Trương Dương vừa nghe thấy thế suýt nữa thì ngất sỉu.
- Được rồi, tôi đổi ý, nhanh về thay đi, giống hôm qua cũng được.
- Hừ!
Kiều Hi Nhi hừ một tiếng, không nói nhiều cô thả chân ga xe lập tức bay ra ngoài. Trương Dương kéo tay lái nhìn chính là hướng về nhà cô ta trên mặt cô còn có vẻ hơi đắc ý.
Về đến nhà cô, cô mặc một chiếc áo sơ mi màu đen ngắn ngủi. Trương Dương nhìn liền phát hiện nó còn mới tinh. Tuy đã qua máy giặt nhưng vẫn còn nếp gấp. Xem ra đúng là tối qua Kiều Hi Nhi đã đi mua. Trương Dương không ngờ là vì đồng ý với mình mà cô phải tiêu phí một khoản lớn như vậy trong lòng hắn không khỏi có chút cảm động.
Sau khi, Kiều Hi Nhi thay quần áo xong, cô nhìn Trương Dương nói:
- Như này được rồi chứ?
Trương Dương nhìn ngắm không khỏi lộ ra ánh mắt tán dương. Dáng của Kiều Hi Nhi sau khi mặc bộ này càng để lộ ra cặp chân thon dài tuyết trắng, càng khiến cho người ta phải chảy nước miếng. Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL
- Được rồi, bộ này được, không làm người mẫu quả là đáng tiếc.
Trương Dương nhìn một vòng, ăn mặc như này hơi mỏng, hắn suy nghĩ rồi nói:
- Thời tiết hơi lạnh, mặc như vậy sẽ cảm lạnh mất.
- Cắt, sức khỏe của chị tốt lắn không thành vấn đề đâu.
Kiều Hi Nhi bĩu môi, lấy cái túi rồi nhìn Trương Dương hỏi:
- Có đi Phố Thủy Tiên không?
- Không!
Trương Dương lắc lắc đầu, chỗ kia bây giờ đi cũng là không thu hoạch, đám du côn bên kia hiện tại trốn hắn còn không kịp đâu, như thế nào còn có khả năng đến gây chuyện với hắn.
- Vậy đi nơi nào?
Kiều Hi Nhi đứng ở cửa, ánh mặt trời từ phía sau nàng chiếu vào đến, chân dài tuyết trắng hợp chất giản đơn biến thành hợp chất phức tạp xuất hiện một tia sáng, khiến người nhìn mê say.
Trương Dương nuốt một hơi nước miếng, hỏi ngược lại:
- Chị nói xem ở Thành phố Mai Ninh, chỗ nào bại hoại nhiều nhất?
Kiều Hi Nhi bĩu môi, nói rằng:
- Chị không biết chỗ nào có bại hoại, nhưng trước mắt ngược lại có một tên sắc lang.
Kiều Hi Nhi nói xong nói, trong lòng cũng một trận buồn bực. Đúng vậy, hai ngày này, chính mình đi theo gia súc này làm những chuyện hoang đường cũng nhiều lắm rồi.
Mặc váy ngắn, đi dạo, còn cố ý đi mua lễ phục dạ hội gần như mảnh vải, hết thảy đều là nhờ ai ban tặng? Đều là đồ gia súc này, mình tại sao vô tâm vô phế như con thỏ nhất nhất thuận theo hắn như vậy?
Chính mình tốt xấu, dầu gì cũng là một Đại tiểu thư gia tộc mạnh, nói ra thân phận đều đủ để hù chết nhiều người. Hắn lại để ta làm việc này?
Kiều Hi Nhi càng nghĩ càng không thích hợp, càng nghĩ càng bất bình, cuối cùng nhìn nhìn Trương Dương , một cỗ ủy khuất nảy lên trong lòng, không nói.
- Khụ. . . vậy thì. . . vậy đi nhà ga đi.
Trương Dương ngược lại không chú ý tới cảm xúc của Kiều mỹ nữ trước mắt đã xảy ra biến hóa.
Hắn nghĩ nghĩ, hiện nay, cũng chỉ có nhà ga tương đối loạn một chút, nơi đó ngư long hỗn tạp, tiểu thương ép mua ép bán, hơn nữa nói không chừng còn có thể làm một vài chuyện tốt.
Kiều Hi Nhi nhìn hắn một cái, không nói chuyện, Trương Dương thấy có chút kỳ quái, nhưng cảm giác thấy Kiều Hi Nhi không nói lời nào có nghĩa là chấp nhận.
Từ nhà nàng đến nhà ga, ước chừng mất hơn nửa giờ đường xe, dọc theo đường đi Kiều Hi Nhi có vẻ trầm mặc hơn rất nhiều, nhưng nàng cũng không ngừng quay đầu sang hướng Trương Dương, tựa hồ có điều suy nghĩ của mình.
- Bà chị, hiện tại khẳng định chị đang một bụng nghi vấn đúng không?
Trương Dương rốt cục nhận thấy được Kiều mỹ nữ tựa hồ tâm trạng không tốt, mỉm cười, chủ động mở ra máy hát.
Kiều Hi Nhi bĩu môi, không nói chuyện, nhưng Trương Dương biết nàng nhất định là thừa nhận.
- Từ ngày hôm qua đến hiện tại, chị đều ăn mặc thực gợi cảm cho em, nếu như nói đơn thuần vì kích phát linh cảm của em, ở trong phòng là có thể, vì sao lại mang theo chị đến phố Tiên Thủy, nhà ga … những nơi ngư long hỗn tạp này? Hiện tại trong lòng chị khẳng định phi thường hoang mang đúng hay không?
Kiều Hi Nhi nguýt hắn một cái, dùng phương thức tăng tốc độ xe lên trả lời hắn.
Trương Dương tóm lấy tay vịn bên trong xe:
- Kỳ thật, em làm như vậy, là có nguyên nhân, mục đích không ngoài một cái, đó là tìm kiếm một ít việc nghĩa hăng hái làm, cơ hội anh hùng cứu mỹ nhân.
Trương Dương lần thứ hai quay đầu nhìn nàng, môi anh đào của Kiều Hi Nhi khẽ nhếch, nhìn phía trước, lông mi cũng chưa động một chút, nói cách khác nàng hiện tại thực chăm chú nghe mình nói chuyện.
Trương Dương cười, nói tiếp:
- Chị khẳng định rất kỳ quái, vì cái gì đang êm đẹp em lại muốn đi làm việc này, có phải nhàn quá đến nỗi thành ngu hay không?
Kiều Hi Nhi nghiêng đầu nhìn nhìn Trương Dương, cái mũi vừa nhíu, miệng nhếch lên:
- Đúng vậy, có phải cậu nhàn quá mất khôn hay không, hay là muốn biết cái cảm giác khi làm việc nghĩa?
- Hắc hắc, nói chuyện này, bà chị, có phải đang giận hay không nhỉ?
- Hừ, biết hiện tại tâm tình bà chị khó chịu là tốt rồi.
Kiều Hi Nhi đưa ánh mắt chuyển hướng dụng cụ trước mặt nàng, bĩu môi:
- Hiện tại tốc độ là tám mươi lăm km mỗi giờ, nhưng tôi có thể để nó chạy đến 160, trong vòng năm giây, cậu tin không?
Trương Dương hết chỗ nói rồi, trầm mặc một hồi, dùng một loại ngữ khí chính mình cảm thấy rất thành khẩn nói rằng:
- Là như vậy, bà chị à, em làm như vậy, mục đích cuối cùng là vì tìm ra gien ức chế, về phần làm một số chuyện như thấy việc nghĩa hăng hái làm và tìm ra gien ức chế có cái gì quan hệ, có thời gian em nhất định sẽ nói cho chị biết, nhưng không phải bây giờ, bởi vì hiện tại nói ra, khẳng định chị sẽ không tin em.
- Thực như vậy?
Sắc mặt Kiều Hi Nhi thoạt nhìn cực kỳ không hài lòng đối với cái đáp án này, tựa hồ có loại cảm giác trời đầy không mây đen mà chuyển thành bão táp, theo bản năngTrương Dương dựa mạnh vào ghế.
- Đúng như vậy, Joyce.
Trương Dương thực chăm chú kêu tên tiếng Anh của Kiều Hi Nhi:
- Trừ phi em có thể tuyệt đối tín nhiệm chị, nếu không hiện tại em không thể nói cho chị biết.
Kiều Hi Nhi nghe được Trương Dương lần đầu tiên dùng khẩu khí nghiêm túc như vậy chăm chú nói chuyện cùng nàng, trong lòng đột nhiên sinh ra một tia khủng hoảng, thật giống như Trương Dương tùy ý sẽ biến mất, trong lòng giống như hơi lo ngại.
Nàng lần thứ hai trầm mặc, qua một lúc lâu, nàng nhìn Trương Dương một cái, nói rằng:
- Cậu nói tuyệt đối tín nhiệm, là giống như Hứa Đan Lộ à?
Trương Dương nghĩ nghĩ, gật gật đầu, lại lắc lắc đầu:
- Có lẽ đúng, có lẽ không đúng, em không thể xác định.
Hắn hiện tại cũng không xác định, nhưng nếu đối phương là bổ tinh sử, độ trung thành chín mươi điểm ở trên, hắn cảm thấy cho dù nói cho đối phương cũng không sao. Nhưng hiện tại nói cho nàng thực tình, có thể quá sớm, cho dù là Hứa Đan Lộ, Trương Dương cũng hiểu được vẫn không phải thời điểm, thậm chí trong lòng cảm thấy, Kiều Hi Nhi còn đáng tín nhiệm hơn.
- Được rồi, tôi tin tưởng cậu sẽ không gạt tôi.
Kiều Hi Nhi cắn cắn môi dưới hồi đáp, nhưng trong lòng nàng kỳ thật cũng không chú ý bao nhiêu, chính là trực giác nói cho nàng biết, Trương Dương hẳn là sẽ không lừa nàng, không hơn.
- Cám ơn chị …
Trương Dương nghiêm túc mà nhìn nàng, nói.
- Nhiều lời …
Kiều Hi Nhi nguýt hắn một cái, hung hăng mà nhấn ga:
- Tôi nói còn chưa dứt lời đâu, nếu về sau phát hiện cậu gạt tôi, tôi sẽ tìm ra một vạn loại phương pháp tra tấn cậu.
Trương Dương nhìn nhìn nàng, nhanh chóng ngậm miệng lại.
Chính như Trương Dương dự kiến, nhà ga quả nhiên là nơi ngư long hỗn tạp, những người muôn hình muôn vẻ đều có. Sau khi hai người đi nơi đó, một tên sắc lang cũng chưa gặp may, giằng co nửa ngày, ngược lại bắt được hai tên trộm, thuận lợi bắt được hai điểm tích phân, giữa trưa lúc ăn cơm còn có một thu hoạch ngoài ý muốn, quơ được một người buôn lậu, lại được một điểm tích phân.