Đêm Đông Hôn Đóa Hồng

Chương 27: Đồ Ngọt




Quản lý của Tống Ảnh ở bên cạnh gọi cô ta, cô ta lên tiếng trả lời, chạy chầm chậm đến, bóng lưng vẫn có chút kinh hồn bạt vía.

Nam Tri nghiêng đầu, cô hạ thấp giọng, không nhịn được mà phàn nàn: “Cố Dữ Thâm, anh có bị bệnh không vậy!”

Anh bật cười, trêu cô: “Vừa rồi chẳng phải em gọi chồng sao.”

“Anh quản em à.” Nam Tri hừ một tiếng, cô tự tin hỏi anh, “Chẳng phải anh không phải là chồng hợp pháp của em à, em muốn gọi thế nào thì gọi.”

“Đương nhiên có thể.” Dường như tâm trạng của Cố Dữ Thâm rất tốt, anh nói nhỏ, “Tư Tư muốn gọi thế nào thì gọi.”

“…”

Nam Tri giơ tay lên sờ tai mình, hơi nóng.

Cô chào đạo diễn Lưu một tiếng rồi về khách sạn trước.

Tập đầu tiên quay xong hết các màn biểu diễn của thí sinh, thời gian quay rất dài, lúc ra ngoài thì trời đã tối.

Cô đi vào thang máy.

Cô vẫn còn đang nói chuyện với Cố Dữ Thâm, anh nghe được lời mà cô nói với đạo diễn, chẳng mấy chốc anh đã biết được tiếng “Chồng” vừa rồi chắc chắn là cô cố ý.

Bắc Kinh tối nhanh hơn Thượng Hải, mọi người trong công ty đã tan làm.

Nam Tri không có ở đây, Cố Dữ Thâm cũng không định về lại căn nhà trống trải, lúc này anh vẫn còn ở công ty xử lý công việc.

Anh dựa lên ghế, cởi hai cúc áo sơ mi, lười biếng hỏi: “Vừa rồi là làm ai khó chịu vậy?”

Nam Tri: “…”

Liên hôn với bạn trai cũ chỉ có chuyện này là không tốt.

Anh rất hiểu cô, như đi guốc trong bụng cô, ý đồ xấu của cô đều bị anh lôi ra ngoài.

Nhưng hôm nay người kia là Tống Ảnh.

Nam Tri hừ một tiếng, cố ý trách anh: “Sao nào, anh còn đau lòng cho người khác à?”

“Nào dám.” Cố Dữ Thâm lười biếng nói, giọng nói giống như đang đùa giỡn, cũng giống như đang dỗ dành, “Chỉ là xem thử xem ai làm vợ anh không vui, hay là để anh xử lý cho.”

“…”

Người này chắc chắn là cố ý.

Cũng vì trong lúc nóng giận cô gọi một tiếng chồng, người này vậy mà gọi vợ đến quen miệng rồi.

Nam Tri nghiêm túc nói: “Cố Dữ Thâm.”

Anh vẫn mang giọng điệu lười biếng kia: “Thế nào?”

“Anh đàng hoàng chút đi, ai là vợ anh.”

Cố Dữ Thâm nhướng mày, anh không phản bác lại, đợi câu nói tiếp theo của cô.

Quả nhiên, Nam Tri xụ mặt nói: “Chúng ta chỉ là liên hôn thôi, lại còn ẩn hôn, anh đừng có hở một tí là gọi như vậy.”

Lúc nói ra lời này, bỗng nhiên Nam Tri nhớ ra, vừa rồi ở trước mặt Tống Ảnh, cô gọi Cố Dữ Thâm một tiếng “chồng”, từ hôm qua, làn sóng mãnh liệt giữa hai người vẫn chưa dừng lại, anh không thể nào không hiểu ý của Nam Tri.

Nhưng chẳng được bao lâu cô đã thay đổi ý định, bây giờ có rất nhiều người đang yêu nhau đã gọi nhau là vợ chồng, huống chi chuyện kết hôn của Cố Dữ Thâm lẽ ra phải gây náo động, không đến nỗi chỉ vì tiếng xưng hô này mà làm lộ tin tức hai người kết hôn.

Nam Tri lại yên tâm.

Cố Dữ Thâm khẽ cười, giọng nói khàn khàn: “Được.”

“…?”

Đồng ý dễ dàng như vậy?

Cố Dữ Thâm lại nói: “Sáng sớm mai bác sĩ vật lý trị liệu sẽ đến, trước khi ghi hình thì tập vật lý trị liệu một lần.”

“Biết rồi.”

“Chăm sóc thắt lưng của em cho tốt, nếu không bác sĩ vật lý trị liệu lại trách anh không kiềm chế chuyện phòng the.”

“?”

Đợi đã, anh nghĩ kỹ càng rồi hẵng mở miệng!

Nam Tri ngay lập tức nhận ra rằng nếu cho tên khốn này một ít màu, anh chắc chắn sẽ mở xưởng nhuộm, anh bắt đầu cợt nhả rồi.

“Chỉ là ——” Cố Dữ Thâm lười biếng nói, “Nếu như là liên hôn, hy vọng bà Cố có thể phối hợp thật tớm, sớm ngày thực hiện nghĩa vụ vợ chồng.”

“…”

Nam Tri trực tiếp cúp điện thoại.

Làn da cô dần dần đỏ ửng.



Sáng sớm hôm, Nam Tri vừa dậy chưa được bao lâu, cô tắm xong thì chuông cửa vang lên.

Cô ra mở cửa, bác sĩ vật lý trị liệu đến, còn mang theo một số dụng cụ đơn giản.

Nam Tri tránh người ra để bà vào nhà: “Làm phiền bác đến Thượng Hải, xin lỗi bác.”

Bác sĩ vật lý trị liệu cười nói: “Không sao, trách nhiệm của bác thôi, nên làm.”

Nam Tri lấy cho bà đôi dép.

Bác sĩ vật lý trị liệu hỏi: “Gần đây cảm thấy thế nào?”

“Ngày hôm qua ngồi quay chương trình bảy tám tiếng, thắt lưng cháu bắt đầu hơi đau rồi.”

“Cố gắng tránh để thời gian gây tổn hại thắt lưng dài như vậy, nhưng mà công việc của cháu làm việc với nhiều người, giữa chừng nghỉ ngơi một mình cũng không được.”

Bác sĩ vật lý trị liệu nhìn xung quanh căn phòng, đặt thiết bị xuống cạnh ghế sofa: “Cháu nằm ở đây đi, bác chườm ấm trước cho.”

Lúc trước ở Bắc Kinh Nam Tri cũng từng đi làm vật lý trị liệu vài lân, cô cũng đã quen thuộc với chuyện này, vừa làm vật lý trị liệu vừa trò chuyện.

Bác sĩ vật lý trị liệu hỏi: “Tổng giám đốc Cố không cùng cháu đến Thượng Hải sao?”

“Không ạ.”

“Bác còn tưởng rằng cậu ấy sẽ đi cùng cháu.”

“Công việc của anh ấy bận rộn như vậy, đến Thượng Hải làm gì ạ.” Nam Tri trả lời, cô nằm trên ghế sofa, chườm ấm giúp dây thần kinh thả lỏng, thoải mái hơn.

Bác sĩ vật lý trị liệu nghĩ một chút rồi nói: “Bác cảm thấy tổng giám đốc Cố không yên tâm về cháu đấy, chuyện gì cũng sắp xếp giúp cháu, lúc trước bác nghe mấy người ngoài ngành nhắc đến tổng giám đốc Cố, cũng không ngờ là cậu ấy lại như vậy.”

Nam Tri dừng lại.

Theo quan điểm của bác sĩ vật lý trị liệu thì quả thực là như vậy, dù sao thì thời gian tập vật lý trị liệu sau khi cô đến Thượng Hải đều là Cố Dữ Thâm giúp cô làm.

Cô “vâng” một tiếng, xem như thừa nhận.

Chườm ấm xong, bác sĩ vật lý trị liệu xoa bóp giúp cô thả lỏng: “Cháu và tổng giám đốc Cố sắp kết hôn rồi nhỉ.”

Nam Tri hơi ngạc nhiên.

Đoán là bây giờ bác sĩ vật lý trị liệu cho là quan hệ của bọn họ là bạn trai bạn gái.

Cô nói: “Có lẽ vậy, cháu xem tình hình đã.”

Điện thoại đặt trên bàn trà rung lên, bác sĩ vật lý trị liệu đưa điện thoại cho cô, là tin nhắn của Phượng Giai.

“Phượng Giai: Dậy chưa Tư Tư!”

“Phượng Giai: Có tin tức lớn đây! Người mà Tống Ảnh nói có phải là Cố Dữ Thâm không?”

Bên dưới liên kết đến một bài đăng trên Weibo.

Nam Tri nhấp vào.

Mặc dù ekip chương trình cấm quay chụp lúc ghi hình, nhưng đoạn hội thoại ngày hôm qua Tống Ảnh nói trong buổi ghi hình vẫn bị khán giả trực tiếp chuyển thành văn bản rồi đăng lên mạng.

Còn không quên miêu tả dáng vẻ ngây thơ thanh thuần của Tống Ảnh lúc nói những lời này.

Dưới bài đăng, người hâm mộ đều rất đau lòng.

【A a a a a sao còn có đàn ông có thể từ chối tình cảm của Tiểu Ảnh chứ?】

【Rốt cuộc là ai! Lại có thể để Tiểu Ảnh thầm mến rất lâu, tôi muốn xem thử xem đẹp trai cỡ nào!】

【Tiểu Ảnh ngoan quá rồi, chính cô ấy cũng nói mà, là thầm mến, nói không chừng bên nam còn không biết chuyện gì.】

【Tôi cũng cảm thấy vậy, nếu không thì làm gì có người đàn ông nào có thể từ chối Tiểu Ảnh chứ!】

【Hu hu hu hu tôi đã tưởng tượng ra một bộ phim buồn đôi bên thầm mến nhưng lại bỏ lỡ nhau…】



“…?”

Nam Tri càng đọc càng tức.

Còn, không có người đàn ông nào, có thể từ chối Tiểu Ảnh?

Đôi bên thầm mến??

Cô ta ngoan cái rắm!

Giả vờ ngây thơ vô tội là nói cô ta đó!

Tống Ảnh biết trước câu hỏi của ekip chương trình mà vẫn nói ra những lời này, tất nhiên là cũng hiểu rõ nó sẽ được lan truyền trên mạng.

Cho dù chương trình này là để tạo độ hot hay là mục đích gì khác, cũng đã khiến Nam Tri cảm thấy khó chịu rồi.

Nam Tri thoát ra, trở lại giao diện trò chuyện với Phượng Giai.

Đang suy nghĩ xem nên trả lời cái gì, Phượng Giai đã nhắn tiếp một loạt tin nhắn sám hối.

“Phượng Giai: Tớ xin lỗi cậu Tư Tư!! Tớ sám hối!”

“Phượng Giai: Tống Ảnh chính là tiểu yêu tinh đã vây quanh Cố Dữ Thâm sau khi cậu ra nước ngoài!”

“Phượng Giai: Tớ thấy khi đó tâm trạng của cậu không tốt, vừa mới chia tay với Cố Dữ Thâm, tớ chưa từng kể cho cậu chuyện này.”

“Phượng Giai: Hơn nữa, hồi đó tớ vì cậu mà giận cá chém thớt với Cố Dữ Thâm, cũng không chơi cùng đám người bọn họ, cho nên tớ cũng không biết nhiều đến chuyện kia của Tống Ảnh, chỉ thấy Tống Ảnh bỗng nhiên thường xuyên chơi cùng với đám kia mà thôi, mà tớ thì lại không có hứng thú.”

Phượng Giai có lẽ vẫn nghĩ rằng cô hoàn toàn không biết chuyện của Tống Ảnh và Cố Dữ Thâm.

Nhưng thật ra mọi chuyện đã có dấu hiệu từ lâu rồi.

Từ khi Nam Tri phát hiện ra Tống Ảnh thầm mến Cố Dữ Thâm, còn giúp cô ta giữ bí mật, cho đến khi trước lúc cô rời đi, lần đối đầu duy nhất giữa cô và Tống Ảnh.

Thấy cô không trả lời lại, Phượng Giai còn tưởng rằng cô đang giận, nhanh chóng gọi điện thoại đến.

Nam Tri tạm dừng tập vật lý trị liệu, đi vào phòng ngủ nghe điện thoại của Phượng Giai.

Cuộc gọi vừa kết nối, cô nói: “Tư Tư tớ quỳ với cậu! Cậu đừng giận nhé!”

“Tớ không giận.” Nam Tri hỏi, “Sau khi tớ đi, Tống Ảnh và  Cố Dữ Thâm thân thiết lắm sao?”

“Không thân thiết với Cố Dữ Thâm, là đơn phương thôi, chỉ là khoảng thời gian đó Tống Ảnh thường xuyên đến tìm Cố Dữ Thâm, sau đó đám con trai trong nhóm bọn họ cũng không có lương tâm, cậu đi được một khoảng thời gian, trạng thái của Cố Dữ Thâm không tốt, bọn họ nghĩ là nên tìm bạn gái mới cho cậu ta, cũng chỉ để cho Tống Ảnh thường xuyên chơi cùng bọn họ.”

Phượng Giai lập tức bày tỏ lòng trung thành, “Nhưng cậu nhất định phải tin tớ, sau đó tớ đã hoàn toàn vạch rõ giới hạn với bọn họ rồi!”

Những chuyện này, cho tới bây giờ Nam Tri đều không biết.

“Sau đó thì sao?”

“Sau đó hình như không giải quyết được gì, sau này Tống Ảnh không đến tìm Cố Dữ Thâm nữa, dù sao thì chuyện này tớ cảm thấy không nên trách Cố Dữ Thâm, hoàn toàn là do Tống Ảnh chủ động tiếp cận, thậm chí còn nói những lời đó trong chương trình.”

Nam Tri nhắc nhở cô: “Trước đây cậu nói chuyện này là tại cả hai bên mà.”

“Bàn tay này của Cố Dữ Thâm đúng thật là vỗ không vang(*), tớ chưa từng nhìn thấy Cố Dữ Thâm cười với cô gái nào khác.”

(*) Ý là vỗ tay thì hai bàn tay mới vỗ thành tiếng, một bàn tay vỗ không có tiếng.

Nam Tri đứng trước cửa sổ.

Lại nhớ đến hình ảnh lần cuối cùng cô nhìn thấy Cố Dữ Thâm trước khi ra nước ngoài, anh đứng trước mặt Tống Ảnh, cậu thiếu niên tùy tiện, tay ôm quả bóng rổ, lười biếng nhưng quyến rũ, trêu đùa bằng cách lặp lại lời của Tống Ảnh: “Thích tôi à?”

Anh cười với cô ta.

Nhưng câu cuối cùng anh nói với cô, lại lạnh lùng hời hợt như vậy —— vậy thì em đi đi.

So sánh hai chuyện, hóa thành một cái gai, đâm thật sâu vào tận đáy lòng cô.

Không dám chạm vào, cũng không dám rút ra.

Sao anh lại cười với cô ta?

Sao lúc trước anh chiều em lên tận trời, sau khi dứt ra thì lại cắt đứt quan hệ mà không hề quan tâm em sẽ đau thế nào.

Những điều này đều là những thứ mà Nam Tri đã ép buộc chính bản thân mình không được đào sâu vào ngõ cụt trong cuộc hôn nhân quạ đen này.

Cô không ngừng tự nói với chính, đây chẳng qua chỉ là liên hôn mà thôi.

Công ty của ba có thể nhờ vào cuộc hôn nhân này phát triển, còn quá khứ của cô và Cố Dữ Thâm cũng không nhất thiết phải đưa ra ánh sáng.

Cô tưởng rằng nếu không cho mình hy vọng, khi chạm vào cái gai trong lòng này cũng sẽ không quá đau.

Nhưng thực tế thì, cô không thể thật sự bình tĩnh đối mặt với Tống Ảnh, cô vẫn để ý.

Trước khi cúp điện thoại, Phượng Giai nói: “Được rồi, cậu và Cố Dữ Thâm cũng đã kết hôn rồi, mọi người cũng không tìm ra được người Tống Ảnh nói đến là ai, cậu đừng nghĩ nhiều.”

Nam Tri “ừ” một tiếng.

“Đừng nghĩ nhiều nữa đấy!” Phượng Giai nhấn mạnh một lần nữa, sau đó nói, “Hôm nay là đêm giao thừa, cậu đừng vì loại người như vậy mà buồn bực.”

Lúc này Nam Tri mới nhớ ra, cuối tháng mười hai, hôm nay là ngày 31.

Đêm giao thừa.

Năm mới sắp đến.



Kết thúc buổi tập vật lý trị liệu, lại là lúc ghi hình cho tập mới của chương trình.

Sau vòng loại đầu tiên, lần này là vòng đấu với chủ đề múa.

Khoảng thời gian ghi hình cho hai tập này rất gần, cũng đồng nghĩa với việc thời gian cho các thí sinh biết chủ đề rất ngắn, thời gian gấp rút tạo ra thực lực thật sự.

Buổi ghi hình này tỉ mỉ hơn, thời gian dành cho từng thí sinh cũng nhiều hơn, phải chia thành hai buổi ghi hình.

Thứ tự biểu diễn của Tống Ảnh không phải hôm nay, nhưng cô ta vẫn đến, ngồi ở dưới sân khấu, nghiêm túc nhìn các vũ công biểu diễn, mang thái độ nghiêm túc học tập.

Từ khi ra mắt, cô ta đã thu hút được sự quan tâm của đông đảo người hâm mộ nhờ ngoại hình xuất sắc và khả năng diễn xuất tốt, hình tượng thanh thuần đáng yêu, nghiêm túc cố gắng.

Kiểu người thế này ở trong giới giải trí không được ưa chuộng lắm, nhưng do quá hợp với gương mặt của cô ta, cho nên mới có danh hiệu “tình đầu quốc dân “.

Sau khi nói chuyện điện thoại với Phượng Giai, trạng thái của Nam Tri không được tốt lắm.

Vất vả lắm mới kết thúc buổi ghi hình ngày hôm nay, Nam Tri chống tay lên eo.

Lúc này đã năm giờ chiều, ekip chương trình đã chuẩn bị cơm hộp cho mọi người.

Nam Tri không có khẩu vị, cô mở điện thoại lên, thấy hai cuộc gọi nhỡ từ Cố Dữ Thâm, cô không thèm để ý, mở WeChat lên, thấy nhiều tin nhắn chúc mừng năm mới từ các bạn mà đã lâu cô không liên lạc.

Nam Tri kéo ghế ra ngồi xuống, trả lời từng tin nhắn.

Mùi thơm của hộp cơm bên cạnh bay tới, nhưng lại không muốn ăn, ngửi thấy mùi càng khiến cô khó chịu hơn.

Cô nhớ ra hôm trước cô đã thấy tin tức về một trong ba ông lớn của nền ẩm thực Pháp, Pierre Gagnaire, mở một nhà hàng tại Thượng Hải, lúc trước khi còn ở nước ngoài, cô thường đến Pierre ăn, cảm thấy rất ngon, cô còn định sau này có thời gian sẽ đến ăn nữa.

Bây giờ tâm trạng không tốt, cô lại càng muốn ăn hơn, nhưng mà cô rất mệt, muốn ăn thì phải xếp hàng.

Bên cạnh cô, nhân viên vẫn còn đang trêu đùa chuyện hot search ban sáng, xem người mà  Tống Ảnh thầm mến rốt cuộc là thần thánh phương nào.

Nam Tri nghe những lời này, cảm thấy phiền lòng.

Bỗng nhiên nhớ ra chuyện thời cấp ba cô đổi ảnh đại diện thành “Nhiều sủi cảo như vậy”, tối hôm đó Cố Dữ Thâm thật sự mua về cho cô.

Cô cũng không biết mình nghĩ thế nào, cũng không biết rốt cuộc cô muốn chứng minh điều gì.

Cô đổi ảnh đại diện WeChat thành món tráng miệng Mont Blanc của nhà hàng Pháp kia.

Thật ra thì chuyện đổi ảnh đại diện thành một cái gì đó như vậy khá là bất thường nhưng Nam Tri lười tìm lý do hợp lý để bao biện.

Nếu đã có thể sắp xếp được chuyện khách sạn, tài xế và bác sĩ vật lý trị liệu, thì việc nhờ người nào đó mua món tráng miệng Mont Blanc ở Thượng Hải có gì khó chứ?

Nam Tri được chiều hư, không hề cảm thấy yêu cầu của mình có gì quá hà khắc.



“Đạo diễn Lưu, không có chuyện gì nữa thì cháu về trước.” Nam Tri nói.

Lưu Đông Noãn đang nói chuyện với Tống Ảnh nói chuyện, cười nói: “Hả, cháu không ăn chút gì rồi đi sao?”

Nam Tri thuận miệng tìm một lý do: “Cháu giảm cân, không ăn đâu ạ.”

Lưu Đông Noãn cũng biết được đại khái gia cảnh của Nam Tri, nghĩ là cô không quen ăn cơm hộp do ekip chương trình chuẩn bị, cũng không ở lại lâu.

Nam Tri đứng dậy rời đi, cô đang đợi thang máy thì Tống Ảnh đến.

Cô ta đang gọi điện thoại, mỉm cười dịu dàng, còn gọi “đàn anh”.

Nam Tri liếc mắt nhìn, cô rất bình tĩnh, như thể không thấy cô ta.

Tống Ảnh cúp điện thoại, chào hỏi với cô: “Chị Nam Tri.”

Nam Tri rất ngưỡng mộ tư chất tâm lý của cô ta, nghiêng đầu nhìn lại “Ừ.”

“Chuyện lúc trước em rất xin lỗi, ngày hôm qua MC hỏi câu kia, em thật sự không có chuẩn bị trước, cho nên chỉ có thể nói như vậy, nếu chị không thoải mái thì cho em xin lỗi chị nhé.”

“Không cần.”

Nam Tri khá chán chường với màn đấu trí giữa hai phụ nữ vì một người đàn ông, thứ nhất, tỏ ra như vậy chứng tỏ cô và Tống Ảnh ở cùng một địa vịa, thứ hai, loại chuyện này vốn dĩ nên để đàn ông tự mình giải quyết.

Trai tồi.

Trong lòng Nam Tri ghi thêm một lỗi cho Cố Dữ Thâm.

Nhưng cô cũng không có cách nào mặc kệ Tống Ảnh tự do lắc lư ở bên cạnh cô được, cô không nhịn được.

Nam Tri nhếch môi, khẽ cười, “Chuyện đã lâu như vậy rồi, tôi và Cố Dữ Thâm cũng đã quên từ lâu rồi.”

Tôi và Cố Dữ Thâm.

Đầu ngón tay Tống Ảnh dừng lại một lát.

Mặc dù đã nhìn thấy Cố Dữ Thâm gọi điện thoại cho Nam Tri, nghe thấy Nam Tri gọi anh thân mật như vậy, Tống Ảnh cũng từng ôm hy vọng cho rằng hai người không ở bên nhau.

Tống Ảnh tận mắt nhìn thấy sự rời đi của Nam Tri đã cắt đứt toàn bộ sự kiêu ngạo của anh.

Nhưng Cố Dữ Thâm rõ ràng là người kiêu ngạo như thế.

Anh ta không nên là người thỏa hiệp, cúi đầu cầu hòa.

Vốn dĩ Tống Ảnh cho rằng sau này ai cũng có thể đứng bên cạnh Cố Dữ Thâm, nhưng tuyệt đối không thể nào là Nam Tri.

Tống Ảnh nhẹ nhàng hỏi: “Chị Nam Tri, chị và tổng giám đốc Cố đang ở bên nhau sao?”

Nam Tri nhìn xuống móng tay mình, cô lười biếng nói: “Xem như là vậy đi.”

“Vậy chúc mừng hai người nhé.”

Nam Tri nghiêng đầu, cô không trả lời.

Rõ ràng cô cười rất tươi, nhưng nhìn từ trên cao xuống, lại toát ra vẻ “cô không đủ tư cách để chúc mừng chúng tôi”.

Thang máy đến, Nam Tri đi vào, Tống Ảnh không theo kịp.



Về tới khách sạn, Nam Tri ngủ một giấc đến khuya.

Cô mở điện thoại lên, có thêm vài tin nhắn chúc mừng.

Cô mím môi, đột nhiên cảm thấy ảnh đại diện mình vừa đổi quá buồn cười.

Thật sự xem mình giống như hồi còn mười mấy tuổi, mong muốn những suy nghĩ bé nhỏ của mình bị người khác phát hiện, được người khác bảo quản cẩn thận.

Nam Tri đổi lại ảnh đại diện, lại trả lời từng tin nhắn chúc mừng từ bạn bè.

Đêm giao thừa ở Thượng Hải rất yên tĩnh, Nam Tri mở TV, đang phát sóng chương trình liên hoan năm mới của một kênh truyền hình, giọng MC vui vẻ, trong phòng cũng có không khí hơn.

Bỗng nhiên, điện thoại vang lên.

—— Cố Dữ Thâm.

Nam Tri nhìn hình hai chữ trên màn hình điện thoại một lát rồi mới nghe máy.

“Alo?”

“Em ở đâu?” Cố Dữ Thâm hỏi.

“Đã trễ thế này rồi, đương nhiên là ở khách sạn.”

“Mở cửa.”

“… Gì cơ?”

Cố Dữ Thâm trả lời lại: “Mở cửa.”

Nam Tri lập tức ngồi dậy ở trên giường, cô ngây người ba giây, mới đi chân trần xuống giường, bước trên tấm thảm mềm mại.

Cô đi ra cửa, thậm chí không thể thốt ra một câu “Anh đến rồi à”, cô sợ tự mình đa tình.

Cô mở cửa, Cố Dữ Thâm thật sự đứng ở bên ngoài.

Anh vừa mới cắt tóc, tóc mai hơi ngắn, anh không mặc áo vest, chiếc áo khoác trên người bị dính nước mưa, để lộ ra đôi chân dài,  tỷ lệ cơ thể hoàn hảo.

Nam Tri ngây người tại chỗ, cô nhìn anh: “Sao anh lại đến đây?”

“Chẳng phải giao thừa sao.” Anh bình tĩnh nói, giống như chuyện này là lẽ đương nhiên.

“…”

Nhưng giữa bọn họ vẫn còn rất nhiều chuyện chưa được giải quyết.

Nam Tri hỏi: “Sao anh đến mà không nói với em một tiếng.”

“Gọi điện thoại cho em, em không nghe máy.”

“…”

Cô mới nhớ ra lúc quay chương trình xong thì có hai cuộc gọi nhỡ từ Cố Dữ Thâm, lúc đó cô bực bội chuyện Tống Ảnh, cô cũng không gọi lại.

“Sao em không nghe điện thoại?”

“… Lúc đó đang quay chương trình.”

Cố Dữ Thâm xùy một tiếng, rõ ràng bác bỏ lời giải thích của cô.

Từ khi cô bất ngờ gọi anh là “chồng” ngày hôm qua, anh đã cảm thấy có gì đó không ổn.

Cố Dữ Thâm cau mày nhìn cô: “Em lại đang giận gì vậy?”

Nam Tri cũng cảm thấy mình hơi phô trương, cô lẩm bẩm chối: “Em không có giận.”

“Em không giận thì sao lại bày ra vẻ mặt này?”

“…”

Ai bày ra với anh.

“Còn đổi ảnh đại diện.”

“…”

Sao, đổi ảnh đại diện mà anh cũng quản à!

Cố Dữ Thâm khẽ xùy một tiếng: “Chút tâm tư đó của em, sáu năm trước anh đã nhìn thấu rồi.”

Nam Tri dừng lại một lát, ánh mắt cô dừng lại trên tay anh.

Cố Dữ Thâm đưa tay ở phía sau ra, cầm một chiếc hộp, trên đó có dòng chữ “Pierre Gagnaire”.

Chính là chiếc bánh Mont Blanc mà cô muốn ăn.

Anh mua về cho cô rồi.

——————–

Tác giả có lời muốn nói:

Sếp Cố thấy Tư Tư đổi ảnh đại diện: Đến lúc mình thể hiện cho vợ xem rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.