Đêm Giao Thừa

Chương 3




Lúc hai người về đến quán đã là gần chín giờ. Nhân lúc chờ lấy rượu trong cốp xe, Trì Viễn Sơn nhắn Wechat cho Nghiêm Tùng Thanh vài chữ ngắn gọn: “Anh dẫn người về.”

Y không có thời gian nhiều lời, Chung Độ còn đang chờ ở đây.

Trong Wechat ngổn ngang hàng đống tin chúc Tết, tìm ra được Nghiêm Tùng Thanh là chờ cái ảnh đại diện đầu khoai tây đần thối ra kia.

May mà Nghiêm Tùng Thanh không làm y thất vọng. Chỉ trong bốn chữ ngắn ngủi này mà Nghiêm Tùng Thanh cũng đọc ra suôn sẻ ý ngầm của Trì Viễn Sơn: “Anh dẫn người về, bảo bọn họ một hồi gặp đừng có bàn vô bàn ra linh tinh.”

Chỉ cần cách nghĩa tới đây là ổn thỏa rồi, nhưng tư duy của Nghiêm Tùng Thanh y hệt cái miệng líu lo của cậu ta vậy, không kiềm nổi bắt đầu bay bổng đến tận đâu.

Dẫn người về? Trì Viễn Sơn lại đi dẫn người ta về ăn tất niên với đám bọn họ? Người ở đâu ra mà dẫn về? Chẳng lẽ cây vạn tuế sắp trổ hoa? Chắc chắn là có biến, không thì ai hơi đâu Tết nhất không về ăn Tết mà lại đi với cái tên độc thân già khú nhà anh?

Lúc này Nghiêm Tùng Thanh đang ngồi trên sô pha quán bar, xung quanh là đám người bu đông chờ rượu.

Người ngồi bên cạnh là Tần Tang, người thuộc cái kiểu ăn ý giữa hai anh em nhất đang xúm vô nghiên cứu bốn chữ Trì Viễn Sơn gửi. Hoàn toàn không bất ngờ gì, đưa ra kết luận như đúc.

Tần Tang xem trò vui không chê chuyện lớn ngẩng đầu gọi Tông Dã, nháy nháy mắt ra hiệu: “Anh Trì của ông muốn dẫn ai về kìa.”

Tông Dã nhướng mày không nói gì, gương mặt lạnh te ngàn năm như một hiếm khi nhếch môi.

Rõ là hiểu ý.

Còn Yến Tiếu Ngữ đang quấn quýt Lâm Thu Huyền.

“Cuối cùng ai là hung thủ, tiết lộ cho em biết đi! Em cam đoan không nói cho cả nhỏ bạn thân nhất luôn.” Cô vừa giơ ba ngón tay chuẩn bị thề thốt, giơ rồi lại hối hận: “Thôi thôi thôi anh đừng nói, đừng nói nha trời, để em tự đoán cái đã.”

Lâm Thu Huyền không buồn nhấc mắt, đã quá quen với cái kiểu này rồi.

Lâm Thu Huyền là một tác giả chuyên viết tiểu thuyết trinh thám bí ẩn. Dáng người cao gầy với mái tóc dài chấm vai, dù đeo cặp kính cũng không phong ấn được chất lưu manh mà văn nhã từ sâu bên trong.

Vì thích không khí quán trà mà hôm nào anh ta cũng xách máy tính tới gõ truyện, lâu dần cũng thành chỗ thân quen.

Yến Tiếu Ngữ lèo nhèo kì kèo nửa buổi trời mà Lâm Thu Huyền vẫn lướt điện thoại không buồn nhấc mắt. Vậy mà câu “Anh Trì của ông muốn dẫn ai về kìa” khiến anh ta ngẩng đầu, hỏi: “Có biến?”

Yến Tiếu Ngữ nghe vậy mất kiểm soát cao giọng: “Ai? Anh Trì có biến ấy ạ?”

Lần này cả Nghiêm Tùng Đình đang pha chế trong quầy bar cũng ngoảnh về.

Hiển nhiên, không phải người chung dòng máu thì ai đời sống cùng một nhà. Dòng suy nghĩ của tất cả người ở đây đồng loạt chạy về một hướng.

Chung Độ nghĩ cỡ nào cũng không tưởng nổi. Hơn một tiếng trước anh còn ngồi bên bờ sông buông xuôi theo ý ông trời, vậy mà hơn một tiếng sau đã trở thành “bà chủ” quán trà lẫn quán bar.

Anh đang theo sau Trì Viễn Sơn lên lầu, nghe y rào trước mình sắp phải gặp gỡ một phòng đầy người.

Y toàn chọn những từ hài hước khi nói chuyện, nào là bảo Nghiêm Tùng Thanh có quả đầu “khoai tây”, kể Tông Dã nhiều lời một tí là sợ mỏi lưỡi, nói Yến Tiếu Ngữ hễ cứ gặp trai đẹp là phát thẻ hội viên lia lịa…

Còn chưa kể xong, có giọng nói hết sức phấn khích thình lình ngắt ngang.

Là Nghiêm Tùng Thanh đứng trên lầu gào xuống: “Nào các đồng chí, có cần tôi bật Hành Khúc Đám Cưới tạo tí bầu không khí cho anh Trì của tôi không?”

Nhân vật chính của bài Hành Khúc Đám Cưới miệng méo xệch, rẽ bước: “Hay là hai ta đánh lẻ ra ngoài ăn đi.”

Chung Độ cười cười, nghĩ chắc là Trì Viễn Sơn báo trước nhưng không nói rõ nên gây hiểu lầm.

Thật ra là bạn bè thân thiết tới mức độ nhất định, thông báo dẫn ai đó về cùng ăn bữa cơm đã là chuyện không mấy cần thiết.

Trì Viễn Sơn báo trước nguyên nhân trước hết là vì y thích người đồng giới, điều mà mọi người đều biết; hai là hôm nay dù gì cũng là bữa cơm tất niên, một thời điểm rất đặc biệt.

Chủ ý của y là để tâm đến cảm xúc của Chung Độ sợ mọi người nói đùa linh tinh, khiến bữa cơm này chỉ làm người ta ngột ngạt. Trái lại không ngờ lời thông báo này khiến nguyên cả đám vùng dậy.

Y hơi đau đầu, muốn quay đầu đi thật, xấu hổ quá rồi.

Cũng may là Hành Khúc Đám Cưới không phát thật.

Trì Viễn Sơn bất đắc dĩ lên lầu, vừa tới nơi còn chưa kịp giới thiệu bên tai đã vang ầm ầm giọng nữ cao vút và hai giọng nam khác.

Giọng nữ cao phát ra từ Yến Tiếu Ngữ. Cô nhìn Chung Độ đứng đằng sau Trì Viễn Sơn, bụm miệng hét lên hai giây rồi cấp tốc thu tiếng về.

Chuỗi hành động này rõ ràng y chang fan thấy thần tượng, hưng phấn mất kiểm soát rồi vội vàng lượm hình tượng thục nữ về.

Hai giọng nam là từ Nghiêm Tùng Thanh và Tần Tang. Cả hai cũng nhìn Chung Độ, thốt lên liên tiếp nhau: “Cái đệt!”

Giống hệt một bản song ca.

Đến lượt Trì Viễn Sơn ngạc nhiên.

Mặc dù Yến Tiếu Ngữ là cô nàng cuồng loạn tuổi dậy thì, nhưng bình thường thấy người lạ cũng biết đường cư xử như một tiểu thư khuê các. Nàng tiểu thư nay bỗng vứt bay hình tượng, không kiềm chế nổi mê mẩn si đắm thì đúng là bất thường.

“Bản song ca” của Nghiêm Tùng Thanh và Tần Tang càng khiến y khó hiểu. Y hết nhìn mọi người lại nhìn sang Chung Độ, ngần ngừ hỏi: “Thế là… biết nhau cả à?”

Chung Độ nở nụ cười nhạt, lên tiếng: “Chào mọi người, tôi tên Chung Độ, làm phiền mọi người rồi.”

Nghe cái tên này, mắt Nghiêm Tùng Thanh và Tần Tang trợn to hơn.

Mới nãy chỉ là nghi vấn, bây giờ thì thật sự xác nhận, đây đúng là vị đạo diễn vừa trẻ vừa đẹp trai vừa tài giỏi kia.

Nghiêm Tùng Thanh không nhịn nổi vội vàng ùa tới, chỉ hận rèn sắt không thành thép vỗ vỗ vai Trì Viễn Sơn, nhăn mày: “Anh? Thật luôn, bình thường hay trêu anh là đồ độc thân già khú vậy thôi nhưng cũng làm gì tới mức sa đọa lên thẳng hạng kỳ cựu như này? Dẫn người ta về mà không biết người ta là ai luôn hả?”

Trì Viễn Sơn ngơ ngác: “Anh mới quen có một tiếng trước sao ai cũng biết vậy? Yến Tiếu Ngữ thì từng gặp rồi, thế mấy đứa cũng quen à?”

Nghiêm Tùng Thanh lườm y, không buồn để ý mà nhiệt tình dẫn Chung Độ vào bàn: “Đạo diễn Chung, mời anh sang đây. Ông anh em chỗ nào cũng tốt khổ mỗi cái mù mặt, đừng chấp nhặt ổng nha ạ.”

Chung Độ quay lại đưa mắt nhìn Trì Viễn Sơn còn đang ngơ ngác, không buồn giải thích với y bởi vì mọi người đang ngồi xung quanh đồng loạt đứng dậy.

Nghiêm Tùng Đình cũng bước đến, tự giới thiệu bản thân rồi giới thiệu mọi người trên bàn với Chung Độ.

Bạn bè ngồi một bàn, nhân viên không về quê ăn Tết ngồi một bàn. Đưa mắt nhìn một lượt cả bàn bạn bè này cũng chỉ có Nghiêm Tùng Đình là trông khuôn mẫu đúng chất quân tử, mặc đồ Tây chỉn chu, tóc tai giày da phẳng phiu tỉ mỉ.

Giới thiệu xong, Trì Viễn Sơn cũng bất giác phản ứng lại cách gọi “đạo diễn Chung” của bọn họ.

Y bước tới, nhìn chằm chằm vào mặt Chung Độ độ vài giây, vẻ kinh ngạc rõ mồn một trên khuôn mặt: “Anh là Chung Độ?”

Nói rồi lại thấy mình ngốc hết chữa, ngượng ngùng cười cười: “Ngại quá, tôi hoàn toàn không nghĩ tới đó luôn.”

Chung Độ trấn an: “Bình thường thôi, tôi cũng đâu phải ngôi sao gì, không nhận ra là bình thường, bị nhận ra mới là đáng ngạc nhiên.”

Trì Viễn Sơn thầm nghĩ đúng là bất ngờ thật. Nếu biết trước đêm nay người mình tình cờ gặp là đạo diễn Chung Độ, cỡ nào y cũng không dám mời người ta đến ăn cơm tất niên đường đột như vậy.

Mấy người kia lại không nghĩ nhiều, cả đám cứ cười toe toét dồn dập dọn đồ ăn lên.

Trì Viễn Sơn ngồi xuống bên tay phải Chung Độ, giới thiệu thêm về Nghiêm Tùng Đình: “Vị này là nhà thiết kế tôi vừa kể với anh đấy, hiện cũng có một công ty thiết kế. Bọn tôi ở đây không nhờ cậu ấy thì chẳng đứa nào mở được quán, phải xếp hàng đầu ngành.”

Nghiêm Tùng Đình cười xua tay.

Nghiêm Tùng Thanh, Nghiêm Tùng Đình, anh em à? Chung Độ thầm nghĩ.

Quả nhiên, ngay sau đó Trì Viễn Sơn nói tiếp: “Nghiêm Tùng Thanh, cái cậu đầu trọc ấy, là em trai cậu ta.”

“Ai đầu trọc, em có tóc được chưa? Suốt ngày đầu với chả trọc, tóc em mà không mọc được nữa anh có đền không?”

“Rồi, đầu lởm chởm. Đi ngó coi anh Lý còn ở đây không, còn thì nhờ anh ấy nấu giúp anh miếng trà gừng. Giữa đường xe trục trặc đứng ngoài đường cóng hết người.”

Trì Viễn Sơn nói dối, không hề đề cập y bắt gặp Chung Độ thế nào.

Người này giống con nhím thật. Bề ngoài sắc bén, tâm tính lại mềm mại như kẹo ngọt.

Thấy Nghiêm Tùng Thanh đứng dậy, Chung Độ tạm thời gạt những suy nghĩ kỳ quặc nọ sang một bên, mau chóng lên tiếng: “Không sao đâu, tôi uống nước nóng được rồi, không phiền mọi người.”

Nghiêm Tùng Thanh nào nghe anh mà nghe Trì Viễn Sơn tất, anh Trì của cậu ta nói gì là cậu ta làm cái đó: “Đừng khách sáo mà đạo diễn Chung, vài phút nữa là phục vụ liền cho anh.”

Rõ ràng là giữa mùa đông khắc nghiệt, vậy mà quán bar này khác nào chốn thiên đường xuân về hoa nở, thậm chí còn ấm nồng đến quá đáng.

Kỳ lạ là, Chung Độ không hề bài xích. Cơ thể đóng băng sau một đêm dài dần ấm lên trong bầu không khí ấy.

Xung quanh tiếng gì cũng có, từ cãi vã đến cười nói rộn ràng, giọng Chung Độ nói hòa lẫn không quá rõ nét.

Trì Viễn Sơn nghe rõ, anh nói cảm ơn.

Giọng anh trầm thấp, mang theo tiếng thở hắt khó lòng phát giác.

Lời cảm ơn này khiến Trì Viễn Sơn biết đêm nay mình đã mời đúng rồi. Thế là y cười: “Không có gì đâu, anh cứ thoải mái đi.”

Đang khi nói chuyện Tần Tang bắt đầu rót rượu, gọi Chung Độ: “Đạo diễn Chung, không ngờ Tết nhất còn được gặp thần tượng thế này. Em là fan cứng của đạo diễn đấy, mời đạo diễn một ly.”

Chung Độ tỉnh táo, vội vàng tìm ly nhưng phát hiện của mình rỗng tuếch. Vừa nãy lúc rót rượu Trì Viễn Sơn không rót cho anh.

Đang chuẩn bị lấy chai rượu, Trì Viễn Sơn hớt tay trên lên tiếng: “Tự uống đi, đạo diễn Chung còn chưa bỏ được miếng cơm vào bụng mà mời rượu chè cái gì.”

Tần Tang không nghĩ sâu xa tới vậy, cơ mà lúc này ngó nghiêng Trì Viễn Sơn rồi đến Chung Độ, đảo mắt cười: “Rồi rồi rồi, lát nữa mời sau, em đi dọn đồ ăn với mọi người đây ha?”

Tần Tang chắp tay sau lưng nghênh ngang vào bếp, vừa đi vừa lầm bầm: “Ái chà! Cây vạn tuế già sắp ra hoa rồi.”

Chẳng trách Tần Tang nghĩ nhiều được, đêm nay đủ loại hành động của Trì Viễn Sơn thật quá sức bất thường.

Y là người chừng mực, sẽ giúp đỡ người lạ, sẽ chìa tay, nhưng không phủi đất cho người mình vừa kéo lên rồi cho người ta một viên kẹo.

Lễ nghĩa của Trì Viễn Sơn chỉ dừng lại ở việc đưa tay. Thế nên Tần Tang thường cảm thán: “Không có bồ cũng đáng lắm.”

Không ngờ lúc sinh thời có dịp nhìn thấy một Trì Viễn Sơn thế này, Tần Tang lấy làm mừng rỡ.

Ly rượu này không uống thì có sao? Vạn tuế đã ra hoa thì sợ gì không gặp được thần tượng lần nữa?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.