Đêm Khuya

Chương 19




Phương Chính Thanh cảm thấy mình sắp chịu không nổi nữa, đã qua 20 tiếng, cậu vẫn chưa được ăn cơm. Tiếng lửa đạn dày đặc, công sự che chắn lung lay sắp đổ, khiến mỗi một người ở nơi đây không hề buồn ngủ, từng phút từng giây đều cảm thấy rất giày vò.

Đồng đội bên cạnh đứng lên rồi ngã xuống, máu bắn tung toé trên mặt, là nóng, nhưng lại khiến đáy lòng người cảm thấy lạnh lẽo. Phương Chính Thanh như chết lặng điều khiển súng máy hạng nặng bắn phá, thậm chí, cậu cũng đã nghĩ đến loại tình huống, có phải chết mới là giải thoát hay không

Đột nhiên bên cạnh có tiếng bước chân vội vã vang lên: “Báo cáo! Cách 800m xuất hiện binh lính khả nghi!”

Có lẽ là đội cảm tử của quân địch lại muốn tiến lên tấn công, vì chống đỡ cuộc tiến công này nên bọn họ đã mất đi không ít người, Phương Chính Thanh mệt mỏi bóp sống mũi: “Tôi biết rồi. “

Người nọ còn nói: “Người tới hình như mặc đồ màu xanh biếc. “

Phương Chính Thanh ngẩn ra: “Cậu xác định là màu xanh biếc?”

Bọn họ vô cùng quen thuộc với quân phục của quân địch, là màu vàng đất mang theo hơi thở tử vong, tựa như bão cát bất tận, là màu sắc tuyệt vọng nhất khi lữ nhân nhìn thấy trên sa mạc. 

Nhưng… căn cứ vào đoàn trưởng ra lệnh, hiện tại tiểu đoàn 2 và tiểu đoàn 3 nên ở tiền tuyến đột phá vòng vây rút lui, sao có thể…

Đáp án được miêu tả sinh động.

Trái tim của Phương Chính Thanh đập loạn nhịp, cậu oán trách Thẩm Hi đặt mình vào nguy hiểm, nhưng cậu lại cảm thấy vui vẻ nhiều hơn tức giận, bởi vì có thể nhìn thấy mặt của người yêu, nên cậu xấu hổ không thôi.

Ở phương xa, một viên đạn pháo cắt ngang bầu trời rơi vào trại địch.

Phương Chính Thanh vững tin, giờ phút này cậu đã thấy được anh hùng có một không hai của cậu đến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.