Đế Vương Tại Hạ

Chương 4: Sống Lại






Edit: Dii
_____________
"Vương gia, Vương gia..." Mạnh Niệm lo lắng gọi từng tiếng, bình thường giờ này Thẩm Bạch Cảnh đã dậy từ lâu, huống chi, hôm nay Thẩm Bạch Cảnh còn hẹn người khác.

"Hả?" Thẩm Bạch Cảnh mở to mắt, lọt vào tầm mắt chính là bày trí trong vương phủ, ở mép giường là Mạnh Niệm đang vô cùng lo lắng.

Không phải mình đã chết rồi sao? Không phải Mạnh Niệm che chở cho mình nên bị đánh chết rồi sao?
"Vương gia, ngài làm sao vậy? Ngài đừng làm ta sợ." Mạnh Niệm hoảng loạn hỏi, hắn cảm thấy sáng nay Vương gia không bình thường lắm.


.

Xin hãy đọc truyện tại -- trum truyen.оRG --
"Mạnh Niệm?" Thẩm Bạch Cảnh không chắc lắm nói.

"Là ta, Vương gia, là ta, rốt cuộc là sao thế? Đại phu sẽ đến ngay."
Thẩm Bạch Cảnh nhìn tay của mình, vẫn còn dáng vẻ sống trong nhung lụa, hắn còn sống, nhưng những việc đã xảy ra trước đó, Thẩm Bạch Cảnh chắc chắn, đó không phải mơ.

"Năm nay là năm nào?" Thẩm Bạch Cảnh túm Mạnh Niệm đang quỳ dưới đất dậy, nghiêm túc hỏi.

"Năm An Khang thứ hai mươi bốn." Mạnh Niệm dè dặt trả lời.

Thẩm Bạch Cảnh đột nhiên ngã ngồi trên giường, dù có khó tin đến mấy đi nữa, nhưng hắn chắc chắn, mình sống lại rồi.

Sống lại lúc hắn vẫn còn là Dập vương phong quang vô hạn, hắn chưa tham dự chuyện mưu phản, quan trọng nhất là năm nay đã là năm thứ ba hắn cưới Dung Hoa.


Thẩm Bạch Cảnh thích nam sắc cả thiên hạ đều biết, trong phủ có một vài nam sủng, lúc ấy hoàng đế ban hôn, để cho Lục hoàng tử mà ông yêu thương nhất gả thấp cho hắn làm chính quân.

Chuyện ban hôn đáng để suy nghĩ sâu xa, có thể nói là Thánh Thượng ban ân, biết Thẩm Bạch Cảnh yêu thích nam sắc, dám đưa cả hoàng tử đi gả thấp, có thể thấy được long ân, cũng có người nói là hoàng đế kiêng kị hắn, ban nam tử làm chính quân, cho dù thân phận có cao đi nữa, thì mọi chuyện cũng được an bài, Thẩm Bạch Cảnh không thể có con vợ cả.

Thẩm Bạch Cảnh tay cầm binh quyền, chiến công hiển hách, kiếp trước, hắn vẫn luôn nghĩ tới vế thứ hai, mãi đến sau này, hắn mới hiểu được, vế một vế hai đều không đúng, đều là những lời đặt điều châm ngòi.

Chân tướng là, Dung Hoa chủ động đi xin Thánh Thượng ban hôn, tấm lòng của Dung Hoa không tiếc tự hạ thấp thân phận muốn cùng hắn ở bên nhau.

Nếu không có Dung Hoa ở đây, làm hoàng đế buông lỏng cảnh giác, kiếp trước chưa chắc hắn đã có cơ hội phát động binh biến, không ngờ, Dung Hoa bận rối rắm với kế sách song toàn, y muốn bảo vệ Thẩm bạch Cảnh, vì thế nên bỏ lỡ cơ hội ngăn cản mưu phản.

"Dung Hoa đâu?" Thẩm Bạch Cảnh gấp gáp hỏi, từng trải qua cô đơn nhiều năm, những khi đêm khuya tĩnh lặng, chỉ có thể nghe được giọng điệu lạnh lẽo của đối phương, hắn thật sự muốn gặp Dung Hoa một lần, người hắn thương nhớ ngày đêm nhưng đến gương mặt của y hắn còn chưa từng thấy.

"Thưa Vương gia, Dung chính quân ở Minh Nguyệt Lâu." Mạnh Niệm bị hỏi thì khó hiểu, từ khi Dung Hoa vào vương phủ tới nay vẫn luôn ở Minh Nguyệt Lâu, như phi tất yếu, rất ít khi lộ diện, Thẩm Bạch Cảnh cũng chưa hề sang đó lấy một lần.

"Minh Nguyệt Lâu." Thẩm Bạch Cảnh thấp giọng lặp lại, hắn nhớ trong phủ của mình không có nơi nào như thế, hẳn là Dung Hoa tự đặt tên.


Ta vốn hướng lòng về trăng sáng, tiếc thay trăng sáng chiếu mương ngòi.

Bất chợt, trong đầu Thẩm Bạch Cảnh lại nghĩ tới câu thơ ấy.

Tình cảm chân thành của Dung Hoa trao sai người, chỉ có thể bi thương sửa tên chỗ ở của mình.

"Ta qua gặp xem y." Thẩm Bạch Cảnh hít sâu một hơi rồi nói.

"Vương gia, hôm qua ngài nói trưa nay sẽ đến chỗ Đào thị tòng ăn cơm..." Mạnh Niệm nhắc nhở.

"Phái người nói với hắn, bản vương không đi." Thẩm Bạch Cảnh nói, "Ngoài ra, kêu..."
"Thôi, bản vương đi thẳng đến đó."
Thẩm Bạch Cảnh nhìn đình viện quạnh quẽ, Dung Hoa mặc bạch y đưa lưng về phía cửa, tiếng đàn lượn lờ, lại để lộ ra thương cảm và bất đắc dĩ của người đánh đàn..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.