
Quay trở lại ngôi nhà nhỏ kia, Trịnh Như Ngọc và Lưu Anh Nhã vẫn ở đó.
Trịnh Như Ngọc đành hạ mình: "Tiểu Minh, con phải quay đầu, mau trở về cùng mẹ!"
"Chuyện của con, không cần mẹ quyết định.!" - Cao Minh kiên định.
Trịnh Như Ngọc đành phải dùng đến hạ sách cuối cùng: "Được, nếu ngươi đã quyết định như vậy, chúng ta dứt khoát đoạn tuyệt quan hệ đi."
Trịnh Như Ngọc hướng về phía người thám tử, ông ta lập tức hiểu ý, mang tờ giao ước "đoạn tuyệt quan hệ huyết thống" kia ra. Kí tờ giấy này, Cao Minh sẽ chính thức xóa bỏ mọi mối quan hệ với nhà họ Cao.
Trịnh Như Ngọc liều lĩnh kí tên, Lưu Anh Nhã có phần khiếp sợ, tự nhủ: "Bác gái muốn làm thật sao?"
Bà ta hướng Cao Minh, đưa tờ giấy ra: "Kí đi!"
Không do dự, không e ngại, cũng không hối tiếc, Cao Minh dứt khoát kí lên.
Trịnh Như Ngọc hoảng hốt, "vậy là nó làm thật sao?"
Xấu hổ, tự cảm thấy hổ thẹn, nhục nhã. Trịnh Như Ngọc nước mắt lưng tròng, lên xe rời đi.
Lưu Anh Nhã ánh mắt tiếc nuối, nhưng không thể làm được gì, bèn li khai.
"Ba à! Con xin lỗi!" - Cao Minh tự trách bản thân. Nhưng như vậy cũng tốt, ngộ nhỡ sau này xảy ra điều gì bất trắc, họ cũng không quá đau khổ.
............................................
Bọn họ rời đi.
Cao Minh nắm lấy tay Mục Nhất Dương. Không chần chừ, không kiêng kị, không bài xích.
Chỉ cần có thể ở bên nhau, tất cả những thứ khác đều vô nghĩa.
Chỉ cần có người đó bên cạnh, tất cả đều sẽ thuận lợi vượt qua.
Nhìn theo hai bóng lưng đang khuất dần, Vương Thanh Huyền cảm thấy ngưỡng mộ.
"Ca, huynh nhất định phải hạnh phúc đấy nhé!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.