Đế Vương Công Lược

Chương 53: Giữa ban ngày ban mặt cướp đồ đệ [ Lão đầu chết tiệt này quá vô sỉ]




” Tiền bối có thể giải được Đốt Tinh Cục?” Đoạn Dao nghe vậy khiếp sợ.

Lão nhân nói: ” Chỉ là một ván cờ mà thôi, trước kia không biết, nhưng nhìn nhiều năm như vậy rồi, đến cuối cùng cũng nên nhìn ra vài thứ, nếu không thì chẳng phải đã lãng phí vô ích quá nhiều thời gian hay sao.”

Đoạn Dao do dự ngồi xuống đối diện hắn, nói: ” Nhưng đối với chuyện chơi cờ thì ta đúng là dốt đặc cán mai a.”

” Không sao, từ từ học là được.” Lão nhân nói: ” Nếu học được, sau này có thể giúp ca ca ngươi sống lâu một chút.”

Đoạn Dao nhất thời mở to hai mắt.

Lão nhân hỏi: ” Chỉ cần trả lời một câu, học hay không học?”

” Học!” Đoạn Dao rất là sảng khoái.

Lão nhân gật đầu: ” Từ đêm nay trở đi, mỗi ngày sẽ dạy cho ngươi ba nước cờ.”

Đoạn Dao nói: ” Được được được.”

” Nước thứ nhất này gọi là Trảm Nguyệt Trích Tinh.” Lão nhân lấy một quân cờ: ” Nhìn như bình thường không có gì đặc sắc, nhưng sau này có thể thôn tính tứ hải.”

Đoạn Dao chống cằm, tuy không hiểu gì hết nhưng cũng theo dõi rất cẩn thận.

” Nước cờ này, gọi là Quan Tinh Lạc Hải.” Lão nhân lại đi một nước cờ: ” Tiểu quỷ, ngươi còn chưa gọi ta một tiếng sư phụ.”

Còn phải bái sư sao? Đoạn Dao rất là bối rối khó xử, thật ra cũng không phải là không muốn gọi, mà hắn đã có sư phụ rồi, không chỉ hung dữ, mà còn rất nhỏ mọn. Không cần nghĩ cũng biết, nếu để sư phụ biết mình ở bên ngoài bái thêm một sư phụ khác, e là cả tòa hành cung này đều bị hủy.

Lão nhân hỏi: ” Sư phụ ngươi là người phương nào?”

Đoạn Dao nhanh chóng đáp: ” Nam Ma Tà.” Vừa nghe tên này liền biết cũng không phải loại người hiền lành gì đúng không? Cho nên tiền bối đừng kêu ta bái sư nữa.

” Thì ra là đồ đệ của hắn a.” Lão nhân gật đầu: ” Thật ra trước kia cũng đã từng nghe nhắc tới cái tên này rồi.”

” Nước thứ ba gọi là gì?” Đoạn Dao chủ động nói sang chuyện khác, vừa ngây thơ hồn nhiên lại hoạt bát, nụ cười hết sức xán lạn.

” Nước thứ ba, gọi là Tinh Thùy Bình Dã.” Lão nhân nói tiếp, lại đi một nước cờ trên bàn.” Theo hướng chính bắc lệch về nam ba bước rưỡi, trừ nơi này ra, xung quanh mình đều trở nên hung hiểm.”

Đoạn Dao cái hiểu cái không gật đầu.

” Đó chính là ba nước cờ hôm nay ngươi phải học.” Lão nhân thu hồi quân cờ. ” Tới lượt ngươi rồi.”

Đoạn Dao do dự cầm lấy ba quân cờ hai đen một trắng, theo trí nhớ lần lượt đặt vào các vị trí tương ứng trên bàn cờ.

Lão nhân lắc đầu.

Đoạn Dao hỏi: ” Sai rồi sao?”

Lão nhân cầm lấy đầu ngón tay hắn, kéo tới chấm một cái lên bàn cờ.

Chân khí lưu chuyển, hầu như cả quân cờ cũng khẽ rung lên.

Đoạn Dao: “….”

” Học được rồi chứ?” Lão nhân lại hỏi.

Đầu ngón tay vẫn còn lưu lại cảm giác nóng bỏng tê dại, Đoạn Dao cuối cùng cũng chậm chạp phát hiện một chuyện.

Cái gọi là Đốt Tinh Cục, căn bản không phải là một ván cờ dang dở chưa ai có thể phá, mà là một bộ võ công.

Một loại võ công thâm sâu không thể nào lường được.

Một nơi khác, Nam Ma Tà đang ngồi bên bàn đá trong tiểu viện, vừa ăn trứng gà luộc còn dư lại của đại đồ đệ, vừa cho đám trùng của tiểu độ đệ ăn.

Bên trong hành cung này có một suối nước nóng, dù đang là giữa hè nhưng cũng không ngại tắm nước nóng quá oi bức. Đoạn Bạch Nguyệt giúp hắn xoa ấn bả vai xong rồi hỏi: ” Về tẩm cung nghỉ ngơi?”

Sở Uyên dựa vào bờ suối, dường như không nghe thấy hắn nói gì.

Đoạn Bạch Nguyệt huơ huơ bàn tay trước mặt hắn.

Sở Uyên hoàn hồn: ” Hả?”

” Đang nghĩ gì vậy?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.

Sở Uyên nói: ” Đang nghĩ về vị tiền bối trong tiểu viện kia, không biết thân phận thế nào.”

” Giang hồ rộng lớn, có người ắt cũng có thần có quỷ, nếu tiền bối đã không muốn nói thì chúng ta cần gì phải hỏi cho bằng được.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Sở dĩ chọn ở một mình trong hành cung này, tám phần mười cũng là vì muốn trông chừng vị Phượng Cô bà bà kia từ xa, có thể đó là người mà hồi còn trẻ hắn yêu, không biết vì sao lại bỏ lỡ, chỉ còn lại một mình trải qua tuổi già hiu quạnh.” Nghĩ cũng thật đau lòng.

Sở Uyên nói: ” Nam tiền bối cũng không biết hắn là ai sao?”

Đoạn Bạch Nguyệt lắc đầu: ” Mặc dù sư phụ đã từng chạy khắp các môn phái bái sư, đại giang nam bắc chỗ nào cũng tới một lần, nhưng vẫn không hứng thú gì với những tranh đoạt của vùng võ lâm Trung Nguyên, về sau tới Tây Nam Phủ thì lại càng thêm tùy hứng, ngay cả võ lâm minh chủ tên gì cũng phải nhắc mười mấy lần mới có thể nhớ được.”

Sở Uyên bật cười: ” Điều này cũng giống với tính cách của sư phụ thật.”

Khóe miệng Đoạn Bạch Nguyệt cong lên, nhìn hắn: ” Vừa nói cái gì vậy?”

Sở Uyên mới đầu còn không hiểu, sau khi suy nghĩ một lúc thì cả người đều cứng ngắc.

” Vị sư phụ kia của ta coi như là kiếm lời rồi.” Trước khi hắn kịp mở miệng, Đoạn Bạch Nguyệt giành nói trước: ” Có câu này của ngươi, cho dù sư phụ có đang ở trong hầm mộ thì nửa đêm cũng có thể cười mà tỉnh dậy.”

Sở Uyên đánh ra một chưởng.

Đoạn Bạch Nguyệt cũng không tránh, thuận thế nắm cổ tay hắn kéo vào lòng mình, dòng nước ấm áp, thích hợp đến toàn thân đều trở nên tê dại.

Sở Uyên nói: ” Dám!”

” Coi như ta dám, ngươi cũng không chịu nổi.” Đoạn Bạch Nguyệt ghé vào tai hắn thì thầm lời ướt át: ” Hôm qua mệt như vậy, đêm nay phải nghỉ ngơi thật tốt mới đúng.”

Sở Uyên nghiêng người tránh thoát hắn, tự mình quấn áo choàng bước chân trần lên bờ.

Người này cái gì cũng có thể nói ra miệng được, thật sự là hết thuốc chữa.

Trên đường trở về, xa xa lại mơ hồ truyền đến tiếng sấm. Không bao lâu trời đã đổ mưa, hai người ôm nhau ngủ, cùng đắp một cái chăn mỏng, cũng không lạnh, vừa vặn, ấm áp, yên bình.

Trong thành xuất hiện nữ quỷ, tất nhiên cũng không có phu canh tuần tra. Giọt mưa nặng nề dội lên mặt đất, tạo ra từng vũng từng vũng nước nho nhỏ. Nhà ai có tiểu hài tử khóc nháo vài tiếng, cũng bị mẫu thân nó vội vàng che kín miệng, rất sợ tiếng khóc sẽ dẫn những vật tà uế không may tới cửa.

Bên góc đường chợt lóe lên mảnh trường bào màu trắng, tốc độ nhanh đến mức tưởng chừng như chỉ là một cái chớp mắt, cho dù muốn nhìn kĩ hơn một chút xem xem là cái gì, thì cũng đã biến mất vô ảnh vô tung từ lâu.

Sáng sớm hôm sau, lão Vương bán sữa đậu nành bày sạp hàng ra rất sớm, nhưng thật lâu sau vẫn không thấy Trương A Quải phía đối diện bày sạp bán bánh quẩy bánh rán như thường ngày. Tưởng là hắn bị bệnh nên sau khi bán xong sữa đậu nành liền chống gậy sang xem thử, gõ cửa nhưng không có người đáp lời nên đi vào sân, từ khe cửa nhìn vào trong nhà, đập ngay vào mắt lão Vương là một đôi mắt khác.

Một đôi mắt không hề có chút sức sống nào, cả khuôn mặt đều là máu.

” Cứu mạng aaaaaaaaaaaaaa!” Lão Vương hồn phi phách tán ù té chạy ra khỏi sân, lên đường lớn cao giọng hô: ” Chết người rồi, lại có người chết rồi a!”

Dân chúng chỉ trong nháy mắt đã chạy trốn tán loạn, trên đường phố vốn đang náo nhiệt ầm ĩ, trong nháy mắt chỉ còn lại dăm ba người.

Hướng Liệt đang dẫn quan binh đi vòng vòng tuần tra, nghe tin cũng vội vã chạy tới: ” Đã xảy ra chuyện gì?”

” Trương A Quải, Trương A Quải chết rồi, bị nữ quỷ móc não chết rồi a!” Đầu gối lão Vương như nhũn ra, suýt nữa ngã ngồi trên mặt đất.

Lời này vừa ra, ngay cả dăm ba người còn lại trên đường cũng chạy mất tăm.

Hướng Liệt sai người đưa lão Vương về nghỉ ngơi rồi dẫn người tới phía bắc tra xét, Trương A Quải vẫn còn ở tư thế kia, đã tắt thở từ lâu, tử trạng không khác hai người trước bao nhiêu.

…..

Đoạn Dao dán lưng sát vào tường, nhích từng bước từng bước nhỏ xíu về phía phòng ngủ của mình.

Nam Ma Tà vắt chân ngồi trên nóc nhà, vừa xỉa răng vừa mở miệng nói: ” Tối hôm qua đi đâu vậy?”

Đoạn Dao dừng bước chân, nở nụ cười ngây thơ rực rỡ ngẩng đầu lên: ” Sư phụ, sớm nha!”

Nam Ma Tà nhảy xuống sân, nói: ” Tới tới tới, xem vi sư chuẩn bị cho ngươi cái gì này.”

Sau lưng Đoạn Dao tê dại, thầm nghĩ có cần phải xui xẻo đến vậy không, mới một đêm mà đã bị phát hiện rồi.

Ca ca gần đây hoang dâm vô độ, nên đừng trông mong hắn có thể giúp đỡ mình, mau mau bỏ chạy là tốt nhất.

Nhưng còn chưa kịp xoay người thì Nam Ma Tà cũng đã thần thần bí bí móc từ trong ngực ra một cái bình nhỏ: ” Nhìn thử xem.”

Đoạn Dao do dự đi qua.

Là một con bọ đầu hổ màu đỏ tươi, râu dài cỡ một ngón tay.

” Oaaaa!” Đoạn Dao mừng rỡ.

” Giữ cẩn thận vào, ca ca ngươi cũng không có phần đâu.” Nam Ma Tà vỗ vỗ tay hắn: ” Vi sư nuôi tận ba năm mới có thể bóng loáng trơn nhẵn như vậy đó, chẳng dễ dàng gì.”

“Sư phụ!” Đoạn Dao lệ nóng quanh tròng.

Nam Ma Tà vui vẻ xoay người, tiếp tục ngồi trong sân chơi đùa tiểu trùng.

Đoạn Dao thâm tình gọi: ” Sư phụ!”

” Làm sao vậy?” Nam Ma Tà dừng lại.

Đoạn Dao nhanh chóng chạy tới ôm lấy cánh tay hắn: ” Có chuyện này muốn nói với sư phụ, nhưng mà sư phụ nghe xong không được tức giận a.”

” Nói đi.” Vẻ mặt Nam Ma Tà hết sức hiền lành.

Đoạn Dao nói: ” Tối hôm qua ta không trở về, là vì luôn ở một tiểu viện trong hành cung này.”

” Ở đó làm gì vậy?” Nam Ma Tà quả nhiên nhíu mày.

Đoạn Dao nói: ” Tiền bối muốn dạy ta cách giải Đốt Tinh Cục.”

” Hắn còn có bản lĩnh này sao?” Nam Ma Tà ngạc nhiên.

Đoạn Dao dùng sức gật đầu.

Nam Ma Tà suy nghĩ một chút, lại bất mãn: ” Còn có chuyện này nữa ư, vì sao không gọi sư phụ đi?”

Đoạn Dao nói: ” Lần sau sẽ gọi, lần sau sẽ gọi.”

” Có thể giải Đốt Tinh Cục, lại hiểu biết về Triều Nhai, xem ra cũng có vài phần bản lĩnh.” Nam Ma Tà xoa cằm, hỏi: ” Học xong chưa?”

Đoạn Dao đáp: ” Mới học được ba chiêu.”

” Ba CHIÊU?” Nam Ma Tà buồn bực hỏi.

Đoạn Dao thành thật khai nhận: ” Cách phá giải Đốt Tinh Cục kì thực là một loại nội công tâm pháp.”

” Ngươi nói cái gì? Lão nhân kia dạy ngươi học võ công?” Nam Ma Tà nghe vậy giận méo mũi.

Đoạn Dao nói: ” Tiền bối nói nếu có thể học được cách phá giải Đốt Tinh Cục thì chưa biết chừng sau này có thể giúp ca ca giải Kim Tàm Tuyến.”

” Ngươi tin hắn ba hoa sao?” Nam Ma Tà kéo cổ tay tiểu đồ đệ qua thử mạch, xác định không có vấn đề gì mới yên lòng — Nhưng yên lòng thì yên lòng, nên tức giận thì nhất định phải tức giận! Vì vậy tiện tay nhặt cục đá dưới chân lên, chạy tới tìm lão nhân kia đánh nhau đòi công đạo.

Từ lúc sinh ra tới giờ đều chỉ có bản thân mình đi cướp của người khác, chưa một lần bị ai cướp cái gì, hiện tại giữa ban ngày ban mặt bị cướp tiểu đồ đệ một cách trắng trợn như vậy, ai mà nhịn cho được!!!

” Sư phụ, sư phụ bình tĩnh một chút a!” Đoạn Dao đuổi theo phía sau.

Nam Ma Tà đưa chân đá văng cửa gỗ tiểu viện, hai tay chống nạnh nổi ria mép, mắt trừng trừng.

Lão nhân cũng chỉ chậm rì rì nâng mí mắt lên, xong lại tiếp tục cúi đầu nghiên cứu bàn cờ. Tuy cách bố trí các quân cờ nhìn qua không giống hôm qua, nhưng Đoạn Dao chỉ cần liếc mắt nhìn cũng có thể thấy Đốt Tinh Cục ẩn giấu trong đó.

Nam Ma Tà rất là hung hăng: ” Ngươi rốt cuộc là ai?”

” Vô danh tiểu tốt, không đáng để Nam đại hiệp nhắc đến.” Lão nhân thở dài, chậm rãi nói.

Đoạn Dao nghĩ, đây có lẽ là lần đầu tiên trong cuộc đời, sư phụ nhà mình được người khác gọi là đại hiệp, thời khắc quan trọng thế này vô cùng đáng giá được các tú tài trên đường phố ghi chép lại thật cẩn thận tỉ mỉ.

” Có thể phá Đốt Tinh Cục thật sao?” Nam Ma Tà ngồi xổm trước mặt lão nhân.

Lão nhân nói: ” Có thể thử một lần.”

Thử một lần cái rắm, giờ phút này rồi mới thử, ngay cả kỳ phổ cũng không có mà đã bắt đầu muốn hãm hại đồ đệ nhà người khác hay sao?

Nam Ma Tà trừng mắt.

Lão đầu chết tiệt, quá vô sỉ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.