Đến Đây Nào Bác Sĩ Của Anh

Chương 36: Cuộc sống hạnh phúc của Tô Nhất Minh (2)




Lúc điện thoại reo, Tô Nhất Minh đang ngủ say. Anh mắt nhắm mắt mở làu bàu câu gì đó rồi lại chui vào trong chăn tiếp tục nằm mơ. Nhưng anh ngủ chẳng ngon giấc, trong mơ có ai đó cứ gọi anh liên tục. Mở mắt ra anh nhìn thấy ánh mắt dịu dàng của Trình Vũ Phi, mơ mơ màng màng tưởng bở, “Cưng muốn anh hả?”

“Điện thoại. Tìm anh đó.” Trình Vũ Phi nhìn đồng hồ mới hai giờ đêm, bỗng thấy xót xa, Tô Nhất Minh mấy ngày nay công việc bù đầu. Hôm nay mới đi ngủ sớm được một chút.

“Nhất Minh cậu đến đây mau! Tiểu Mục xảy ra chuyện rồi! Bây giờ đang cấp cứu ở bệnh viện! Bác sĩ nói nguy kịch lắm rồi!” Giọng nói sốt ruột, gấp gáp của Lục Dã Bình vang lên trong điện thoại.

Tô Nhất Minh bừng tỉnh, “Bệnh viện? Tiểu Mục, cô ấy… sao rồi? Dã Bình, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“Uống thuốc tự tử. Cãi nhau với chồng. Cậu đến đây mau lên, cô ấy muốn gặp cậu. Bác sĩ nói nguy kịch lắm.”

Tô Nhất Minh bỗng dưng cảm thấy giống như có hai nửa đang giằng xé nhau trong người mình, một thì chẳng quan tâm, nghĩ là mình với Tiểu Mục giờ chẳng còn gì, còn nửa kia thì lại sốt ruột như lửa đốt, hận là không thể mọc ra hai cánh, lập tức bay đến bên cạnh Tiểu Mục. Anh hít mấy hơi thật sâu, sắp xếp lại tâm trạng đang rối bời, cố giữ giọng bình tĩnh, “Bệnh viện nào? Tình hình thế nào rồi? Không giống như cậu lần trước bị bác sĩ thông báo sắp chết chứ?”

“Mẹ kiếp, cậu có là người không đấy? Lúc này là lúc nào mà còn nói đùa! Cô ấy sắp chết rồi! Sắp chết rồi, cậu có biết không? Cô ấy muốn gặp cậu! Dù gì cậu với cô ấy cũng có một thời mặn nồng! Mẹ kiếp cậu có phải là đàn ông không đấy?” Lục Dã Bình hét lên trong điện thoại.

Tô Nhất Minh vội vàng đưa điện thoại ra xa theo phản xạ, không thì chắc chắn điếc tai, lại thận trọng nhìn Trình Vũ Phi, lo lắng không biết cô có nghe được gì không. Cô nằm ở góc khuất đèn nên nhìn không rõ biểu hiện trên khuôn mặt.

“Là bệnh viện nào? Tôi đến ngay đây.” Tô Nhất Minh hạ giọng.

Tô Nhất Minh nhìn Trình Vũ Phi tần ngần, “Cưng à, anh có người bạn xảy ra chuyện, đang ở trong bệnh viện. Anh đến đó xem thế nào. Em… ngoan ngoãn ở nhà ngủ nhé.”

Trình Vũ Phi lắc đầu, “Em cũng đi, có thể sẽ giúp được gì đó. Em là bác sĩ, hơn nữa, mấy hôm nay anh rất mệt mỏi. em lo cho sức khỏe của anh. Đến đó có việc gì em có thể chạy đi lo liệu giúp anh.”

Tô Nhất Minh há miệng mấy lần, cuối cùng cũng chẳng tìm ra cơ gì thỏa đáng, lại vội đi nên chẳng nói thêm gì nữa.

Bệnh viện rất gần nhà Tiểu Mục, không lớn lắm, vài bụi nguyệt tuế được trồng lộn xộn trong sân, hình như ít được chăm sóc, dưới ánh đèn đường đóa nào cũng có vẻ cũng đã héo.

Khoa cấp cứu cũng nhỏ hơn bệnh viện J nhiều, nhưng bệnh nhân rất ít. Từ xa đã thấy Lục Dã Bình đang thẫn thờ đứng trước cửa phòng cấp cứu.

Nhìn thấy Trình Vũ Phi, anh ta đưa ánh mắt ngạc nhiên nhìn Tô Nhất Minh, ý là sao lại đem theo phụ nữ thế này? Tô Nhất Minh cười khổ sở.

Tiểu Mục đã được rửa ruột đang truyền dịch. Thuốc ngủ đã ngấm vào cơ thể, cô nằm bất động ngủ vùi, mặt trắng bệch giống như đóa nguyệt tế héo tàn, nhan sắc nhợt nhạt nhưng vẫn phảng phất nét thanh tú lúc còn trẻ.

Rất nhiều năm rồi … Nhiều năm rồi không gặp … bây giờ gặp lại trong tình huống như thế này đây.

Trái tim Tô Nhất Minh như bị ai bóp nghẹt, anh từ từ vươn tay ra, dường như muốn chạm vào mặt Tiểu Mục, nhưng nửa chừng bỗng thay đổi ý định, vuốt vuốt tóc cô. Lạc Dã Bình lo lắng nhìn Tô Nhất Minh, lại thận trọng nhìn Trình Vũ Phi, một người nằm đó vô tri vô giác, một người đứng đó bất động.

Trình Vũ Phi nhìn hai người muốn nói gì đó, bèn rời khỏi phòng bệnh đi tìm bác sĩ hỏi rõ bệnh tình.

Lục Dã Bình lúc này mới kể ngắn gọn cho Tô Nhất Minh sự tình. Tiểu Mục gần đây chiến tranh lạnh với chồng, hôm qua hai người cãi nhau to, anh chồng bế con bỏ đi, điện thoại cũng không liên lạc được. Nửa đêm Tiểu Mục càng nghĩ càng thấy bế tắc, nuốt hơn năm mươi viên thuốc ngủ, khóc thảm thiết gọi cho Lục Dã Bình, muốn anh chuyển lời với Tô Nhất Minh, nói là mình kiếp này nợ anh, hy vọng kiếp sau sẽ trả. Lục Dã Bình nghe có gì không ổn, lại không liên lạc được với người nhà Tiểu Mục, đành đêm hôm xông vào nhà cô.

“Lúc đó cô ấy vẫn còn tỉnh, nói với tôi là muốn gặp cậu. Tôi vội vàng đưa cô ấy đến bệnh viện gần nhất, bác sĩ nói tình hình vô cùng nghiêm trọng. Tôi mới gọi điện thoại cho cậu, để cậu có thể gặp cô ấy lần cuối cùng. Nhất Minh, sao cậu lại mang theo bác sĩ Trình thế? Chút nữa Tiểu Mục nhìn thấy lại kích động. Haizzz, cũng tại cậu cố chấp, nếu nghe tôi quay lại với Tiểu Mục, chắc giờ này con cậu đã có thể đi mua xì dầu rồi!” Lục Dã Bình thở dài thườn thượt.

Tô Nhất Minh đang định nói gì đó thì nghe thấy tiếng Trình Vũ Phi vang lên sau lưng, “Yên tâm đi, em đã hỏi bác sĩ rồi, chỉ uống hơn năm mươi viên thuốc ngủ thôi. Không chết được đâu.”

“Hơn năm mươi viên thuốc ngủ đấy! Vậy mà còn chỉ uống ư?” Lục Dã Bình kinh ngạc nhìn cô, “Còn chê ít à? Bác sĩ vừa rồi nói tình hình rất nguy kịch bất cứ lúc nào cũng có thể cưỡi hạc về Tây Thiên đấy!”

Bác sĩ Trình rõ ràng không cho là như vậy, “Bây giờ môi trường y tế không tốt, bác sĩ đều sợ cả, cứ nói bệnh tình nguy kịch trước đã, nhỡ khi có chuyện gì thì cũng không bị quy trách nhiệm. Uống thuốc an thần không thể chết được. Bệnh nhân của tôi uống cả mấy trăm viên mà có chết đâu. Rất nhiều bệnh nhân uống thuốc an thần để dọa người khác, để ép người thân phải làm theo những yêu cầu vô lý của họ.”

Tô Nhất Minh nghe những lời như thế thấy chẳng thuận tai chút nào, nên nghiêm giọng nói, “Vũ Phi! Sao em không có một chút cảm thông nào vậy? Tiểu Mục đã bất hạnh thế rồi, mà em còn nói như trách cô ấy thế…”

Trình Vũ Phi lặng lẽ nhìn Tô Nhất Minh rồi quay người bỏ đi. Lục Dã Bình đi theo giảng hòa, “Bác sĩ Trình, tất cả là do tôi không đúng, muộn thế này rồi mà còn gọi hai người ra đây. Cô giận ư?”

Trình Vũ Phi lắc đầu, “Không liên quan đến anh, tôi ghen thôi.”

Lục Dã Bình ngạc nhiên quan sát kĩ nét mặt cô, thận trọng cân nhắc lời nói, “Bác sĩ Trình, cô đừng hiểu lầm, thật ra Nhất Minh và Tiểu Mục chỉ là bạn bè bình thường. Người nhà cô ấy không có ở đây, xảy ra chuyện nên chúng ta đến giúp một tay thôi.”

Trình Vũ Phi từ từ ngẩng đầu lên, ánh mắt chua xót, “Bạn bè bình thường? Lúc ngủ Nhất Minh mấy lần gọi tên một người, có lần còn khóc trong mơ. Tôi trước đây đều nghe không rõ anh ấy gọi tên ai, hôm nay mới hiểu, anh ấy gọi Tiểu Mục.” Thật ra không phải chỉ trong lúc ngủ, có một lần đang lúc ân ái, anh đã gọi nhầm tên, rất rõ ràng, là Tiểu Mục.

Lục Dã Bình kinh ngạc há hốc miệng, lắp bắp vài câu chẳng liên quan rồi kiếm cớ chuồn êm. Tô Nhất Minh đang ngồi bên giường bệnh thẫn thờ nhìn Tiểu Mục, thình lình Lục Dã Bình kề sát tai anh nói nhỏ, “Tiêu rồi chiến hữu ạ, anh e là hôm nay đã hại chú em! Cô bác sĩ của chú có lẽ đã biết quan hệ giữa chú với Tiểu Mục rồi!”

Tô Nhất Minh ngây người ra, rồi lập tức lạnh lùng, “Chết tiệt, dưới mũi cậu có phải là miệng không đấy? Sao mỗi lần gây ra chuyện cứ bắt tôi chịu hậu quả vậy hả?”

Lục Dã Bình tuy là gã lưu manh, nhưng dù gì cũng lăn lộn trong đám người đức cao vọng trọng, bao nhiêu năm nay chưa từng thấy ai chửi mình ác mồm như vậy, cũng chưa bao giờ tức nghẹn họng đến vậy, trong thoáng chốc bỗng quên đi bản chất mình còn ác độc hơn, nghiến răng ken két nói, “Nhất Minh … còn đổ thừa cho tôi sao? Tôi chưa hề nhắc đến cái tên Tiểu Mục trước mặt cô ta, còn cậu … nói với tôi là chẳng còn tình cảm với Tiểu Mục nữa, không còn tình cảm thì còn gọi tên người ta làm gì? Lại còn gọi lúc mơ ngủ nữa chứ! Người ta nghe cả rồi đấy!”

Cái gì? Tô Nhất Minh thất sắc, anh nhìn Tiểu Mục đang say giấc, kéo Lục Dã Bình ra khỏi phòng bệnh, “Nói bậy. Tuyệt đối không thể nào. Chắc chắn là cậu đã để lộ ra.”

“Vớ vẩn! Cậu bậy ra cả một đống, còn đổ thừa của người khác à?” Lục Dã Bình cuối cùng cũng trở về với bản chất thật của mình.

“…” Tô Nhất Minh tức xì khói, thoáng thấy Trình Vũ Phi cầm bịch thuốc đi vào phòng Tiểu Mục, trong đầu bỗng nhớ đến lời bác sĩ Tiểu Hà kể câu chuyện khủng bố người thứ ba uống thuốc tự tử, lại gặp ngay phải người thứ hai là bác sĩ đang trực ban, tự dưng thấy lạnh sống lưng.

“Vũ Phi… để anh để anh, em về nghỉ đi, đừng để mệt quá sinh bệnh đấy.” Tô Nhất Minh đi nhanh hơn một bước, giằng lấy bịch thuốc trên tay cô.

Trình Vũ Phi ngẩn ra rồi ngẩng đầu lên, ánh mắt trong veo. “Em vừa đề nghị bác sĩ cho thêm ít thuốc. Giới bác sĩ thật nhỏ bé, vừa nãy trò chuyện mới phát hiện ra em đã từng gặp bác sĩ đó trong một lớp học nghiệp vụ nào đó. Anh ta hứa sẽ chăm sóc đặc biệt cho Tiểu Mục …”

Đề nghị bác sĩ kê thêm thuốc? Tô Nhất Minh lo sợ gật gật đầu, lo liệu Trình Vũ Phi xong, bèn cầm bịch thuốc âm thầm đến phòng khám. Bác sĩ trực là đàn ông, chiếc mũ bác sĩ đội lệch khiến anh ta nhìn không lương thiện cho lắm.

Tô Nhất Minh ngọt ngào, Bác sĩ… Tôi là người nhà của Viên Mục. Bác sĩ vừa kê thêm một số thuốc cho cô ấy phải không ạ? Những thuốc đó có tác dụng gì?”

Vị bác sĩ nọ thờ ơ liếc nhìn anh một cái, “Tác dụng? Tất nhiên là có tác dụng, nhưng không thể nói rõ cho anh được! Đem truyền cho bệnh nhân là được rồi!”

Tô Nhất Minh cố kiềm chế, nở nụ cười lấy lòng, “Vậy… có tác dụng phụ không ạ?”

“Tác dụng phụ? Có chứ! Đã là thuốc thì có ba phần độc, thuốc nào cũng có tác dụng phụ hết. Uống nước nhiều quá còn bị chướng bụng mà chết cơ mà!”

“Thế… có thể không dùng được không?” Tô Nhất Minh trong lòng rủa thầm tay bác sĩ này trăm lần.

“Được, tất nhiên là được. Anh qua đây kí tên vào, nhỡ có người kiện anh rắp tâm mưu sát thì có bằng chứng rõ ràng đây.”

“…” Tô Nhất Minh thất thểu đi ra ngoài, trong lòng nghĩ, bác sĩ đáng ghét! Nói toẹt ra là thuốc này không uống không được sao?

Vừa bước ra khỏi cửa thì anh thấy Trình Vũ Phi đang đứng ngoài hành lang. Cô cười mà như không cười, nhìn thấy anh bèn giơ tay ra dí dí vào mũi anh.

“Em làm gì vậy? Thoắt ẩn thoắt hiện.” Tô Nhất Minh có tật giật mình nên, công kích trước.

“Chậc chậc… trên mũi có gì thế? Toàn là bụi.” Trình Vũ Phi ra vẻ quan chăm chú quan sát ngón tay mình, nở nụ cười vui mừng trên nỗi đau của người khác.

Tô Nhất Minh hiểu cô đang chế diễu mình vừa bị người khác làm cho mất mặt, nên chỉ ậm ừ, tỏ ra vô cũng tức tối.

Nhưng Trình Vũ Phi vẫn tiếp tục giọng điệu cợt nhả, “Thật ra mấy thứ thuốc mà bác sĩ kê thêm chẳng có tác dụng gì lớn, chỉ là thêm nước để chất độc nhanh chóng thải ra qua đường tiểu. So với uống nước thì chẳng khác biệt là bao.”

“Thế… anh có thể trực tiếp cho cô ấy uống được không? Như vậy an toàn hơn.” Tô Nhất Minh mắt sáng rỡ.

“Được chứ! Có điều em lo là sẽ có người kiện anh rắp tâm mưu sát! Tiểu Mục bây giờ đầu óc lơ mơ, cho cô ấy uống có thể sẽ bị sặc, dẫn đến viêm phổi, thậm chí tắt thở mà chết… “

“…” Tô Nhất Minh tức nghẹn họng, hồi lâu mới rít qua kẽ răng, “Bác sĩ các người thật đáng ghét! Sao không nói thẳng ngay từ đầu!”

Trình Vũ Phi nhấn nhá, “Ừm. Tâm trạng của người nhà em có thể hiểu được. Vì sốt ruột lo lắng lại không thể làm được gì nên thường vô duyên vô cớ nổi nóng với bác sĩ.”

“…” Người nhà? Chết rồi, những lời vừa nãy mình nói với vị bác sĩ nọ đã bị nghe thấy hết? Tô Nhất Minh thông minh im bặt, ngoan ngoãn chạy đi lấy thuốc.

Trời dần dần sáng hẳn. Trình Vũ Phi nhìn đồng hồ rồi nhìn hai người đàn ông cáo từ, “Em phải đi làm rồi. Tiểu Mục sẽ chóng tỉnh lại thôi, vậy là không sao rồi. Nếu như không tỉnh, hai anh phải báo cho em biết đấy, em sẽ sắp xếp để cô ấy chuyển viện làm xét nghiệm máu.”

Tô Nhất Minh tần ngẩn, “Để anh đưa em về.”

Trình Vũ Phi cười nhạt, “Anh cứ ở lại chăm sóc cô ấy đi. Đợi cô ấy khỏe thì nên đưa đến bác sĩ tâm lý, có lẽ là bị trầm cảm. Mùa xuân bệnh thần kinh rất hay phát tác, rất nhiều người tự tử. Còn bị lên cơn điên nữa…”

Tô Nhất Minh cảm thấy trong lời của vị bác sĩ nhân dân này luôn có gai nhọn, những lời nói đầy thuật ngữ chuyên môn của cô nghe rất kín kẽ, nhưng không hiểu sao sự khó chịu cứ trào lên, ứ nghẹn nơi lồng ngực, “Tiểu Mục không bị thần kinh, chỉ là nhất thời cảm thấy bế tắc. Chồng cô ấy là đàn ông mà sao lại đối xử với người phụ nữ của mình như vậy chứ.”

“Tinh thần nhất thời mất cân bằng, đó cũng là một phạm trù của bệnh thần kinh. Không cãi vã nhau thì không phải vợ chồng, con đã có thể đi mua xì dầu rồi mà còn cảm tính như vậy. Nhất Minh, mấy tuổi anh biết mua xì dầu? Em còn nhớ lúc nhỏ lần đầu tiên đi mua xì dầu, về nhà phát hiện một lớp dòi trăng trắng lúc nhúc phía trên… bị mẹ mắng cho một trận.”

Mua xì dầu? Chết rồi những lời ba hoa của Lục Dã Bình khi ấy cũng bị cô ấy nghe thấy rồi. Tô Nhất Minh đằng hắng mấy tiếng, rồi mở cửa xe, “Vũ Phi… thực ra anh cùng Tiểu Mục đã không còn quan hệ gì nữa. Dù gì đi nữa, bọn anh cũng từng ở bên nhau, lần này cô ấy gặp khó khăn, anh…”

Trình Vũ Phi thờ ơ gật đầu, “Em hiểu mà. Tình cũ khó quên, nếu là em… cũng sẽ không bỏ mặc được.”

Tô Nhất Minh lập tức nhớ đến bác sĩ khoa ngoại trong câu chuyện lần trước, một nỗi chua xót dâng trào trong lòng, nghẹn ứ nơi lồng ngực cơ hồ không thể thốt lên lời. Hồi lâu mới hậm hực bước lên xe, “Vũ Phi, anh phát hiện em có lúc thật đáng ghét!”

Trình Vũ Phi chầm chậm quay người đi về phía cổng bệnh viện, “Đúng vậy. Em cũng có lúc thấy mình thật đáng ghét. Em hy vọng mình cũng có thể giống những người phụ nữ khác, có thể bù lu bù loa ghen tuông. Hoặc là, giống như một số phụ nữ tỉnh bơ như không, thoải mái với người đàn ông của mình, đồng thời cũng thoải mái với chính mình. Nhưng em lại không làm được, em luôn khó coi như vậy đấy! Đây thực sự là nỗi đau khổ lớn nhất trên đời.”

Tô Nhất Minh thần người ra, lúc sực tỉnh đuổi theo cô thì chỉ còn nhìn thấy bóng của cô đã bước lên một chiếc taxi. Anh quay về phòng cấp cứu, ngồi trước cửa châm một điếu thuốc. Chuyện đã qua như sương khói, lờn vờn bay về rồi lại nhanh chóng bị gió thổi đi.

Lục Dã Bình chạy như bay đến tìm anh, “Nhất Minh! Tiểu Mục tỉnh rồi, tôi gọi bác sĩ đến khám rồi, bác sĩ nói đã qua cơn nguy kịch rồi! Cô ấy muốn gặp cậu…”

Tô Nhất Minh dập tắt điếu thuốc, dụi dụi đôi mắt đỏ ngầu vì mệt mỏi, “Tôi vừa nhớ lại chuyện trước đây giữa tôi và Tiểu Mục. Hơn một năm sướng khổ có nhau, tưởng là khắc cốt ghi tâm, vậy mà có nhiều chi tiết tôi đã không còn nhớ rõ nữa. Nhiều năm rồi không gặp cô ấy, bây giờ… chi bằng thôi vậy. Cậu nói với cô ấy một tiếng, chuyện đã qua rồi, hãy sống tốt với thực tại. Cậu cũng liên hệ với người nhà cô ấy đi, cô ấy khỏe lại có lẽ phải đi khám bác sĩ tâm lý. Bây giờ xã hội cạnh tranh khốc liệt, con người đều rất yếu đuối, đừng để mắc bệnh trầm cảm, giống như Trương Quốc Vinh thì khổ…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.