Đếm Ngược Đau Thương

Chương 30: Nguy hiểm gần kề




Nơi ánh hào quang rực rỡ ánh mắt của anh.
Địa ngục bóng tối nụ cười của em.


_______


Xe dừng lại trước cổng trường trung học số 1, Lục Dương và Dương Thần Sơ đồng thời mở cửa xe đi xuống.


Sân trường vào buổi tối rất vắng lặng, chất chứa sự nguy hiểm ẩn nấp đâu đây, xa xa là những ánh đèn vàng chập chờn trong gió lạnh, tiếng lá cây xào xạc hòa cùng tiếng côn trùng rỉ rích.


Dương Thần Sơ lấy đèn pin trong túi đồ của cô ra, trước đi những khi phải theo dõi nghệ sĩ, cô thường hay dùng đến thứ này, không ngờ bây giờ lại thuận tiện như vậy.


Khi họ tiến vào sân trường, không thấy bảo vệ đâu cả.


Lục Dương một tay cầm đèn pin, một tay nắm tay Dương Thần Sơ đi về phía trước, cô nhận ra được sự lo âu của anh lúc này.


Hai người đi trên hành lang tối, phía trước là bóng đêm kéo dài, âm u như con đường dẫn đến hoàng tuyền.


Có tiếng hét vang lên, Dương Thần Sơ nhận ra tiếng hét này xuất phát từ nhà thi đấu bóng rổ.


Trước đây cô đã từng làm phỏng vấn ở trường trung học số 1, cũng có thời gian đi tham quan, tìm hiểu ngóc ngách của ngôi trường này, may mắn là bây giờ cô vẫn còn nhớ đường đi đến nhà thi đấu đó.


Hai người đi trong đêm tối khoảng năm phút, quả nhiên nhà thi đấu bóng rổ đèn điện sáng trưng. Lục Dương bước lên phía trước, điệu bộ muốn che chở cô. Anh đi nhẹ nhàng, không phát ra tiếng động. Đèn pin đã được tắt, anh khẽ đưa nó lại cho Dương Thần Sơ.


Đứng ở mép cánh cửa, hai người nhìn được toàn bộ khung cảnh bên trong.


Bác bảo vệ bị một tên mặt mày dữ tợn, hai tay hình xăm chi chít ghì chặt xuống sàn nhà, khóe miệng đã rỉ máu. Giang Thành Xuyên cũng không khá khẩm hơn là bao, mặt mày chỗ xanh chỗ tím, anh đang tung một cú đám về tên đối diện. Bọn chúng có nhiều người, tên phía sau thấy vậy liền đá một cú vào lưng anh, Giang Thành Xuyên ngã xuống, những tên còn lại túm tụm lại thi nhau đạp lên người anh.


Tiêu Nguyệt không bị thương ngoài da, cô bị một tên giữ lại, điện thoại bị vỡ, nằm dưới sàn nhà, những mảnh vụn bắn tung tóe khắp nơi. Tiêu Nguyệt điên cuồng gào thét: "Mấy người dừng lại nhanh! Đừng đánh nữa!"


Lục Dương định xông vào thì bị Dương Thần Sơ ngăn lại, cô nói nhỏ, hầu như là bằng khẩu hình: "Bọn chúng có nhiều người, báo cảnh sát trước đã."


Lục Dương hiểu suy nghĩ của cô, anh cố kìm nén lại sự tức giận đanh như ngọn lửa hừng hực bốc cháy trong người mình.


Dương Thần Sơ lấy điện thoại ra báo cảnh sát, phải khoảng mười lăm phút nữa họ mới đến được.


Cô vừa tắt điện thoại, chợt thấy phía trước tối lại, cả người Lục Dương chắn trước mặt cô, cô nghe thấy anh 'hự' một tiếng, khuôn mặt nhăn nhó vì đau đớn.


Mấy tên kia đã phát giác là hai người họ khi cô đang gọi điện thoại.


Tên cầm đầu tức giận, hai con mắt nhỏ như hạt đậu nheo lại, thâm độc, hắn nói lớn: "Lôi chúng vào đây!"


Tên cầm gậy phang vào người Lục Dương lập tức lôi cả người anh vào bên trong, mấy tên còn lại thức thời, tới kéo Dương Thần Sơ vào.


Lục Dương vặn tay tên kia, thành công thoát ra khỏi sự kìm hãm của hắn, anh dùng cùi trỏ đập vào điểm trí mạng trên lưng hắn.


Dương Thần Sơ thấy thế lập tức gió chân đá loạn xạ, miệng há to, cắn một cái thật sâu vào đôi tay đen sì của người đang giữ cô.


Những người còn lại thấy vậy, lao đến, trấn áp hai người lại.


Lục Dương bị hai tên tập kích, cho dù anh có giỏi võ đến đâu, nhưng đối thủ là hai người đàn ông lực lưỡng, anh không phải đối thủ. Dương Thần Sơ càng thảm hại hơn, cô cố chống cự, bị chúng tát cho hai má phồng rộp lên, đỏ bừng.


Tiêu Nguyệt liếc ra phía cửa, thấy Lục Dương và Dương Thần Sơ bị đánh đến tơi tả như vậy thì càng điên cuồng gào thét, chân tay giãy giụa muốn thoát ra khỏi sự giam giữ: "Mấy người điên rồi! Mau thả tôi ra! Đừng đánh nữa!"


Lục Dương và Dương Thần Sơ bị bọn chúng ném xuống sàn nhà, cả chân tay cô đều đập mạnh vào sàn nhà lạnh như băng, cả người truyền đến cơn đau buốt, cô nhăn mày, cố chịu đựng.


Tên thuộc hạ vừa ném hai người xuống kia đi đến phía tên cầm đầu: "Đại ca, giờ xử lí chúng thế nào?"


Tên đại ca người xăm đầy hình dữ tợn bước tới, đưa tay bóp chặt cằm Dương Thần Sơ khiến cô đau nhức, cô trừng mắt lên với hắn, hắn thu tay về, quay trở lại ghế, buông ra hai chữ: "Xử đẹp."


Đám thuộc hạ nghe vậy, lập tức đi đến, thay nhau đấm đá vào Lục Dương và Dương Thần Sơ.


Tiêu Nguyệt trông thấy càng kêu gào thảm thiết, tựa hồ rách cả cổ họng: "Mấy người dừng lại ngay, họ là vô tội, dừng lại ngay!"


Cô càng kêu, bọn chúng càng ra tay nặng, Giang Thành Xuyên bị đánh bầm dập mặt mày, ngã khụy xuống, càng tạo cơ hộ cho chúng đánh mạnh hơn.


Dương Thần Sơ cả người bị giữ ngửa cổ ra sau, tóc cô bị bọn chúng giựt mạnh, cả da đầu tê rần rần, khóe miệng cô bị đánh rách, máu bắt đầu chảy ra.


Lục Dương đánh cho ba tên lăn quay ra đất, anh lao đến, liên tục đấm vào mặt tên giựt tóc cô.


Phía sau lại có tên lao đến, Dương Thần Sơ kêu lớn: "Lục Dương, cẩn thận!"


Anh né được, tung cú đám vào mặt hắn. Hắn khẽ đưa tay lau máu ở môi, lại lao đến như hổ đói. Hai tên giữ chặt người cô tăng lực ở tay, tát một cái mạnh vào mặt cô, một bên má đau rát: "Con đà bà nhiều chuyện!"


Cô vùng vẫy, chân tay đạp tứ tung, song bị chúng giữ lại, hành hạ càng thêm thảm.


Lục Dương dần đuối súc, bị chúng đánh gục, chân và tay của anh lộ ra những vết bầm tím. Tiêu Nguyệt kêu lên, hai mắt đỏ rực vì tức giận: "Mau thả tôi ra, thả ra!"


Tên giữ người cô ấy định ra tay thì bị đại ca ngăn lại: "Tuyệt đối không động vào cô ấy, bà chủ đã dặn như vậy rồi."


Tên kia nghe lời, hạ tay xuống, giữ chặt cô lại.


Lục Dương bò trên sàn nhà, đến gần Dương Thần Sơ đang bị đánh, thấy có tên sắp đấm một cái vào lưng cô, anh mặc kệ cơn đau trên người, chạy đến chắn cho cô. Anh nhíu mày, đau đớn.


Dương Thần Sơ nhìn anh vì mình như vậy, trong lòng càng khó chịu, cô đỡ lấy anh, gào lên: "Mấy người có biết đây là trường học hay không hả?"


Cái tát chuẩn bị giáng xuống mặt cô thì bị dừng lại vì cảnh sát đến, người cảnh sát chĩa súng vào bọn chúng: "Dừng lại ngay, các anh đã bị bao vây!"


Bọn người lập tức dừng lại mọi hành động, chúng ngỡ ngàng, không ngờ cảnh sát sẽ đến, tên bên cạnh đại ca nhìn chòng chọc như muốn lột da Dương Thần Sơ: "Mẹ nó, con đàn bà chết tiệt!"


Mắt thấy cảnh sát chuẩn bị tới, đại ca hóa liều, ra hiệu với tên đang giữ Tiêu Nguyệt, tên kia hiểu ý, rút trong người ra một con dao, kề ngay cổ cô: "Mấy người thử đến đây xem, tôi sẽ cứa đứt cổ cô ta!"


Giang Thành Xuyên trừng mắt muốn lao đến đánh tên kia lại bị người khác giữ chặt, anh trơ mắt nhìn Tiêu Nguyệt bị hắn làm tổn thương.


Cảnh sát ngập ngừng, định thương lượng với chúng. Tiêu Nguyền càng kích động, cô không ngu muội mà cử động, đứng yên lên tiếng: "Mấy anh cứ đến bắt chúng đi, kệ tôi!"


Tên kia thấy cô nói vậy, kích động, dao khẽ cứa một vết nhỏ trên cổ cô, máu dần xuất hiện, đỏ chót trên cần cổ trắng.


Tiêu Nguyệt đột nhiên xoay người, tên kia há hốc mồm ngạc nhiên, cô ta thoát được khỏi tay hắn từ bao giờ?


Đám người hỗn loạn, tên đại ca nhân cơ hội nhảy qua cửa sổ bỏ trốn, một viên cảnh sát lập tức đuổi theo. Những tên còn lại cũng nháo nhào chạy đi.


Còn độc tên cầm dao là đang ngỡ ngàng, hắn định thần lại, nắm chặt dao, lao đến. Tiêu Nguyệt không để ý, khi xoay người lại cô đã thấy lưỡi dao sắc bén mang theo chút màu đỏ của máu lao đến người cô. Cô sợ hãi nhắm mắt lại, chợt nghe thấy tiếng 'hự', cả người trái lại lại không cảm nhận được cơn đau đớn vốn nên có.


Cô chưa kịp mở mắt ra đã nghe thấy tiếng kêu gào thảm thiết, rồi tiếng còng sắt vang lên, tên cầm dao bị bắt lại.


Cả người Giang Thành Xuyên chắn trước mặt cô, lưng áo màu trắng chi chít dấu giày, mùi tanh của máu nồng nặc trong không khí, anh đã đỡ nhát dao đó cho cô.


Tiêu Nguyệt chạy ra phía trước, khuôn mặt vốn đã tím tái vì bị đánh của anh nay vì bị mất máu mà trắng bệch, cô cuống cuồng xé vạt áo, ngăn máu chảy không ngừng ở tay anh lại.


Hiện trường hỗn loạn đã yên tĩnh trở lại, còn vương vấn lại mùi chết chóc. Tên đại ca đã thành công chạy thoát, những tên còn lại đều bị bắt hết, áp giải về đồn.


Bốn người cùng bác bảo vệ được xe cảnh sát đưa tới bệnh viện.


Giang Thành Xuyên bị thương nặng nhất, cũng may là không phải cổ tay mà ở cẳng tay, một vết thương rất sâu, phải khâu tới mười mũi. Dương Thần Sơ được đưa vào khám, bôi thuốc, khi đi ra bộ dạng đã bớt tồi tàn.


Ông bà Tiêu nghe được tin lo lắng chạy tới, không hỏi han gì về Lục Dương mà lao tới Tiêu Nguyền đang ngồi thẫn thờ trên ghế. Tiêu Nguyệt không bị thương gì, cô ấy chỉ có hoảng sợ và lo lắng cho vết thương của Giang Thành Xuyên, nhưng cũng bị ông bà Tiêu bắt ép đi kiểm tra toàn thân.


Dương Thần Sơ vừa kiểm tra xong liền được Lục Dương yêu cầu lên xe, anh muốn đưa cô về.


Cô không tiện từ chối, cùng anh rời khỏi bệnh viện.


Hạ Lan đi ra khỏi phòng bệnh, thấy Giang Thành Xuyên tay băng băng trắng toát, bà ta nhìn anh, ánh mắt lạnh lẽo, đi tới cửa liền dừng lại, lên tiếng: "Cậu nhìn xem, bản thân cậu đã hại Nguyệt Nguyệt ra nông nỗi nào? Cậu còn không biết điều tránh xa con bé ra?"


Đôi môi đỏ mọng của bà mấp máy, thay đổi theo từng câu nói, lời nói ra lại không chút dễ nghe: "Tốt nhất là cậu tránh xa con gái tôi ra. Đừng mơ tưởng trèo cao, có ngày sẽ ngã đau." Hạ Lan đạp gót rời đi, tiếng giày cao gót vang lên lanh lảnh trong hành lang dài.


Giang Thành Xuyên cười khẩy, ánh mắt không nhiệt độ.


Anh đi tới bên đường, bắt một chiếc taxi, về nhà.


Hết chương 30


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.