Đến Lượt Em Yêu Anh

Chương 32: Làm sao có thể không có cô




“Cô không phải là thiếu đàn ông sao? Tôi thỏa mãn cô!” Ánh mắt Hà Tử Nghiệp đỏ ngầu, thô bạo dày xéo da thịt Lâm Cảnh Nguyệt: “Cô không phải muốn theo hắn sao? Đàn ông như vậy cô cũng muốn, nhiều thêm tôi cũng đâu tính là gì chứ?” Anh gào thét, một tay ấn thật chặt cơ thể đang giãy dụa của Lâm Cảnh Nguyệt, một tay khác tháo ra thắt lưng.

“Hà Tử Nghiệp, anh không phải là người…anh không có tâm.” Lâm Cảnh Nguyệt không giãy dụa nữa, một cánh tay cô che lên mắt không muốn nhìn dáng vẻ nổi điên của anh, cũng che lại sự yếu ớt trong mắt mình. “Nhìn tôi, cô nhìn tôi!” Hà Tử Nghiệp bắt cánh tay của cô nâng lên: “Cô không muốn nhìn tôi sao? Bởi vì tôi không phải là hắn sao?” Anh cười tàn nhẫn: “ Tôi mạn phép muốn cô nhìn rõ! Nhìn cho rõ ràng tôi như thế nào coi trọng cô!”

Lâm Cảnh Nguyệt quay đầu đi chỗ khác, nước mắt từng chuỗi chảy dài theo khóe mắt, tí tách rơi trên nền gạch men sứ trắng, tấu lên khúc nhạc bi ai, cô không hiểu đã sai ở nơi nào, cũng không biết vì sao anh lại mở miệng nói cô với Hàn Mộ Vân như vậy, rõ ràng anh là người nói chia tay đầu tiên, vì sao bây giờ lại đem tất cả đổ lên trên đầu cô? Cô không hiểu anh. Cũng giống như kiếp trước, khi anh điên cuồng theo đuổi cô vẫn nơm nớp lo sợ, trừ chuyện về Hàn Mộ Vân, cô rất ít khi dám làm trái ý của anh. Anh luôn cường quyền, bá đạo, lấy thân phận chiếm đoạt ngang tất cả những gì của cô, cuốn đi lòng của cô, bây giờ còn muốn đem ý chí sống sót cuối cùng của cô cướp đi sao?

Đáng tiếc cô không phản kháng được, cô không thể kêu lớn tiếng, thật sự đáng buồn, ngay cả lúc này cũng muốn giữ lại hình tượng của anh.

“Lâm Cảnh Nguyệt, cô nhìn tôi, cô…” Hà Tử Nghiệp nắm lấy cằm của Lâm Cảnh Nguyệt, đem cô quay đầu lại, lời châm chọc mới vừa ra khỏi miệng cũng không thể tiếp tục được nữa. Cô nhóc anh vẫn nâng niu cưng chìu hai mắt đỏ ngầu, nước mắt không ngừng rơi, đôi mắt to sáng bởi vì nước mắt mà ướt nhẹp, mang theo vẻ đẹp mông lung, lại trống rỗng đến đáng sợ, liếc nhìn qua toàn bộ đều là sương mù. Ánh mặt trời đâu? Vì sao trong mắt cô anh không tìm thấy ánh sáng mặt trời? Ngày trước, mỗi lần anh nhìn vào mắt cô đều có thể thấy được hi vọng cùng sức sống bừng bừng, mà bây giờ, cái gì cũng không có, trong mắt cô chỉ còn lại thê lương, ngay cả đau thương cũng không có.

Lòng đau như muốn ngừng thở, cô cứ như vậy không muốn anh chạm vào? Hay là cô thích người kia đến mức không phải hắn là không được? Vậy anh đây? Anh nên làm gì? Rõ ràng là cô trêu chọc anh trước, khi anh rơi vào chiếc bẫy của cô lại lạnh lùng đem lưới thu về, nói với anh rằng trả tự do lại cho anh. Nếu như tim không bị trói buộc, vậy tại sao anh còn không bỏ đi? Anh chính là không thể bỏ được!

Hà Tử Nghiệp buông cô ra, thay cô sửa sang lại áo đã bị anh xé nát, Lâm Cảnh Nguyệt không nhúc nhích mặc kệ động tác của anh, giống như anh có làm cái gì cũng sẽ không phản kháng. Nhìn Lâm Cảnh Nguyệt như vậy, động tác Hà Tử Nghiệp càng trở nên cẩn thận, xem cô giống như một búp bê sứ dễ vỡ. Anh cởi xuống áo của mình khoác lên người cô, lại thay cô chỉnh lại mái tóc rối bời, nhìn cô một hồi lâu mới thở dài đứng lên.

Dưới chân như mang ngàn cân nặng, anh muốn quay đầu lại nhìn, nhìn cô gái của anh, nhưng lại không dám, anh sợ mình nhìn một cái sẽ không thể khống chế mà ôm cô vào trong lòng. Cứ như vậy thôi, Hà Tử Nghiệp tự nhủ, anh muốn đi tìm Hàn Mộ Vân nói chuyện một chút, mặc dù hôn nhân của hắn chỉ là hình thức nhưng cũng nên mau chóng ly hôn, nếu không đối với danh tiếng của cô ảnh hưởng không tốt. Anh nắm chặt tay, khắc chế cảm giác muốn vọt tới bên cô, từng bước từng bước chuyển động, cũng nhanh chóng đến cửa.

Anh đưa lưng về phía cô, bàn tay run rẩy nắm lấy cửa, trong lòng giãy giụa mâu thuẫn mấy trăm lần, cuối cùng vẫn chậm rĩa mở cửa ra, bước ra một bước…hai bước…, anh cách cô ngày càng xa. Có lẽ gặp lại lần nữa cô sẽ trở thành vợ bạn ? Hà Tử Nghiệp tưởng tượng cô đứng cạnh Hàn Mộ Vân mỉm cười nhẹ nhàng, tim liền đau như cắt, không thể! Anh không thể trơ mắt nhìn cô thuộc về người khác! Cô là của anh! Là người của anh! Cho dù là sống chết, già nua, hay bệnh tật anh đều muốn cô ở cùng một chỗ với anh!.

Hà Tử Nghiệp nhắm mắt, hít sâu một hơi, nếu quyết định, anh cũng không chần chờ nữa, cho dù sử dụng thủ đoạn gì cũng phải khiến cô ở bên anh! Trong ba mươi năm, anh đã chủ động buông tha rất nhiều thứ, nghề nghiệp mình yêu thích, tuổi thơ vui vẻ bên bà ngoại ở căn nhà ven sông…nhưng chỉ có cô, chỉ có cô là anh không thể buông tha! Một phút cũng không được!

Anh vừa muốn xoay người lại, liền nghe được âm thanh nho nhỏ mang theo tiếng khóc sụt sùi của cô, giống như tiếng kêu của chú mèo con vừa mới chào đời: “Diệp Tử, Anh không cần em sao?”

Thân thể Hà Tử Nghiệp cứng đờ, anh cảm giác là mình đã nghe lầm, cô làm sao có thể giữ mình lại? Làm sao lại có thể kêu mình là Diệp Tư? Anh cứ cứng ngắc tại chỗ như vậy, không dám quay đầu cũng không dám đi về phía trước, giống như đang ở trong mộ giấc mộng đẹp, sợ mình vừa động giấc mộng liền tan biến.

“Diệp Tử…anh…muốn rời đi sao?” Tiếng khóc phía sau truyền đến càng lúc càng lớn, dường như bể vun cùng nghẹn ngào, nghe thấy lòng anh rất đau rất đau. Kệ mẹ nó nằm mơ hay không! Hà Tử Nghiệp xoay người bước mấy bước đến bên cạnh Lâm Cảnh Nguyệt, ôm cô từ trên nền đất vào trong ngực thật chặt. Ngực cô dán vào lồng ngực anh, hai quả tim nhịp đập dần dần dung hợp lại với nhau, ăn ý mà nhất trí.

“Cảnh Nguyệt, Cảnh Nguyệt…” anh ôm cô gắt gao, dùng hết sức dán chặt không một kẻ hở cơ thể cô vào trên người mình, vóc dáng của Lâm Cảnh Nguyệt so với các cô gái khác có thể xem là cao nhưng khi so với Hà Tử Nghiệp thì cũng không là gì, anh vòng quanh cô, đem toàn thân mình cô bọc vào trong ngực mình, cảm thụ nhiệt độ của cô, chợt cảm thấy yên tâm, cũng may, cô vẫn còn ở bên cạnh mình.

Được anh ôm nhưng Lâm Cảnh Nguyệt vẫn không ngừng khóc, cô giống như muốn đem tất cả nước mắt uất ức mấy ngày nay khóc luôn một lần, muốn ngừng cũng ngừng không được. Ướt đẫm áo len của anh, thấm vào trong sơ mi. Cảm thấy lồng ngực dính dính ướt, Hà Tử Nghiệp buông cô ra, luống cuống thay cô lau nước mắt, vừa dụ dỗ cô: “Ngoan, ngoan, đừng khóc.” Anh cũng không phải là người ăn nói vụng về, ngược lại, trên thương trường, trên bàn đàm phán lời nói của anh luôn sắc bén, nói trúng trọng tâm đâm thẳng vào đối thủ, nhưng bây giờ, đối mặt với nước mắt của Lâm Cảnh Nguyệt, ngoài việc lau nước mắt anh cũng không có biện pháp khác.

“Cũng…đều là do anh sai!” Cô nghẹn ngào, dùng âm thanh mềm mại nhầy nhụa mắng anh. Bao nhiêu uất ức trong lòng của Hà Tử Nghiệp cũng nháy mắt tan biến, cô cuối cùng đã cùng anh làm nũng, bỏ đi chiếc mặt nạ lộ diện gương mặt thật của mình. Anh luôn không phải là người theo chủ nghĩa duy tâm, nhưng lúc này cũng muốn cảm tạ ông trời, thật may là anh đã không bỏ lỡ, thật sự may mắn. “Lỗi của anh, thật xin lỗi, Nguyệt Nha Nhi, thật xin lỗi…”

Lâm Cảnh Nguyệt khóc không thành tiếng, cô đã từng thề với lòng, đời này cô sẽ yêu anh, nhưng cô vẫn không làm được. Không có cách nào yêu anh trong im lặng như anh đã từng làm với cô. Cô biết cá tính của mình quá mức quật cường, vừa rồi cô còn đã nghĩ mình đã mất đi anh, cũng may, anh đã trở lại, anh vẫn còn ở đây. “Em không có…Diệp Tử, em không có.” Nhưng mà, vẫn có chút thất vọng, vì sao anh không tin cô? Vì sao lại nói những lời như vậy nói với cô? Chẳng lẽ trong lòng anh cô chính là loại con gái như vậy sao?

“Hà Tử Nghiệp.” Cô đẩy anh ra, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh, chăm chú hỏi: “Tại sao anh lại nói em cùng Hàn Mộ Vân có quan hệ với nhau?”

Hô hấp Hà Tử Nghiệp cứng lại, bàn tay đặt bên hông cô cũng cứng đờ, nhất thời trong phòng chỉ nghe tiếng hít thở nhàn nhạt của hai người. Lâm Cảnh Nguyệt thất vọng rủ mí mắt xuống, cô còn cho rằng anh đã muốn mở rộng cánh cửa lòng đối với cô, còn nghĩ rằng bọn họ đã không còn chút ngăn cách. Nhưng biểu hiện của anh đã khiến cho cô hiểu, tất cả chỉ là hi vọng của riêng cô mà thôi.

“Cảnh Nguyệt…” không biết vì sao người luôn bình tĩnh thong dong như Hà Tử Nghiệp lúc này lại có chút khó xử, hình như có lời khó nói, Lâm Cảnh Nguyệt cũng không nhìn đến ét mặt của anh, chỉ nghe giọng anh hơi chần chừ liền ngẩng đầu lên, vừa vặn bắt gặp trên mặt anh một chút ngượng ngùng.

Lâm Cảnh Nguyệt kinh ngạc không dám tin vào mắt mình, Hà Tử Nghiệp, Hà Tử Nghiệp đo! Anh lại xấu hổ! Nụ cười trong mắt cô ngày càng rõ ràng, Hà Tử Nghiệp nhìn thấy liền muốn nổi giận, vẻ mặt của cô là sao chứ? Nét mặt gì đây?! Cô dám cười nhạo anh! “Lâm Cảnh Nguyệt!” anh chìm giọng gầm nhẹ, trong âm thanh hàm chứa cảnh cáo nồng đậm.

Lâm Cảnh Nguyệt vội vàng cúi đầu, nụ cười trong mắt lại không giấu được. Nhưng cô cũng biết anh rất thích sỉ diện, nếu lúc này trêu chọc anh, không khác gì thêm dầu vào lửa, cô nhanh chóng điều chỉnh nét mặt mới ngẩng đầu lên: “Diệp Tử, anh cuối cùng là vì sao lại nghĩ em cùng Hàn Mộ Vân có quan hệ chứ?”

Hà Tử Ngiệp nhìn khuôn mặt nhỏ đang cố làm vẻ nghiêm túc, trong lòng bất đắc dĩ thở dài, đừng tưởng anh không biết cô đang cố đè nén nụ cười! Thôi, dù sao anh cũng rất muốn biết cô và Hàn Mộ Vân đến cùng là đã xảy ra chuyện gì: “Trên dưới công ty đều nói, anh cũng không phải là người điếc!” Anh dừng một chút, khẽ xoay mặt: “Ngày đó, …ngày đó anh còn nhìn thấy tin nhắn của em.”

Tin nhắn nào? Lâm Cảnh Nguyệt vừa muốn hỏi lại chợt nhớ đến chiếc điện thoại cô để trên bàn, chính là hôm đó anh nhìn thấy tin nhắn của Hàn Mộ Vân gửi cho cô nên mới nghi thần nghi quỷ sao? Nhưng rõ ràng nội dung tin nhắn đó đâu có gì mập mờ, ai đọc được cũng đều nhân ra là cô đã cự tuyệt hắn! “Hà Tử Nghiệp, anh nghi oan cho em!”

“Em thật cùng hắn ta không có gì?” Vậy sao trong công ty lại có nhiều lời đồn đãi như vậy, dù sao không có lửa làm sao có khói.

“Anh có ý gì?” Lâm Cảnh Nguyệt giương mày, hàm răng cũng muốn rít lên! Dường như muốn nhào qua cắn cho anh một miếng.

“Đừng làm rộn, nói chuyện chính! Nói cho anh biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?!” Hà Tử Nghiệp vỗ vỗ đầu nhỏ của cô, làm động tác trấn an. Lâm Cảnh Nguyệt thật sự muốn cắn người, ai mới là người đang làm rộn chứ? Nhưng cô biết, chuyện này nhất định phải giải thích rõ ràng, nếu không, cho dù bọn họ bây giờ hòa hảo, chuyện này cũng sẽ trở thành một mầm họa, có thể tìm được cơ hội bộc phát lần nữa.

Cô không do dự, đem chuyện của cô cùng Hàn Mộ Vân từ khi quen biết cho đến bây giờ nói ra, Hà Tử Nghiệp vẫn yên lặng lắng nghe, thế nhưng khi nghe được Hàn Mộ Vân đứng trước mặt bao nhiêu người nói câu “Cô sẽ là bạn gái của hắn” như vậy thì trong mắt chợt lóe lên lệ khí.

Buổi tối, sau khi đưa Lâm Cảnh Nguyệt về nhà, anh cũng không nán lại quá lâu, lấy lý do trong nhà có tiệc liền lái xe trở về. Trên đường, anh lập tức gọi cho một số điện thoại, đầu dây vừa thông, trong phút chốc ánh mắt tràn đầy tàn nhẫn cùng quỷ dị: “Alo, Cục trưởng An, Tôi là Hà Tử Nghiệp.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.