Đêm Định Mệnh (After The Night)

Chương 18




Faith chưa bao giờ mắc cỡ như vậy trong đời cô. Khi cô về tới nhà, cô ào vào nhà, khóa tất cả các cửa lại như nó sẽ giúp được gì cho cô vậy. Cô không nhớ nổi đã lái về nhà, nhưng cô có thể nhớ lại chính xác từng bước cô đi xuyên qua tòa thị chính, với gương mặt đỏ bừng và đùi cô ướt nhẹp, dính lại với nhau, mỗi ánh mắt tò mò nhìn cô làm cô muốn dúm người lại. Nhưng cô đã bước đi với đầu ngẩng cao và vẻ mặt "tôi thách anh/chị nói gì đó". Trò gạt đó đã hiệu quả vì chẳng có ai chặn cô lại.

Cô đã nhảy xuống khỏi bồn rửa tay ngay khi Gray vừa thả cô ra, và vào trong 1 phòng vệ sinh khóa cửa lại. Những tiếng khúc khích không tự chủ làm cô rung người trong khi cô đang cố lau người. Sự xuất hiện của cái quần lót của cô, được ném qua cửa toa-let làm cô phá ra cười. "Em có im không?" cô nghe Gray lẩm bẩm và cô lại cười tới muốn lăn ra đó. Anh nói câu gì nữa nhưng cô không hiểu, sau 1 lúc thì cánh cửa kêu cót két khi anh bỏ đi. Nó lại lập tức được mở ra và 1 đôi giầy đế thấp màu xanh bước vô toa-let cạnh cái Faith đang dùng. Chủ nhân của đôi giầy cũng là chủ nhân của giọng nói lanh lảnh lúc nãy và bà ta đang rất phẫn nộ. "Tôi phải nói với cảnh sát trưởng," bà ta hậm hực, nói đủ lớn cho Faith nghe qua tiếng cười khúc khích của cô. "Làm chuyện đó trong nhà vệ sinh phụ nữ! Không biết ai có thể tình cờ đi vào, có thể là 1 bà mẹ với những đứa bé, và thử tưởng tượng con nít nhìn thấy mấy chuyện như vậy. Thật là tội lỗi và đáng chê trách, cách con người chẳng biết xấu hổ là gì nữa..."

Bài diễn văn được tuôn ra cùng với tiếng nước tiểu chảy mạnh vào bồn toa-let. Rõ ràng sự giận dữ của người phụ nữ có 1 phần do nhu cầu khẩn cấp phải đi vệ sinh của bà. Cố kềm tiếng khúc khích, Faith tận dụng cơ hội bà ta đang bận trong toa-let để ào ra khỏi đó. Khi ra tới hành lang, cô vờ ra vẻ bình thường và đi nhanh ra xe. Chẳng thấy Gray ở đâu nhưng cô cũng không hẳn đang tìm anh. Có lẽ anh đã chạy vào phòng vệ sinh nam.

Faith ngồi xuống 1 cái ghế trong bếp và đưa tay che mặt lại, rên rỉ vì xấu hổ. Cô làm sao vậy, mà cô không thể nói không với anh ngay cả ở chỗ công cộng? Nhà vệ sinh của tòa thị chính! Thậm chí Renee còn ý tứ hơn thế.

Điện thoại reo nhưng cô không nhúc nhích để bắt máy. Máy nhận tin nhắn trong phòng làm việc của cô trả lời và cô nghe giọng Gray trầm ấm, nhưng vì khoảng cách quá xa nên cô không thể hiểu anh đã nói gì. Anh gác máy và vài phút sau điện thoại lại reo, nhưng lần này Faith nhận ra giọng Margot. Cô biết cô nên bắt máy nhưng cô không làm. Đơn giản là cô không thể có 1 cuộc nói chuyện bình thường, tâm trí cô còn đang bần thần, cơ thể cô còn đang run rẩy với dư chấn của cơn cực khoái. Cô không hiểu sao những người nghiện lại liều lĩnh để có thuốc, vì cơn thỏa mãn làm cô muốn ốm.

Khi cô thấy chân cô có thể đứng vững được, cô đứng dậy và đi về phía phòng tắm. Cái cô cần ngay bây giờ, hơn bất cứ gì khác, là được tắm.

Gray lắc đầu không tin chính mình khi anh lái xe đến nhà Faith. Anh chắc chắn cô đang ở nhà, dù cô đã không trả lời điện thoại. Anh không thể tin chuyện họ đã làm, hay sự hấp dẫn mạnh mẽ không cưỡng lại nổi giữa 2 người. Anh đã chưa bao giờ làm chuyện gì ngu ngốc như thế ngay cả khi còn trẻ, mà Trời biết lúc trẻ anh đã phóng túng thế nào.

Anh cười khẽ. Bà già khỉ gió đó! Faith đã vội nhảy xuống giấu mình trong toa-let, cười như bị điên, và để anh đứng đó với 1 tay chống cửa để giữ nó đóng lại, quần tụt xuống quanh đầu gối. Nhanh chóng anh đổi tư thế, đứng tựa lưng vào cửa để anh kéo quần lên. Quần lót của Faith nằm trên sàn nên anh nhặt nó lên và ném nó qua cửa cho cô, và cô đã ré lên cười lớn hơn dù anh đã ra lệnh cho cô im lặng. Bà già bên ngoài vẫn không chịu bỏ đi mà tiếp tục đập cửa, ngày càng ồn hơn. Giữa bà ta và Faith, tai anh muốn điếc luôn.

Cuối cùng anh bảo Faith là anh sẽ gặp cô trước cửa tòa thị chính, nhưng anh không chắc cô đã nghe thấy anh vì cách cô đang cười sặc sụa. Không còn cách nào khác hơn là dầy mặt. Sau khi liếc xuống để đảm bảo mọi thứ đã được khóa lại, anh mở cửa bước ra ngoài, trừng mắt với người phụ nữ phốp pháp, mặt mũi đỏ bừng đang run lên vì tức giận. Bà ta giận dữ lắp bắp, nhưng Gray ngắt lời bà. "Nhà vệ sinh nam hết chỗ," anh nạt. "Bà nghĩ tôi phải làm gì, đái trên hành lang à?" Rồi anh bước vào nhà vệ sinh nam ngay bên cạnh, và dựa vào tường đến khi vai anh thôi rung vì nín cười, bởi vì bà già quỷ quái đó đã gắt lại với anh. "Thế cậu đã đái vào đâu, vào bồn rửa tay à?"

Ôi Chúa ơi. Anh lại bắt đầu cười ngất. Anh biết bà già đó, ít nhất là đã thấy qua. Bà ta làm trong phòng thuế. Chỉ tới trưa này thôi, chuyện anh đã bậy bạ với con nhỏ lẳng lơ nào đó trong nhà vệ sinh nữ sẽ lan khắp tòa thị chính, và sáng mai cả xứ đều biết.

Nụ cười anh tắt ngấm. Faith sẽ xấu hổ lắm.

Mà có lẽ cô đã xấu hổ rồi, cô đã không thèm chờ anh ở trước mà có lẽ đã lái về nhà với tốc độ nhanh nhất cô dám, và nhốt mình trong nhà. Cô bé thánh thiện của anh sẽ phát bịnh vì xấu hổ mất.

Anh thở phào nhẹ nhõm khi thấy xe cô trước sân. Anh quẹo vô nhưng không đậu sau xe cô, thay vào đó, lái vòng ra sân sau, vòng sang kho chứa đồ nơi cô để máy cắt cỏ. Những cây kim ngân hoa mọc vượt lên trên kho chứa và cây cột thép đỡ trụ điện, làm thành 1 bức bình phong khá tốt cho xe anh. Anh điều khiển chiếc Jaguar cho đến khi mũi xe gần đụng vào bụi hoa rồi dừng lại, ra khỏi xe và kiểm tra cả 2 hướng. Không thể thấy được con đường từ hướng nào hết, nghĩa là từ đường nhìn vô không thể thấy xe của anh. Anh cảm thấy như tên khờ, nhưng anh hi vọng Faith cảm kích sự quan tâm của anh đối với danh tiếng của cô.

Anh bước ra phía cửa bếp và gõ nhẹ lên nó, bồn chồn chờ đợi. Cô không mở và anh lại gõ cửa. "Faith, mở cửa."

Faith dừng ở bên kia cánh cửa, tay cô lơ lửng trên màn cửa. Cô đang định vén nó qua coi ai đang đập cửa bếp nhà cô. Cô đã muốn mất vía khi nghe tiếng xe chạy vào sân rồi ra đằng sau ngôi nhà. Cô nhẹ người khi đó là Gray, nhưng trong số người cô không nghĩ cô có thể đối mặt lúc này, Gray đứng đầu danh sách.

"Đi đi," cô nói.

Cánh cửa rung lên. "Faith." Tên cô được gọi với giọng bình tĩnh và dịu dàng. "Mở cửa đi cưng."

"Để làm gì?"

"Chúng ta có chuyện cần bàn."

Biết vậy nhưng cô không muốn bàn chuyện đó. Cô muốn là kẻ hèn nhát, trốn tránh đến khi cô hết xấu hổ. "Hay ngày mai đi," cô vòng vo.

"Ngay bây giờ." Vẫn giọng nói dịu dàng nhưng ẩn chứa sự dứt khoát nói lên rằng cánh cửa nhà cô sẽ bị đá bật tung trong vòng 10 giây nữa nếu cô không tự mở nó. Bất lực và phẫn nộ, cô mở khóa cửa.

Anh bước vào và lập tức khóa cửa lại, ánh mắt anh không hề rời cô. Cô vừa mới ra khỏi phòng tắm, và không kịp mặc đồ khi nghe tiếng xe chạy vô. Cô chỉ chụp đại cái áo choàng mỏng treo sau cánh cửa phòng tắm để mặc vô. Chẳng có gì khêu gợi ở cái áo, nó bằng vải cô-tông trắng đơn giản, buộc lại ở eo, nhưng cô cảm nhận rõ là dưới cái áo, cô hoàn toàn khỏa thân. Cô túm cổ áo kéo lại trước ngực. "Anh muốn nói về chuyện gì?"

1 nụ cười dịu dàng không thể tả nở trên môi anh khi anh nhìn cô. "Để sau," anh nói và bế bổng cô lên tay.

Hai tiếng sau, họ nằm kiệt sức và đẫm mồ hôi giữa đám chăn nệm rối bời trên giường. Mặt trời vào ngọ cố ném ánh sáng qua tấm mành mành, vài tia sáng mỏng manh đã xen được qua những khe hở để dãi ra trên sàn. Cơn gió nhè nhẹ từ cái quạt trần mơn man làn da trần của cô, khiến cô nổi da gà. Cơ thể cô đang rất nhạy cảm đến nỗi cô tưởng tượng cô có thể cảm thấy từng sợi lông nhỏ xíu đang đứng dựng vì hơi mát. Tim cô đập thật chậm và nặng nề, mạch máu cô rộn lên. Gray nằm sóng xoài, mắt nhắm nghiền và ngực anh nhấp nhô, trong khi cô cuộn người bên cạnh anh, đầu gối lên vai anh.

Thật lâu sau cô mới cảm thấy có thể cử động lại được. Tay chân cô nhũn ra, rã rời. Trong 2 tiếng đồng hồ, anh đã ân ái với cô 3 lần, với sự cuồng nhiệt như lần trong tòa thị chính chưa xảy ra vậy. Và sự ham muốn của anh mãnh liệt, tức thì thế nào thì sự hưởng ứng của cô cũng tương xứng với nó. Cô đã bám chặt lấy anh, móng tay cô bấm vào lưng anh, hông cô nhấc lên háo hức đón nhận từng cú đẩy vô của anh và dường như ngọn lửa trong cô làm bốc cao ngọn lửa trong anh. Cô không biết cô đã tới đỉnh bao nhiêu lần, lần cuối cùng này dài và căng thẳng và khi tới đỉnh thì cơn cực khoái không chịu giảm đi, để cô đắm chìm trong sung sướng đê mê.

Khi hơi thở anh chậm lại, Gray khẽ cựa quậy bên cạnh cô và cố nhấc đầu lên, để rồi lại nằm vật ra với 1 tiếng rên. "Trời ạ, anh không thể cử động nối."

"Vậy thì đừng," cô thì thầm, mắt khẽ hé mở.

Vài phút sau, anh lại thử lại. Với thật nhiều cố gắng, anh nhấc đầu lên và chậm rãi quan sát cơ thể trần truồng của họ đang nằm đan lấy nhau và đống hỗn độn trên giường. Ánh mắt anh dừng lại trên dương v*t của mình, đang mềm mại nằm trên đùi anh. "Đồ ngốc," anh nạt, "lần này thì nằm yên đi!"

Câu nói lạ lùng của anh làm cô ngạc nhiên, rồi cô bắt đầu khúc khích không tự chủ được. Cô vùi mặt vào vai anh, người cô rung lên.

Gray lại nằm vật ra gối, ôm cô chặt hơn. "Em thì dễ cười rồi," anh càu nhàu. "Cái vật mất nết đó muốn giết anh mà. Nó không bao giờ biết dừng là gì, nhưng lần này thật quá đáng. Chắc nó nghĩ anh còn 16 tuổi."

"Nó không thể nghĩ," cô chỉ ra, rồi lại cười ngất.

"Ừ, em nói đi. Chỉ có thể nói phải trái với vật có thể nghĩ thôi, đúng không." Tiếng khúc khích của cô lại tăng thêm, và anh cù người cô trả thù. "Không cười nữa," anh ra lệnh nhưng 1 nụ cười thấp thoáng trên môi anh. "Em có biết cảm giác thế nào khi có 1 phần cơ thể cương cứng không thèm nghe lý do hay yêu cầu gì không?"

"À, không, nhưng em biết cảm giác được ở trong vùng hoạt động của nó."

Anh phì cười và lười biếng đưa tay xoa xoa ngực anh. "Em có biết tại sao đàn ông đặt tên cho dương v*t của họ không?"

"Không. Tại sao?" cô hỏi, cố nín cười.

"Để hầu hết các quyết định quan trọng của đời họ sẽ không bị quyết định bởi 1 người hoàn toàn xa lạ."

Người họ rung lên vì cười và Faith túm 1 góc tấm trải giường để lau mắt. Cô chưa bao giờ thấy anh nghịch ngợm, khôi hài như vầy, và cô bị tính cách này mê hoặc hoàn toàn.

Anh nhấc người lên tì trên cùi chỏ, giữ đầu cô trong phần gấp của cánh tay anh khi anh mỉm cười với cô. "Mà là lỗi của em đó," anh nói, vuốt nhẹ cọng tóc đỏ lòa xòa trên mặt cô. Tay anh tiếp tục vuốt ve và lần xuống cổ cô, rồi xuống phần xương cổ và tiến gần đến bầu ngực của cô.

"Lỗi của em?" cô hỏi vẻ bất bình.

"Đương nhiên rồi." Nhẹ nhàng, anh ôm ngực cô, nâng nó lên. Ngón tay cái của anh mân mê núm vú hồng hồng đang bắt đầu cương lên và thích thú ngắm nó đổi màu đỏ hồng. "Núm vú của em như quả raspberries," anh trầm trồ và cúi xuống ngậm quả raspberries đặc biệt đó, lưỡi anh quấn lấy nó, lăn qua lăn lại.

Faith run rẩy trong tay anh, hoảng hốt bởi sự bùng lên của ham muốn. Cô không nghĩ cô có thể chịu được nữa. "Em không thể," cô rên lên nhưng anh để ý thấy núm vú kia của cô cũng đã cương lên.

Anh lùi lại ngắm nghía tác phẩm của anh, núm vú cô đỏ lên, ướt át. "Vậy là tốt," anh lơ đãng nói, "vì anh cũng không thể." Ngực Faith trắng, với vẻ mịn màng của lụa, và da cô mỏng đến nỗi những làn gân xanh có thể nhìn thấy ngay dưới làn da. Ngực cô săn chắc và đầy đặn, và anh không thể thôi chạm vào chúng. Khỉ khô, anh không thể thôi chạm vào cô, hết. "Cứ nghĩ xem ngực em sẽ đẹp thế nào khi chúng căng sữa."

Cô đập vào vai anh. "Em nói anh rồi, em không có thai!"

"Em chưa biết mà," anh trêu.

"Có, em biết rồi."

"Em có thể tính ngày sai."

"Em chưa bao giờ sai ngày."

"Lần này thì có thể."

Cô trừng mắt với anh rồi quay lại chuyện anh đã nói trước đó.

"Sao lại là lỗi của em?"

"Phải vậy thôi," anh lý luận. "Cứ em ở gần là anh cương lên."

"Em có làm gì đâu. Do lỗi của anh thôi."

"Em tồn tại. Như vậy là đủ rồi." Anh lại ngả ra giường và kéo cô nửa nằm lên người anh. Tay anh được tự do vuốt ve tấm lưng thon thả của cô và lần xuống vuốt ve đôi mông tròn lẳn của cô. "Một phần là do mùi của em, như mật và quế, ngọt ngào và the the cùng 1 lúc."

Cô ngẩng đầu lên nhìn anh ngạc nhiên. "Em đã luôn thích mùi của anh," cô thừa nhận. "Ngay cả khi em còn nhỏ. Em đã nghĩ anh là mùi tuyệt nhất trên thế giới, nhưng em chưa bao giờ có thể diễn tả chính xác mùi đó."

"Vậy em tương tư anh từ lúc còn bé hử?" anh hỏi, có vẻ khoái chí.

Để giấu đi nét mặt, cô lại vùi đầu vào vai anh, hít lấy mùi thơm tuyệt vời cô vừa nói. "Không," cô nói, "nó không chỉ là sự tương tư."

Anh ậm ự rồi xoay nằm sao cho thoải mái hơn và kéo đùi cô lên ngang hông anh. Cô cảm thấy dương v*t của anh khẽ nhúc nhích nơi phần đùi mềm mại của cô rồi thôi. "Anh đã từng lo lắng về em," anh thì thầm, giọng anh có vẻ ngái ngủ. "Cái kiểu em chạy quanh khu rừng 1 mình đó."

Cô im lặng 1 lúc. "Anh có thường thấy em không?"

"Vài lần."

"Em thấy anh," cô nói, thu hết can đảm.

"Trong rừng?"

"Ở ngôi nhà nghỉ. Với Lindsey Partain. Em ngó qua cửa sổ."

Mắt anh bừng mở. "Chà, con nhỏ lén lút này!" anh nói và vỗ mạnh vào mông cô. "Anh chắc là em được đã mắt rồi."

"Chắc rồi," cô đồng ý, xoa xoa mông vẻ bất bình. Cô trả thù bằng cách túm lông ngực anh kéo mạnh.

Anh la lớn và xoa ngực "Ái đau!"

"Sự trả thù thật ngọt ngào," cô nói " và mau lẹ."

"Anh sẽ ghi nhớ câu đó," anh nói vẻ rầu rĩ, nhìn xuống ngực anh. "Tiêu, chỗ này trụi luôn rồi."

"Có đâu."

Cô xoa má vào người anh, mắt cô nhắm lại tận hưởng cảm giác có anh, ấm áp, vững chãi và mạnh mẽ. Cô đã ở thiên đường từ giây phút anh bế cô vô giường. Nằm đây với anh, thật thoải mái, những thù hận đã biến mất, những ham muốn được thỏa mãn, là điều hơn cả hi vọng của đời cô. Không có vấn đề nào của họ đã được giải quyết và không nghi ngờ gì, sự gay cấn giữa họ sẽ quay trở lại, nhưng trong giây phút này, cô hạnh phúc.

Quá hạnh phúc đến nỗi chỉ còn 1 chút tò mò xen lẫn đau khổ khi cô nói. "Anh làm tình với Lindsey bằng tiếng Pháp."

Mắt anh đang nhắm mơ màng lại bừng mở. "Gì cơ?"

"Em đã nghe thấy anh, anh làm tình với cô ấy bằng tiếng Pháp, nhiều thật nhiều các lời yêu đương và tán dương."

Gray quá kinh nghiệm để không chú ý cảm nhận của cô về chuyện đó, và ngay lập tức phân tích nguyên nhân. Rồi anh nhìn cô vẻ không tin và ngả đầu ra gối cười sằng sặc. Môi Faith khẽ run run và cô cố quay đi, nhưng vòng tay anh siết chặt cô lại, giữ cô nằm im chỗ cũ.

"Ôi Chúa ơi," anh nói, hổn hển với nỗ lực tự chủ lại. Anh lau mắt bằng mu bàn tay của mình. "Cô bé ngây thơ ơi. Anh nhuần nhuyễn tiếng Pháp nhưng nó không phải là tiếng mẹ đẻ của anh."

Rõ ràng, ánh mắt xấu hổ trong đôi mắt mèo xanh cho thấy cô vẫn chưa hiểu, nên anh giải thích. "Bé à, nếu anh vẫn còn đủ tỉnh táo để nói tiếng Pháp, nghĩa là anh không thực sự toàn tâm vào việc anh đang làm. Nghe có vẻ hay nhưng mấy lời đó chẳng có nghĩa gì đâu. Đàn ông khác với phụ nữ, càng bị hứng tình bao nhiêu thì tụi anh lại càng giống người thượng cổ bấy nhiêu. Anh gần như không thể nói tiếng Anh với em, đừng nói là tiếng Pháp. Theo anh nhớ, vốn từ của anh đã giảm hẳn chỉ còn mấy chữ ngắn và thô thiển, "giao hợp" là từ nổi bật nhất.

Và trong sự ngạc nhiên của anh, cô đỏ mặt, và anh mỉm cười khi thấy thêm dấu hiệu của sự thánh thiện dễ thương nơi cô. "Ngủ đi em," anh dịu dàng nói. "Lindsey không đáng để nghĩ tới đâu."

Trời biết tại sao cô thấy được an ủi vì chuyện đó, nhưng cô đã cảm thấy vậy. Cô chìm vào giấc ngủ thật dễ dàng, như 1 đứa trẻ, mệt mỏi vì chuyện xảy ra buổi sáng, để rồi lại thức dậy để ân ái với anh. Lần này anh chậm rãi hơn, và với vẻ tinh quái lấp lánh trong đôi mắt đen, anh thì thầm những lời yêu đương bằng tiếng Pháp vào tai cô. Rồi anh phá ra cười khi cô hậm hực và vội chụp tay cô lại để bảo vệ lông ngực của anh. Và họ đã trải qua buổi trưa như thế, ngủ, ân ái, thì thầm nói chuyện trong mơ màng sau đó. Nếu chuyện ái ân đầy hứng thú thì những lời thì thầm nói chuyện trên gối đó là 1 hình thức thân mật khác, sâu sắc hơn, được hình thành, 1 sự thầm lặng san sẻ tư tưởng, bí mật, sự liên hệ giữa họ trong quá khứ.

"Nói cho anh nghe về gia đình đã nhận nuôi em đi," anh nói và nhẹ nhõm khi thấy cô mỉm cười.

"Gia đình Greshams. Họ là người đã cho em mái ấm thực sự đầu tiên em từng được biết. Em vẫn giữ liên lạc với họ."

"Sao em lại phải được nhận nuôi vậy?"

"Ba bỏ đi không lâu sau... sau đêm đó," cô nói, ngập ngừng 1 thoáng. "Russ, anh hai của em cũng bỏ đi sau đó không lâu. Nicky đã cố kiếm đủ để nuôi cả nhà, em phải thừa nhận như vậy, nhưng anh ấy đã cảm thấy được giải thoát khi tổ chức xã hội tìm thấy tụi em. Tụi em lúc đó đang ở Beaumont. Jodie được nhận nuôi bởi 1 gia đình khác, còn Scottie và em được nhận nuôi bởi 1 gia đình khác. Không dễ tìm người có thể chăm sóc Scottie nhưng ít nhất ông bà Greshams đã đồng ý nhận tụi em nếu em chịu trách nhiệm chăm sóc Scottie. Sao em có thể bỏ em ấy lại được," cô nói thật khẽ.

"Chuyện gì đã xảy ra với nó?"

"Scottied qua đời vào tháng giêng năm sau đó. Ít nhất thì nó đã được hạnh phúc trong 6 tháng cuối đời. Sau khi tụi em đến ở với ông bà Greshams, họ đối xử với Scottied rất tốt. Họ mua cho nó đồ chơi, chơi với nó. Noel năm đó Scottie đã rất vui, nhưng nó ngày càng yếu dần. Em đã ngồi lại với nó," cô nói với giọng thật nhẹ, mắt cô long lanh lệ khi hồi tưởng lại những năm tháng qua. "Em đã cầm tay nó lúc nó đi." Cô quệt tay lên mắt. "Em từng tự hỏi có phải Guy là ba của nó không."

Anh chưa bao giờ nghĩ chuyện đó. Anh nhìn cô chăm chú, cảm thấy phiền muộn với ý nghĩ ba anh có thể đã tạo nên những đứa con khác, với ý tưởng đáng sợ hơn là ông đã để cho thằng em bé nhỏ của anh sống trong đói nghèo.

Faith tìm tay anh. "Em không nghĩ ông ấy là ba của Scottie đâu," cô nói, cảm thấy cần an ủi anh. "Ba anh sẽ không để đứa con nào của ông ấy sống như tụi em đã phải sống đâu. Nếu Scottie là con của ông ấy, ông ấy sẽ lo cho nó. Không làm sao biết ai là ba của Scottie, em nghi cũng không phải là ba của em."

Gray chớp mắt, đôi mắt anh cũng long lanh. "Ừ," giọng anh khàn đi. "Ông ấy sẽ lo cho nó."

1 lúc sau, anh hỏi, "Còn những người khác trong gia đình em thì sao?"

"Em không biết. Em nghĩ Jodie sống ở khu Jackson, nhưng em đã không gặp lại chị từ khi chị đủ 18 tuổi. Còn ba và các anh thì em không biết gì hết." Cô cẩn thận không nhắc đến Renee.

Vậy là gia đình của cô, dù chẳng gắn bó gì, cũng đã bị tan nát bởi hành động của ba anh. Anh ôm cô thật chặt như anh có thể che chở cô khỏi quá khứ đau khổ.

"1 thời gian, anh đã ghét ba," anh thú nhận. "Trời, lúc anh phát hiện ra ông đã bỏ đi - ông đã là chỗ dựa của tụi anh, không phải mẹ. Nỗi đau quá lớn, anh không thể chịu đựng nổi."

Faith cắn môi, nghĩ đến những gì cô sắp phải nói với anh, và phải nói sớm.

"Monica đã cố tự tử," thình lình anh lên tiếng. "Nó cắt cổ tay sau khi anh báo nó biết là ba đã bỏ đi. Nó chảy máu gần chết trước khi anh kịp đưa đến bịnh viện. Khi anh đến túp lều của em tối hôm đó, anh vừa mới rời bịnh viện ở Baton Rouge."

Cô nhận ra rằng anh đang cố giải thích cơn thịnh nộ của anh, và tại sao anh đã hành động như vậy. Cô hôn lên vai anh, thể hiện sự tha thứ trong cử chỉ đó. Thực ra thì cô đã tha thứ cho anh từ lâu, vì hiểu được nỗi đau và cảm giác bị phản bội anh đã trải qua.

Anh nhìn chằm chằm vào cái quạt trần. "Mẹ hoàn toàn thu mình lại. Bà thậm chí không nói chuyện và bỏ ăn. Hai năm liền, bà không ra khỏi phòng của mình. Bà là người ích kỷ nhất anh từng được biết," anh nói thẳng, "nhưng anh không bao giờ muốn thấy bà bị như vậy nữa."

1 lúc sau, anh hỏi, "Còn những người khác trong gia đình em thì sao?"

"Em không biết. Em nghĩ Jodie sống ở khu Jackson, nhưng em đã không gặp lại chị từ khi chị đủ 18 tuổi. Còn ba và các anh thì em không biết gì hết." Cô cẩn thận không nhắc đến Renee.

Vậy là gia đình của cô, dù chẳng gắn bó gì, cũng đã bị tan nát bởi hành động của ba anh. Anh ôm cô thật chặt như anh có thể che chở cô khỏi quá khứ đau khổ.

"1 thời gian, anh đã ghét ba," anh thú nhận. "Trời, lúc anh phát hiện ra ông đã bỏ đi - ông đã là chỗ dựa của tụi anh, không phải mẹ. Nỗi đau quá lớn, anh không thể chịu đựng nổi."

Faith cắn môi, nghĩ đến những gì cô sắp phải nói với anh, và phải nói sớm.

"Monica đã cố tự tử," thình lình anh lên tiếng. "Nó cắt cổ tay sau khi anh báo nó biết là ba đã bỏ đi. Nó chảy máu gần chết trước khi anh kịp đưa đến bịnh viện. Khi anh đến túp lều của em tối hôm đó, anh vừa mới rời bịnh viện ở Baton Rouge."

Cô nhận ra rằng anh đang cố giải thích cơn thịnh nộ của anh, và tại sao anh đã hành động như vậy. Cô hôn lên vai anh, thể hiện sự tha thứ trong cử chỉ đó. Thực ra thì cô đã tha thứ cho anh từ lâu, vì hiểu được nỗi đau và cảm giác bị phản bội anh đã trải qua.

Anh nhìn chằm chằm vào cái quạt trần. "Mẹ hoàn toàn thu mình lại. Bà thậm chí không nói chuyện và bỏ ăn. Hai năm liền, bà không ra khỏi phòng của mình. Bà là người ích kỷ nhất anh từng được biết," anh nói thẳng, "nhưng anh không bao giờ muốn thấy bà bị như vậy nữa."

Và đó là lý do anh khăng khăng không muốn Monica hay mẹ anh bị buồn phiền vì những gì Faith nói hay làm. Chính cô cũng đã cảm nhận được sự bảo vệ anh dành cho cô. Một cách nào đó, anh như một lãnh chúa của vùng Prescott, thế lực của anh vươn ra khắp vùng, trong mọi khía cạnh của cuộc sống, và như 1 lãnh chúa, anh hoàn toàn coi trọng bổn phận và trách nhiệm của anh.

Anh lăn nằm lên người cô, đi vào cô với 1 cử động kiên nhẫn, dịu dàng nhưng vẫn làm cô nín thở vì cô vẫn rát sau những lần vừa rồi. Anh chống cùi chỏ lên, tay anh ôm lấy đầu cô. "Tối đó là sợi dây liên kết chúng ta," anh thì thầm. "Dù nó xấu xa, nhưng chúng ta cùng chia sẻ ký ức đêm đó. Và nó không hoàn toàn xấu xa, đêm đó anh đã khao khát em, Faith ạ." Anh bắt đầu di chuyển thật chậm trong cô, mắt anh sẫm lại với sự đam mê đang dần phát triển. "Em chỉ mới 14 tuổi, nhưng anh đã muốn em. Và khi anh gặp lại em trong nhà trọ, 12 năm cách xa đó dường như không hề tồn tại, vì anh vẫn muốn em."

Rồi anh mỉm cười. "Em có muốn anh nói lại bằng tiếng Pháp không?" anh hỏi.

Khi cô thức dậy lần kế tiếp, cô nằm im và ngắm anh ngủ. Lông mi của anh thật đen, cằm anh đã bắt đầu lún phún râu. Môi anh khẽ hé mở khi anh ngủ, cơ thể mạnh mẽ của anh thư giãn. Vẻ đẹp của anh làm cô rúng động. Với mái tóc dài đến vai, trông anh như 1 tên cướp biển đang nghỉ ngơi trong giường 1 quý bà sau 1 chuyến hải hành dài cùng các cuộc đấu kiếm. Chiếc bông tai kim cương nhỏ xíu ở tai trái anh không hề làm giảm đi hình ảnh đó.

Cô còn quá rát để có thể cùng anh ân ái nữa, cô nghĩ, nhưng cơ thể anh thu hút cô. Anh được tạo ra 1 cách tuyệt vời, gọn gàng, săn chắc. 1 cánh tay anh rớt khỏi giường còn cánh tay kia đặt thoải mái trên ngực. Bàn tay anh thật lớn với những ngón tay dài và thon, nhưng ngón út của anh gần bự bằng ngón cái của cô. Cô nhớ lại bàn tay anh trên cơ thể cô và rùng mình sung sướng.

Cô chồm người lên trên anh, nhẹ nhàng hít mùi hương ấm áp của da anh, đang tỏa ra như sóng nhiệt. Đây là Gray. Nhận thức đó làm cô ngẩn ngơ 1 lần nữa. Anh đang thực sự ở đây. Cô có thể chạm vào anh, hôn anh, làm tất cả những gì cô đã dành gần hết cuộc đời đã qua của cô để mơ được làm.

Anh thu hút cô như đá nam châm, làm hơi thở cô dồn dập và da cô ửng đỏ. Bây giờ không còn sự kềm chế gì với sự ham muốn của cô, và sự tự do được chạm vào anh, và được anh chạm vào thật ngây ngất. Cô đặt tay lên đùi anh, cảm nhận cơ bắp săn chắc của anh dưới lớp lông ram ráp, rồi những ngón tay cô trượt xuống, mơ màng thử nghiệm phần da thịt mịn màng, trơn láng của anh. Cô đưa ngón tay mân mê nó. Phần bìu của anh hơi trễ xuống, hai hòn bi của anh như 2 quả trứng nhỏ nằm trong 1 cái bao mềm mại. Cô đưa tay ôm lấy chúng, cảm thấy chúng nặng và mát trong bàn tay cô. Anh khẽ cựa quậy, chân anh mở rộng ra, nhưng anh vẫn ngủ. Anh là 1 con thú đực tuyệt vời, và ít nhất trong giây phút này, anh là của cô.

Cô nghiêng sát vào anh hơn, để núm vú cô chạm vào bờ ngực ram ráp những sợi lông xoăn của anh, và cô hít 1 hơi thật nhanh khi cảm giác tạo ra bởi sự cọ sát đó làm núm vú cô cương lên.

Mi mắt anh lay động rồi mở ra. "Ummm," anh rên khẽ trong đê mê, tự động đưa tay vòng qua người cô.

Cô vùi mặt vào cổ anh và trườn lên trên người anh, toàn thân cô quằn quại khi cô cọ sát vào người anh, như con mèo đang tận hưởng sự vuốt ve. "Anh thật tuyệt vời, " cô thì thầm, cắn nhẹ tai anh rồi liếm nó. "Đủ cả 3 yếu tố H."

"Yếu tố H là gì?" anh hỏi. "Hay anh không nên hỏi?"

"Hot, hard và hairy."

Anh phì cười và vươn người uể oải dưới cơ thể cô. Cảm giác đó đối với cô thật lạ, như đang nằm trên 1 cái phao lớn ngoài đại dương vậy. Cô bám chặt vào vai anh để khỏi bị rớt xuống.

Tay cô chạm vào tóc anh, và khi anh đã nằm yên trở lại, cô luồn tay vào mái tóc đen dài của anh. Nó thật dầy và mượt, chỉ hơi quăn 1 chút. Đa số phụ nữ mong ước có được mái tóc như vậy. "Tại sao anh lại để tóc dài?" cô hỏi, cầm lên 1 cọng tóc và kéo nó lên cạ đuôi tóc vào mũi anh. "Và tại sao lại đeo bông tai? Có vẻ hơi bị táo bạo cho 1 người làm chủ tịch nhiều hội đồng quản trị?"

Anh nhăn nhó, rồi bắt đầu cười. "Hứa không kể với ai nhé?"

"Em hứa, trừ khi anh nói là ai đó dùng hình của ca sĩ đầu trọc Sinead O'Connor dọa anh, chuyện đó em phải kể thôi."

Anh ngượng nghịu cười, "Nó gần tệ giống vậy đó: anh sợ cái tông-đơ cắt tóc."

Cô quá ngạc nhiên đến nỗi cô trườn xuống khỏi người anh. "Cái tông-đơ?" cô lập lại. Tên cướp biển cao 1.93m, nặng hơn 100 kg này sợ 1 cái tông-đơ?

"Anh không thích tiếng ồn của nó," anh giải thích, quay sang nằm nghiêng 1 bên và đưa 1 cánh tay lên gối đầu. Mắt anh tươi cười. "Nó làm anh sợ. Anh có thể nhớ lúc anh 4 hay 5 tuổi, gào thét ầm ĩ khi ba giữ anh ngồi im cho ông già Herbert Dumas cắt tóc cho anh. Rõ ràng ba thấy như kẻ phản bội khi giữ chặt anh như vậy nên ông bắt đầu đổi cách hối lộ để anh ngoan ngoãn ngồi yên, nhưng anh không thể làm được. Anh vừa nghe tiếng bzzzzzz là anh sợ muốn mất hồn rồi. Tới lúc anh 10 tuổi thì ba với anh thương lượng đổi sang dùng kéo. Anh càng lớn thì khoảng cách giữa những lần cắt tóc càng xa. Còn cái bông tai -" Anh phá ra cười. "Nó như 1 cách ngụy trang vậy. Đeo bông tai tạo cho anh có vẻ như anh đã cố tình để tóc dài. Là 1 phong cách, hơn là 1 sự ám ảnh sợ sệt."

"Ai hay cắt tóc cho anh?" cô hỏi, quá thú vị để có thể cười anh. Cô vẫn đang cố chấp nhận hình ảnh 1 người đàn ông như anh tránh các tiệm cắt tóc cách mọi người tránh né nha sĩ.

"Thỉnh thoảng anh tự làm. Thỉnh thoảng anh có người cắt cho lúc anh ở New Orleans. Có 1 tiệm cắt tóc ở đó làm theo quy định của anh là không xài tông-đơ lúc anh đang trong tiệm. Tại sao? Em có định nhận việc này không?" Anh đặt tay lên gáy cô, ngón tay cái của anh mân mê tai cô. Anh đang cười nhưng cô cảm thấy là anh đang hỏi nghiêm túc.

"Anh dám để em cắt tóc cho anh?"

"Đương nhiên rồi. Không lẽ em không dám để anh cắt tóc cho em sao?"

Cô trả lời thật nhanh. "Không đời nào. Nhưng em sẽ để anh cạo lông chân cho em."

"Thỏa thuận xong!" là câu trả lời của anh, cũng nhanh lẹ như cô vậy, rồi anh túm lấy cô.

Trời gần hoàng hôn khi anh thức dậy lần thứ 2, anh đưa tay vuốt mặt và rên lên. "Anh đói quá," anh thông báo với giọng trầm trầm. "Chết tiệt, anh cần phải gọi về nhà để cho họ biết anh đang ở đâu."

Faith nằm ngửa ra giường, thận trọng vươn vai. Dù cô đã trải qua gần hết 1 ngày trên giường, cô cảm thấy mệt như cô đã thức suốt đêm vậy. Ở trong giường với Gray Rouillard không phải là để nghỉ ngơi. Để vui, để sung sướng, nhưng nghỉ ngơi thì không.

Vì anh nhắc nên cô nhận thấy cô cũng rất đói. Chẳng ai trong 2 người đã nghĩ đến chuyện ăn trưa, mà bữa sáng thì đã cách đây mấy tiếng rồi. Cô cần thức ăn.

Anh ngồi dậy, tình cờ cô được ngắm đôi mông tuyệt vời của anh. Cô đưa tay vuốt nhẹ mông anh khi anh cầm điện thoại lên. Anh liếc và mỉm cười với cô qua vai. "Cứ tự nhiên," anh mời, và bấm số nhà anh.

Phần sau của anh cũng tuyệt vời như phần trước của anh, cô mơ màng nghĩ. Cơ bắp cuộn lên hai bên cột sống của anh, từ đôi vai nở nang xuống đến cái hông khỏe mạnh.

"Chào em," anh nói vô điện thoại. "Nói với Delfina anh sẽ không về nhà ăn tối."

Faith nghe có tiếng lao xao, rõ ràng đã hỏi anh đang ở đâu, vì anh bình thản nói "anh đang ở chỗ Faith."

Giọng nói bên kia không rõ nhưng dường như có vẻ khích động hơn. Cô nhìn cơ bắp nơi lưng anh căng lên và lập tức cảm thấy không thoải mái, giống như cô đang nghe lén vậy. Cô lơ đãng nghĩ, cô phải né ra chỗ khác. Cô thật sự muốn rời khỏi phòng ngủ, nhưng chân tay cô chẳng chịu hợp tác. Cô bước 1 bước tập tễnh, nhăn mặt vì đau, rồi lại thêm 1 bước nữa.

"Anh đã nói là mai chúng ta sẽ nói chuyện." Giọng anh thật nghiêm. Anh nhìn Faith qua vai, sắp quay đi, nhưng rồi ánh mắt anh bỗng tập trung lên cô như tia la-de. "Chào em," anh lơ đãng nói với Monica, cúp máy ngắt ngang câu phản đối của cô ấy. Rồi anh đứng lên, vòng qua giường đến chỗ Faith đang khập khiễng đi.

"Tội bé chưa," anh dỗ dành. "Đau phải không?"

Cô cau mày với anh.

"Anh biết 1 cách," anh hứa hẹn, kéo tấm trải giường ra rũ nó.

"Em cũng biết. Tắm nước nóng."

"Để sau." Anh quấn tấm trải giường quanh cô rồi bế cô lên. "Em chỉ cần im lặng mà tận hưởng."

"Tận hưởng cái gì?"

"Tận hưởng sự im lặng, chứ còn gì nữa?" anh trả lời tửng tửng, tiếc là cô không thể đánh anh vì tay cô đã bị quấn trong tấm trải giường.

Cô sẽ sớm biết thôi. Anh bế cô vào bếp và thận trọng đặt cô lên bàn bếp, mở tấm trải giường ra để nó trải ra dưới người cô. "Khi anh thấy cái bàn này lần đầu, anh đã có nhiều ý tưởng tuyệt vời về nó," anh nói, vẻ rất hài lòng.

Ngạc nhiên, cô hỏi, "Anh đang làm gì thế? Cô đã trần truồng nằm trong tay anh hàng giờ liền, nhưng không hiểu sao, nằm trần truồng trên cái bàn bếp làm cô thấy lộ liễu không chịu nổi như cô là 1 vật tế thần trên bàn thờ vậy.

"Mát-xa," anh nói. "Ở yên đó." Anh bỏ ra khỏi bếp, để cô nằm đó. Mặt bàn cứng không được dễ chịu nhưng lời hứa mát-xa của anh giữ cô nằm im. Anh quay lại bếp với 1 chai dầu em bé và 1 khăn tay. "Nằm sấp xuống," anh ra lệnh. Anh mở nước nóng xả vào bồn rửa tay và để nó chảy đến khi hơi bắt đầu bốc lên, rồi anh chặn nút cho nước đầy bồn và thả chai dầu vô đó.

Cô khó nhọc làm theo lời anh. Anh không mở đèn nên nhà bếp khá tối, hoàng hôn không còn xa nữa. Máy lạnh đang chạy và cô đã cảm thấy hoàn toàn dễ chịu trong phòng ngủ, nhưng hơi lạnh của cái bàn len qua tấm trải giường và làm cô lạnh. Cô rùng mình, ước gì anh nhanh tay hơn.

"Nhắm mắt lại và thư giãn," anh nói khẽ. "Ngủ đi nếu em muốn."

Các bắp thịt đau nhức của cô bắt đầu làm quen với cái bàn cứng, khiến cô thư giãn được 1 chút. Cô nhắm mắt, tập trung vào tiếng động anh đang tạo ra. cô có thể nghe tiếng nước bắn tóe, và thở dài chờ đợi cảm giác dầu ấm được xoa lên da cô.

Giọng anh nhỏ và dịu dàng, gần như là 1 lời thì thầm. "Anh sẽ lau cho em, để em được dễ chịu hơn," anh nói, trước khi cô cảm thấy 1 cái khăn ướt, rất ấm đặt vào giữa chân cô. Cảm giác hơi nóng trên các cơ bắp đang đau nhức của cô thật tuyệt vời. Anh cực kỳ dịu dàng và tỉ mỉ khi anh lau sạch dấu vết của những cuộc ân ái. Anh lấy cái khăn ra, và cô lại nghe tiếng nước chảy. "Lần này sẽ lạnh đó," anh cảnh cáo và cái khăn lạnh được áp vào giữa chân cô. Anh làm như thế vài lần để làm dịu đi cơn đau. Sau đó, anh với tay lấy chai dầu.

Anh bắt đầu từ vai cô, những ngón tay mạnh mẽ ấn sâu vào cơ bắp của cô. Cô tự động gồng lên cưỡng lại, nhưng rồi thư giãn khi sự căng thẳng và sức lực của cô dường như trôi mất tiêu. Dầu nóng làm tay anh trơn tru vuốt ve da cô, để da cô mịn màng và thơm tho. Anh lần xuống hai cánh tay, thậm chí mát-xa cả tay của cô, và giữa các ngón tay. Và tay anh đi đến đâu, nó để lại nới đo những bắp thịt thư giãn, cơ bắp mềm mại và sự hài lòng. Faith khẽ rên lên thích thú khi anh quay lại mát-xa lưng cô, bắt đầu từ eo và di chuyển tay anh lên trên với những cú đẩy dài và mạnh làm sườn cô ấn mạnh xuống bàn và cô rên lên với mỗi cú đẩy đó. Anh không mệt mỏi tìm kiếm các cơ bắp bị căng thẳng và mát-xa chúng đến khi chúng mềm ra dưới tay anh.

Kế đó là chân cô. Anh mát-xa khuỷu chân cô, gót chân, nhượng chân và lòng bàn chân. Anh xoay gót chân của cô tới lui, nhấn ngón cái thật mạnh vào lòng bàn chân cô, và 1 cảm giác đê mê bất ngờ ập đến làm cô rúm chân lại.

"Ồ!" cô buột miệng.

"Em thích thế, đúng không?" anh hỏi, giọng anh mềm mỏng và lặng lẽ trong bóng tối đang dần buông. Anh làm lại, và cô lại rên lên hưởng ứng.

Anh di chuyển dần lên trên chân cô, mở chân cô ra và mát-xa phía trong phần đùi trên đang căng thẳng. Tiếng rên lần này của cô là vì đau và cô bám chặt cạnh bàn. Anh thì thầm trấn an, di chuyển đến mông cô. Cô lại thư giãn và nhắm mắt lại. Cô cảm thấy người nóng lên dễ chịu, và không chỉ vì dầu nóng, tay anh vuốt ve cô đang tạo ra 1 hiệu quả khác. Khao khát từ từ trỗi dậy, làm máu cô sôi lên, nhưng hoàn toàn không có sự gấp gáp.

"Bây giờ thì em nằm ngửa ra," anh nói, và giúp cô lăn qua. Anh nhìn đôi núm vú cương lên của cô vẻ thích thú, rồi mỉm cười.

Đôi bàn tay to lớn, trơn dầu của anh đặt lên ngực cô, nhẹ nhàng xoa dầu vào 2 núm vú đang rát vì những cái mút mạnh bạo và vì gương mặt lởm chởm râu của anh. "Da em mỏng manh như da em bé vậy," anh để ý. "Anh cần phải cạo râu ngày 2 lần mới được."

Faith không trả lời, quá tập trung vào những gì anh đang làm cho cô.

Đến khi anh mát-xa xong bụng và đùi cô, cô đang trong trạng thái kích thích tột cùng, cơ thể cô ưỡn lên dưới tay anh. Nhà bếp hoàn toàn chìm trong bóng tối, ánh tím hoàng hôn đã nhường chỗ cho bóng đêm. Anh dừng lại để mở cái bóng đèn ngay chỗ bồn rửa tay, và 1 ánh sáng mờ ảo bao trùm lấy họ.

Những bắp thịt đau nhức phía trong đùi cô nhận được nhiều sự quan tâm của anh hơn, và lần này anh không ngừng lại cho đến khi những tiếng rên của cô đổi thành những tiếng hổn hển. Ngón tay trơn dầu của anh lướt dần lên cao, nhẹ nhấn và vuốt và cô run lên sung sướng.

"Gray." Giọng cô khàn khàn, ngập tràn ham muốn. Cô với lấy anh. "Làm ơn đi."

"Không, bé ạ, em còn đau nên chưa sẵn sàng cho hiệp mới đâu," anh thì thầm." Để anh chăm sóc cho em."

Anh kéo cô ra mép bàn, cả tấm trải giường cũng bị kéo theo, nó trơn tuột trên mặt bàn nhẵn mịn. "Anh...?" Faith bắt đầu hỏi nhưng lại ngả người ra rên lên khi anh đặt chân cô lên vai anh, nhẹ nhàng anh mở những nếp gấp sưng phồng giữa chân cô và anh cảm thấy hơi thở anh ấm áp mơn man cô. Cô chưa kịp lấy hơi thì lưỡi anh đẩy vô phần da thịt còn nhạy cảm 1 cách đau đớn của cô và 1 luồng chớp khoái cảm làm cô la lên. Anh rất nhẹ nhàng, tỉ mỉ, làm cô nhũn ra, run rẩy và la hét trong sung sướng chỉ vài phút sau đó.

Sau đó, anh bế cô vào phòng tắm. Cô đứng trong phòng tắm với anh, ngái ngủ, tay cô vòng qua eo anh và đầu cô dựa vào ngực anh. Phần lớn sự đau nhức đã biến mất nhưng bây giờ cơ bắp cô cảm thấy như bún.

Khi đã xài hết nước nóng, anh nhấc cằm khỏi đầu cô. "Thức ăn," anh thì thầm.

Miễn cưỡng, cô thả anh ra để anh tắt nước. Cô vuốt mái tóc ướt khỏi mặt và ngước nhìn anh với đôi mắt nước còn hoen mi. Anh trông thật mạnh mẽ và vững chãi, nhưng anh cũng rất người, với đam mê, sợ hãi và tính khôi hài và tình yêu cô dành cho anh càng thêm sâu đậm vì những phẩm chất này. Nhưng trong 1 thoáng, cô ước anh gai góc hơn, vì cô không thể trì hoãn lâu hơn chuyện của ba anh.

Ít nhất cô có thể cho anh ăn trước.

Anh chén sạch 2 miếng bánh mì với thịt nguội và cà chua, rồi chậm rãi ăn cái thứ ba trong khi cô còn đang nhâm nhi cái đầu tiên của cô.

Sau đó, họ làm lại giường, trải tấm trải mới, và anh ngã ra giường với 1 tiếng thở dài kiệt sức. Tay chân anh sóng xoài chiếm gần hết cái giường, nhưng cô bò vào lòng anh và vùi mái tóc ẩm của cô vào chỗ quen thuộc trên vai anh. Cô vòng tay qua người anh, siết chặt như cô có thể che chắn anh khỏi nỗi đau.

"Em phải nói với anh 1 chuyện," cô nói khẽ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.