Đế Quốc Mỹ Nữ

Chương 60: Còn thiếu một điểm (3)




- Nhập khẩu dược quý, một vài dược vật tại Hoa Cúc bán đến nỗi rẻ như cho, đến Hoa Hạ đắt hơn ít nhất vài lần, trung gian chỉ sợ đại bộ phận đều bị bọn họ Bạch thị kiếm lấy, cũng khó trách bọn họ có thể làm giàu.

Trương Dương nhìn nhìn Kiều Hi Nhi, khẽ mĩm cười nói:

- Bà chị, là bởi vì em và Bạch Lượng Phong có hiềm khích mới giới thiệu cho em điều này à?

Kiều Hi Nhi cũng cười cười, đáp lại nói:

- Không đơn giản như thế, lại nói tiếp, nhà của tôi cùng bọn họ còn có thể nói là có một chút quan hệ.

- Ồ …

Trương Dương không chút để ý mà ứng thanh, rồi sau đó đột nhiên nhớ tới, Bạch gia hình như cùng tổ nghiên cứu khoa học có quan hệ hợp tác đâu, cái dược liệu kháng u này một khi thật sự thành công nghiên cứu ra, chẳng phải là để Bạch thị chiếm cái lợi bằng trời sao?

Vui đùa cái gì vậy!

- Đi thôi.

Kiều Hi Nhi thở dài, chuẩn bị khởi động ô tô.

- Chờ một chút!

- Để làm chi?

Tay Kiều Hi Nhi buông ra từ tay lái.

Trương Dương vươn tay chỉ chỉ trước quảng trường Đăng Nguyên building, nói rằng:

- Nhìn kia xem, hình như đã xảy ra chuyện.

Ở cửa Đăng Nguyên, bốn người bảo an mặc đồng phục màu đen, đối diện một lão giả tuổi chừng năm mươi bảy năm tám quyền đấm cước đá, một bên chửi rủa, cửa building vây quanh một đống lớn người, lại không có một người tiến lên ngăn cản. Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

- Hơn phân nửa là làm cái gì mờ ám.

Kiều Hi Nhi nhìn vài lần, nhíu mày:

- Nhưng mấy người kia tên xuống tay cũng thật ngoan cố, quá mức …

Nàng nói còn chưa nói xong, Trương Dương đã từ trên xe nhảy đi ra ngoài, thẳng đến chỗ phát sinh chuyện.

Khi Kiều Hi Nhi mở cửa xe đuổi theo, bốn người bảo an mặc đồng phục đã bị Trương Dương toàn bộ đốn ngã, nằm trên mặt đất kêu to, mà lão giả kia bị đánh thì vẻ mặt mang theo máu tươi, cảm kích không ngừng nói lời cảm tạ với Trương Dương.

Vốn là Trương Dương còn sợ đánh sai người, nhưng khi hắn vừa đánh xong bốn bảo an, thanh âm hệ thống liền vang lên, tích phân được cộng thêm, điều này cũng chứng minh bốn bảo an này rõ ràng là vô lý, nhưng sau khi tích phân cộng thêm, Trương Dương cũng buồn bực.

- Thấy việc nghĩa hăng hái làm, thưởng cho hệ thống tích phân bốn điểm, hiện nay hệ thống tích phân của bạn là năm mươi ba điểm, mời thanh niên đầy hứa hẹn tiếp tục cố lên!

- Bởi vì hệ thống tích phân của bạn vượt qua năm mươi điểm, bạn có thể dùng ba mươi điểm tích phân lĩnh nhiệm vụ, hoặc là có thể sử dụng năm mươi điểm của hệ thống tích phân tìm kiếm một cái trợ giúp khẩn cấp. Nhưng chú ý, vấn đề trợ giúp khẩn cấp nếu vượt quá phạm vi năng lực của hệ thống, hệ thống sẽ không cho đáp án, mà điểm hệ thống tích phân không trả lại.

Giết người!

Trương Dương nhất thời toát một thân mồ hôi lạnh, cảm thấy năm mươi điểm hệ thống còn có khả năng là rổ trúc múc nước - công dã tràng, nguyên bản còn tưởng rằng là hữu cầu tất ứng cơ.

Đây thật đúng là cái lựa chọn khiến người ta đau đớn. Cái này có ý nghĩa, sau này, ở trước mặt hắn chỉ có hai con đường, lựa chọn làm nhiệm vụ của hệ thống, có lẽ quá trình gian nan một chút, nhưng thưởng cho khẳng định sẽ có, nhưng lựa chọn trợ giúp khẩn cấp, thực có khả năng cái gì cũng đều không có. Hơn nữa hệ thống này cũng không nói với hắn những thứ nào không thể làm, hoàn toàn cần nhờ may mắn.

Trương Dương còn bị lời nói của hệ thống này làm cho nội tiêu ngoại nộn (không tiêu hóa kịp), Kiều mỹ nữ chạy tới, nàng nhìn nhìn bốn tên bảo an trên mặt đất ở trên sàn nhà xoay đến xoay đi kêu gào, gấp gáp nháy mắt với Trương Dương, thấp giọng nói:

- Đi nhanh lên đi, Thượng Quan giáo sư còn đang chờ đấy!

Trương Dương gật gật đầu, vừa mới chuẩn bị giúp đỡ lão giả bị thương rời đi, từ trong Đăng Nguyên building lại phần phật lao ra bảy tám người bảo an mặc chế phục màu đen, cầm trong tay côn điện thậm chí là dụng cụ cắt gọt tự chế, không nói hai lời liền qua tiếp đón Trương Dương.

Đánh nhau hiện tại Trương Dương cũng không sợ, cũng có nghĩa hắn có thể đối mặt với bảy tám bảo an cầm điện côn cùng ống sắt. Thân tâm vẫn còn có thể thả lỏng như vậy, hơn nữa hiện tại bên cạnh còn có Kiều Hi Nhi.

Chạy cũng không kịp, cửa này sớm đã vây đầy một đám người xem náo nhiệt, ngăn cản đường lui của hắn. Lão giả lúc trước bị ẩu đả, bọn họ cũng ôm cánh tay khửu tay xem có sao không. Lúc này đến đây thêm mấy tên thoạt nhìn rất hung mãnh, nói không chừng sẽ chỉ làm bọn họ cảm thấy càng thêm kích thích.

Trương Dương hoài nghi nhân phẩm mình liệu có vấn đề hay không. Ngày hôm qua đánh ba người, rước lấy một đám đánh đuổi, hôm nay đánh nằm úp sấp bốn người, lại dẫn đến một đàn.

Nhưng trước mắt không phải thời điểm hắn tự hỏi, chạy không chỗ mà chạy, đương nhiên chỉ có liều mạng, hắn cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp đánh về phía một tên tương đối cao to, cường tráng trong đối phương, xem ra hình như là đội trưởng, phía sau hắn Kiều Hi Nhi nhìn xem mà trợn mắt há hốc mồm, tay chân run run mà vội vàng lấy điện thoại di động ra muốn báo nguy.

Nhưng nàng vừa mở điện thoại còn chưa gọi được, liền phát hiện thế cục trong sân cũng đã xảy ra biến hóa như phim. Người nhìn qua như là đội trưởng mặc đồng phục không những không dám đối mặt Trương Dương mà trực tiếp bị ngã, còn bị Trương Dương bóp chặt cổ, dùng đầu gối giữ ở trên sàn nhà, điện côn trong tay cũng bị Trương Dương đoạt đi.

Trương Dương nhấn một cái chốt mở, ánh sáng màu lam cháy lóe ra bùm bùm rung động, sợ tới mức những người vây xem không hẹn mà cùng lui về phía sau vài bước.

- Hay là các ngươi liền thử đi.

Có vũ khí nơi tay, trong lòng Trương Dương liền thoáng có chút an tâm, hiện tại điện côn đấu điện côn, ai sợ ai? Thứ này một khi kề đến trên người cho dù ngươi có mạnh nữa cũng phải lui.

Những bảo an còn lại trợn tròn mắt, bọn họ tốt xấu coi như là người luyện võ, nếu không phải là bọn họ tận mắt thấy, còn cho là thủ lĩnh của bọn họ và tên thư sinh trước mắt này thông đồng diễn kịch đâu.

Động tác của tên thư sinh kia cực kỳ đơn giản, một là tiến lên, sau đó thủ đoạn ma xui quỷ khiến sáp nhập dưới nách thủ lĩnh bọn họ, đồng thời chân đã xoay tại trung gian hai chân thủ lĩnh bọn họ, sau đó cánh tay hắn thực tự nhiên cong một cái vặn đầu tên thủ lĩnh của bọn họ, đầu gối thuận thế để tại phần eo xương sườn tên thủ lĩnh của bọn họ.

Toàn bộ động tác như nước chảy mây trôi, mau đến nỗi khiến người ta không kịp nhìn, thật giống như diễn võ luyện ngàn vạn biến trên TV.

- Mau thả Ôn đội trưởng, không thì chúng ta không tha cho ngươi.

Một tên bảo an béo cuối cùng kịp phản ứng trước, quơ đao trong tay, lớn tiếng hô, đương nhiên, dưới chân cũng chưa hề dám bước tới.

Trương Dương nhìn hắn một cái, hơi hơi dí chặt khửu tay, để tên đội trưởng họ Ôn kia thoáng kêu to vài tiếng, sau đó mới cười lạnh nói:

- Than bùn, được thôi, tôi thả anh ta, còn không bị các ngươi chém chết à, muốn cho thủ lĩnh các ngươi sống yên lành liền ngoan ngoãn thả đồ vật trong tay cho tôi ...

- Hừ, Cẩu Nhật Đổng Nhị, còn không cho bọn họ thả vũ khí ra.

Bị Trương Dương ép tới sắp không thở nổi đội trưởng đau đến nước mắt sắp rơi xuống, lại nhìn Trương Dương thường thường ấn chốt mở điện côn trước mắt làm hắn hoảng, sợ tới mức nước tiểu trực tiếp rơi xuống đũng quần, trên mặt đất liều mạng dựng thẳng ngón giữa, thẳng mặt tên mập mạp mà chửi đổng.

- Ôn ca, em. . .

Tên mập mạp kia nhìn mấy người huynh đệ nằm trên mặt đất, trên cơ bản đều là bị đánh đến trật khớp, tên thư sinh này cùng không bình thường, nếu thực ném vũ khí, nói không chừng bị hắn đánh lén.

Nhưng nếu không bỏ mà nói, lão đại khả năng bước tiếp theo chính là phun phân. . .

Đang do dự, cửa building lại thùng thùng chạy đến ba người mặc âu phục màu đen, nhìn trang phục cũng biết vài tên này thân phận không thấp.

Sau khi bọn họ nhìn thấy một màn trước mắt này, kinh ngạc đến thiếu chút nữa ngất tại hiện trường, đám người này cũng quá yếu rồi. Hơn mười người bị người ta một mình một người đánh thành như vậy, vốn còn nghĩ xuống dưới sẽ thu dọn tàn cục đâu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.