Đến Lượt Em Yêu Anh

Chương 18: Phong cảnh đẹp




Đây không phải là lần đầu tiên Lâm Cảnh Nguyệt thấy biển, nhưng là lần xúc động nhất. Thành phố D kinh tế chủ yếu chính là du lịch, chính phủ cũng rất ủng hộ xây dựng nơi này thành thành phố du lịch của cả nước, cho nên ở đây hoàn cảnh rất tốt, đã liên tục nhiều năm được đánh giá là thành phố xanh sạch đẹp.

Khi bọn họ đến thủy triều vẫn chưa xuống, nhưng bờ biển đã rất đông du khách rồi, chỉ có rời rạc vài đôi trẻ tuổi là tản bộ trên bờ cát. Nước biển trong suốt, thậm chí có thể nhìn thấy rõ từng viên sỏi, cọng tảo bên dưới những bọt sóng trắng mềm mại đang lăn dài trên mặt biển, đem nhuộm thắm hơn từng hạt cát vàng tinh tế như đang tỏa sáng dưới ánh mặt trời, khiến cho người nhìn thấy đắm chìm trong cảm giác biển thật là khí phách. Ánh hoàng hôn vẩy vào mặt biển, một mảnh da cam, chiếu rọi trên mặt biển xanh thẳm, bên trong sự hào hùng lại mang thêm nét mềm mại ẩn giấu.

Lâm Cảnh Nguyệt khẽ nhếch miệng nhỏ, khiếp sợ không thôi, đây mới là biển chứ! Giờ khắc này, một cách hải âu nơi chân trời đập vào con ngươi đen thẳm của cô, thậm chí cũng mang theo ánh mắt ấy của cô theo cánh hải âu xa tít, ánh mắt trong suốt và thuần túy như vậy khiến hà Tử Nghiệp rung động mãnh liệt.

Nếu không gặp cô, anh không bao giờ nghỉ đến sẽ tìm được một người mà anh cam nguyện một đời bảo vệ, trưởng thành trong gia đình giàu sang, anh so với người thường không không dễ dàng gì có được tình cảm thật lòng, cho dù là tình thân hay tình yêu, anh đã sớm biết rõ cho nên cũng không quá mong đợi, không hi vọng tự nhiên sẽ không thất vọng.

Hà Tử Nghiệp cảm thấy bản thân sẽ cứ như vậy trải qua một đời, thậm chí có lúc anh tự thấy cứ như vậy cũng không có gì là không được, từ nhỏ đến lớn, anh luôn là người có ý thức lãnh địa vô cùng lớn, anh không thể nghĩ đến có ngày không gian của chính mình sẽ bị một người phụ nữ hoàn toàn xa lạ xâm nhập vào.

Cha mẹ, nhất là mẹ anh, kể từ khi anh tốt nghiệp đại học đã bắt đầu sắp đặt những cuộc xem mắt hết sức phong phú, không phải là con cháu của thế gia hiển hách thì cũng là những cô gái như búp bê trưng bày, gương mặt tinh sảo, nói năng ưu nhã, thái độ khách khí…

Có lẽ chính từ những cuộc xem mắt đó anh đã sinh ra cảm giác không mong đợi gì về một nửa kia của đời mình, anh cần chính là một người sống, không phải là những con búp bê được trưng bày trong tủ kính để người khác dùng phân đo tinh phẩm. Nhưng không có, có lẽ chính anh sẽ mãi không tìm được. Nhiều năm như vậy, anh cũng quen với cuộc sống một người, mẹ anh ban đầu còn hận vì rèn sắt không thành thép luôn ân cần dạy bảo anh đi xem mắt, nhưng sau có lẽ cũng đã hiểu rõ biết anh đối với những cô gái kia không có hứng thú nên cũng không còn vì anh mà thu xếp nữa.

Tuy nhiên ở trước mặt anh vẫn luôn thở dài, không lúc nào quên nhắc nhở anh đã 30 tuổi rồi, nên tìm con dâu cho bà. Anh không phải là người theo chủ nghĩa lý tưởng, không nhất định phải theo đuổi một loại tình yêu thanh cao lý tưởng, nhưng ít nhất cũng phải là một cô gái biết khóc biết cười mà không phải là loại tiểu thư quý tộc hoàn mỹ cứng ngắc.

Hà Tử Nghiệp cười nhẹ nhàng nhìn Lâm Cảnh Nguyệt đã cởi giày hưng phấn gọi lui gọi tới trên bờ biển , có lẽ sự kiên trì những năm qua của anh không phải là cô ích, không phải sao? Cô nhóc trước mắt thật sự tính khí rất hoạt bát, cô không có học vị thạc sỹ ở nước ngoài, cũng không phải du học sinh nổi tiếng, mở miệng cũng toàn khiến người khác phải tức đến đền mạng, nhưng lại khiến cho người khác muốn dung túng, cưng chiều.

Một cô gái hoạt bát như vậy, không nên nhốt trong chiếc lồng son như một chú chim vàng, anh chợt nhớ Lâm Cảnh Nguyệt luôn tự xưng nhà mình chính là một cái ổ chim sẻ, chính là chú chim sẻ hoạt bát thích cười nói đã bắt thật chặt trái tim anh…

“Hà Tử Nghiệp, anh ngẩn người gì vậy?” Lâm Cảnh Nguyệt đã xăn ống quấn xuống nước, trong tay đang cầm một viên sỏi trắng vẫy vẫy về phía anh, viên sỏi dưới ánh mặt trời phản xạ ánh sáng vàng, xuyên qua không khí chiếu thẳng vào trong mắt anh.

Anh nheo mắt lại, trong mắt toát ra ý cười nồng đậm, xăn ống quần chạy về hướng của cô, cũng nên theo trông chừng cô nhóc thôi, nhỡ đâu ham chơi quá để bị cảm thì không xong.

“Nhìn đi, viên sỏi này rất đẹp đó!” Lâm Cảnh Nguyệt xem viên sỏi như vật quý hiếm đặt vào tay Hà Tử Nghiệp, mắt cười híp lại một đường: “Hình dáng cũng rất đẹp nữa, về nhà em sẽ vẽ lên khuôn mặt cười cho nó, anh nói có được hay không?” Cô hưng phấn, có chút mong đợi nhìn Hà Tử Nghiệp, tuyệt giống đứa bé đạt điểm tuyệt đối đnag chờ thầy giáo của mình khen ngợi.

Hà Tử Nghiệp kéo kéo khóe môi cười cưng chiều, anh vươn tay vuốt vuốt tóc cô: “Tuyệt!” Cô muốn sao thì muốn, chỉ cần cô thích.

Nghe được Hà Tử Nghiệp khẳng định, Lâm Cảnh Nguyệt càng ra sức nhặt đá, cô cúi đầu xuống, ánh mắt như đèn pha rọi xuống mặt nước tìm kiếm xung quanh, không lâu lại mò lên một khối: “Khối này thì sao? Cái này muốn vẽ gì? Vẽ cá khóc nhè nhé?” Cô nghiêng đầu một chút liền hủy bỏ suy nghĩ của mình: “Không được, không thể vẽ mặt khóc, nhưng nên vẽ cái gì? Vẽ mặt con mèo thì như thế nào?”

“Được.” Hà Tử Nghiệp mỉm cười, không có chút gì là cười nhạo suy nghĩ ấu trĩ của cô.

“Còn khối này? Vẽ khuôn mặt của cún con nhé?”

“Được.”

“Anh đang gạt em sao?”

“Không có.”

“Rõ ràng là có! Hừ!” Lâm Cảnh Nguyệt thở phì phò quay đầu nhìn anh, anh cơ bản không nghiêm túc nghe cô nói chuyện, làm cô nghĩ vẽ xong sẽ đưa cho anh mấy khối!

“Anh thật sự không có!” Hà Tử Nghiệp vội vàng trấn an chú mèo nhỏ đang xù lông, “Do anh đang ngắm phong cảnh thôi mà!”

Nghe đến ngắm phong cảnh cô trở nên phấn chấn, con mắt lóe sáng nhìn anh chằm chằm: “Anh cũng cảm thấy nơi này rất đẹp sao?”

“Ừm”

“Em cũng nghĩ như vậy, thật tốt quá!” Cô lắc cánh tay Hà Tử Nghiệp, nụ cười càng phấn khởi: “ Sang năm chúng ta lại đến đây nữa có được không?”

“Được!”

“Thật?” Lâm Cảnh Nguyệt không dám tin nhìn anh, chỉ sợ mình nghe lầm.

“Thật”

Lâm Cảnh Nguyệt trực tiếp nhảy dựng lên khi khóe môi anh hạ xuống, trong âm thanh tràn đầy hưng phấn: “Đến lúc đó chúng ta lại tới bờ biển, lựa lúc thời tiết ấm áp, đến lúc đó có thể tắm, có thể phơi nắng….A! Phong cảnh nơi này thật là tốt!”

Nụ cười trên mặt càng lúc càng lớn, mắt anh nhìn chằm chằm bởi vì cô cúi người khom lưng nhặt đá mà khe hở qua cổ áo mở rộng, anh phụ họa: “Uhm, phong cảnh rất tuyệt!” trắng trắng nộn nộ, khẳng định là mềm nhũn, khụ khụ.

Lâm Cảnh Nguyệt lượm một đống lớn đá cuội, không có chỗ để liền để vào trong áo sơ mi của mình ôm lấy, có lẽ cũng cảm thấy mình rất ngu, cô cười cười chỉ vào đống đa trên người mình bởi vì đi bộ đang va vào nhau phát ra tiếng động rầm rầm hỏi Hà Tử Nghiệp: “Diệp tử, em cảm thấy bản thân mình rất ngốc.”

Hà Tử Nghiệp hiển nhiên đối với “cục cưng” là cô đã có sức miễn dịch, sắc mặt không đổi thực hiện một hành động mà ban đầu anh còn nghĩ không bao giờ anh có thể thực hiện được vì quá nữ tính chính là đặt lấy bàn tay cô lên tim mình: “Ngốc nữa anh cũng muốn!”

“Hắc hắc.” Lâm Cảnh Nguyệt nhích lại gần anh, cười ngây ngô: “Diệp tử, anh thật tốt!”

Hà Tử Nghiệp mỹ mãn nhận lấy khích lệ từ cô bạn gái nhỏ, đối với việc cô không phát hiện một ý nghĩa khác trong câu nói của mình cũng không ngoài dự định, nếu phát hiện ra thì còn xem là thần kỳ.

Một lát sau, dấu chân của bọn họ đã in dài một chuỗi trên bờ cát, Lâm Cảnh Nguyệt nín nghẹn vẫn muốn hỏi: “Thật ra thì….anh có phải thấy em rất khờ không?”

Hà Tử Nghiệp: “….” Cô cuối cùng cũng phát hiện rồi, phản xã hình cung thật dài, không hổ là người anh nhìn trúng, rất đặc biệt!

Lâm Cảnh Nguyệt rất lưu luyến, nhưng Hà Tử Nghiệp cứng rắn lấy “nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai mới có hơi sức tiếp tục đi tham quan” kéo cô ra taxi về khách sạn. Trên đường về, oán khí của cô toàn bộ đều được bộc phát, oán niệm lớn đến mức tài xế taxi cũng run người, người trẻ tuổi này rút cuộc đã làm gì khiến cho bạn gái mình tức giận thành bộ dáng như vậy chứ!?

Nhìn khuôn mặt nho nhắn của cô vo thành một đám, Hà Tử Nghiệp kéo cô ôm vào trong ngực của mình, nhẹ nói bên tai: “Ngày mai dẫn em đi ăn bữa đại tiệc hải sản, nghỉ ngơi không tốt sẽ ăn không ngon.”

Lâm Cảnh Nguyệt nuốt nước miếng, còn chưa ngẩng đầu nhìn anh, buồn buồn trả lời một câu: “Em cũng không phải là heo nhỏ…”

“Uhm, em không phải.” lời của Hà Tử Nghiệp hết sức thuận miệng, ngay cả dừng lại cũng không có: “Nhưng hải sản thành phố D rất nổi tiếng, có tôm he trụng dầu vừng, cua hấp, hào sống, bào ngư xóc tỏi…rất nhiều, ngày mai dẫn em đi nếm thử một chút?”

Nước miếng Lâm Cảnh Nguyệt đều muốn rớt ra rồi, nhưng vẫn cố gắng trấn định: “Có cá hoa vàng hay không?”

Hà Tử Nghiệp vội vàng gật đầu: “có!”

“Thêm một món cá hoa vàng hầm cách thủy.”

“Được.”

“Còn có mực nướng!”

Hà Tử Nghiệp: “….” Nguyệt Nha Nhi, anh hiểu rõ em không phải là heo nhỏ, anh thật sự hiểu!

Trở về khách sạn Lâm Cảnh Nguyệt liền chui vào phòng tắm, mặc dù rất yêu thích biển rộng, nhưng trên da dính nước biển lại rất khó chịu, trên đường về cô đều thấy rất nhớp nhúa, rất không thoải mái. Về đến liền cầm áo quần đi tắm, cảm thụ dòng nước mát lạnh rửa sạch cảm giác của nước biển ở trên người mới thở phào nhẹ nhõm một cái.

Hà Tử Nghiệp đặt hai tay lên đầu nằm ngửa trên giường, không biết đang nghĩ gì, tóm lại, cười hết sức….!Anh ý tứ liếc về vật trên đầu giường, lên tiếng hỏi Lâm Cảnh Nguyệt: “Cảnh Nguyệt, em thích vị chuối tiêu hay dâu tây.”

Tiếng nước trong phòng tắm không lớn, Lâm Cảnh Nguyệt dễ dàng nghe thấy vấn đề của anh, không suy nghĩ liền hô lớn: “Chuối tiêu!” vừa gội đầu còn vừa nghĩ, Hà Tử Nghiệp lại có tâm ý ra ngoài mua hoa quả sao? Nhưng mà, quản anh muốn làm gì, bản thân mình nên hưởng thụ là được! giờ khắc này, Lâm Cảnh Nguyệt đã hoàn toàn tự đoán được chân tướng tương lai gần của mình, thật sự cô cùng không cần ra sức gì, chỉ cần hưởng thụ là tốt rồi!

Nghe tiếng mở cửa phòng tắm, Hà Tử Nghiệp vội vàng mang cái hộp nhỏ trên đầu giường nhét vào ngăn kéo, ngồi thẳng lên hỏi: “Tắm xong rồi?”

Lâm Cảnh Nguyệt vừa sấy tóc vừa gật đầu nói: “Xong rồi, anh đi đi!” Cô nhìn bóng anh sắp bước vào phòng tắm đột nhiên hỏi: “Chuối tiêu đâu?”

Hà Tử Nghiệp đưa lưng về phía cô trên mặt lộ ra một nụ cười đầy thâm ý: “Đừng nóng vội, chờ anh trở lại.” Cô có muốn cũng không dùng được đúng không?

Tính xấu gì đây! Lâm Cảnh Nguyệt thầm mắng anh một câu, trực tiếp đưa cho cô không phải tốt sao? Cố tình ngăn chặn khẩu vị của cô! Nhưng anh ra ngoài mua chuối tiêu khi nào? Vừa rồi dường như anh không có đi ra ngoài mà! Lâm Cảnh Nguyệt lắc lắc vứt hoài nghi ra khỏi đầu. Nghĩ đến kinh nghiệm kiếp trước, Hà Tử Nghiệp lúc này dường như cũng không có làm gì, như vậy thì cứ chờ anh trở lại thôi!

Hà Tử Nghiệp hỏa tốc tắm rửa, khoác một chiếc khăn tắm đi ra ngoài, Lâm Cảnh Nguyệt cau mày nhìn dáng vẻ của anh thật giống như lửa cháy đến nơi rồi, trong lòng buồn bực, người này gấp cái gì chứ?

‘Thích chuối tiêu?” Hà Tử Nghiệp ném khăn lông trên tay, trong lúc Lâm Cảnh Nguyệt hỗn loạn từ từ cúi người, dán lên lỗ tai của cô thở từng hơi khí nóng: “Vậy chúng ta cùng thử một chút!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.