- Em quên, mới vừa rồi giáo sư En Lide nói nếu em muốn xuất ngoại, liền lập tức cho em một trăm vạn đôla à. Ha ha, đương nhiên, đây là một trăm vạn đô la Mỹ, chúng ta cũng không muốn cho em đi mà!
Thượng Quan Hoành cũng đã đi tới, sau đó hắn nhìn nhìn giáo sư Đinh Bằng Sơn, lại giống như nghĩ tới điều gì, nói rằng:
- Đúng rồi, nơi ở của Trương Dương cũng cần giải quyết một chút, em xem muốn chọn một căn nhà ở trường học, hay là đến đoạn đường lân cận mua một cái. Về phần vấn đề giao thông đi lại, tôi thấy hãy để cho tiểu Kiều tạm thời làm lái xe chuyên trách cho em đi, an bài lâm thời, hơi chút vội vàng, Trương Dương, em thấy thế nào?
Còn có thể thế nào?
Trương Dương đã nghĩ không ra có yêu cầu khác , có tiền, có nhà, có mỹ nữ chuyên trách lái xe, đây không phải là chính mình trước nằm mơ không được sao?
- Em đã rất vừa lòng, nhưng, mặt khác em còn có yêu cầu nho nhỏ …
Trương Dương nghĩ nghĩ, hai ngày mà nói, hẳn là đủ kiếm lấy bảy điểm hệ thống tích phân, bởi vì hiện tại hệ thống tích phân của hắn chỉ có bốn mươi ba điểm, mà muốn xin một cái giúp đỡ khẩn cấp, phải hao phí năm mươi điểm tích phân, nhưng trong một tháng, không được lần thứ hai xin giúp đỡ, cho nên hắn hiện tại phải đợi hệ thống tích phân đạt đến năm mươi điểm mới có thể sử dụng.
Thay lời khác mà nói, hai ngày phải kiếm lấy bảy điểm tích phân. Bảy điểm tích phân, nhìn như dễ kiếm, nhưng trong khoảng thời gian này, Trương Dương mới phát hiện kiếm điểm từ hệ thống tích phân nói đơn giản cũng đơn giản, nói khó cũng khó. Nhiệm vụ M là ngộ mà không thể cầu, cơ hội làm người tốt chuyện tốt cũng không phải tùy tiện có thể gặp được, ít nhất hắn tại X, không hề kiếm được bất cứ cái gì.
Nhưng cũng không hẳn vậy, hắn phát hiện, giống như đánh người, kiếm được điểm tích phân xác suất tựa hồ rất cao, ít nhất hắn kiếm được 4 điểm từ anh em họ Bạch.
Cho nên, đây chính là cái cửa rộng mở!
- Có cái gì yêu cầu, cậu cứ việc nói.
Thượng Quan Hoành lớn tiếng nói:
- Đừng khách khí với chúng tôi!
Trương Dương nhìn nhìn Kiều Hi Nhi, Kiều Hi Nhi vội vàng bĩu môi, lộ ra một ánh mắt giết người, gia súc này, không phải là muốn chính ta chứ?
- Là như vậy, hai ngày này, khả năng muốn chị Kiều hiệp trợ em một chút.
Trương Dương nghiêm trang chững chạc mà nói rằng.
- Không thành vấn đề, cô bé vốn chính là một thành viên tổ nghiên cứu khoa học, hiệp trợ em là hẳn là nên làm.
Giáo sư Thượng Quan Hoành vừa nghe là yêu cầu nho nhỏ như vậy, không có một tia do dự đáp ứng ngay.
Sau đó hắn lại nhìn nhìn Kiều Hi Nhi, hơi cười nói:
- Tiểu kiều, hai ngày tới hẳn là có rảnh nhỉ?
Kiều Hi Nhi cứ việc cảm thấy giống như có điều gì bất ổn, nhưng nếu là chính đạo sư của mình phân phó, nàng đương nhiên không có đạo lý cự tuyệt.
Nhưng, sau khi tan họp, Kiều Hi Nhi vẫn nhịn không được bắt Trương Dương ra một góc, ép hỏi nói:
- Ngươi muốn ta làm cái gì? Phạm pháp, ngủ chung thì ta một mực mặc kệ ha…
Trương Dương liếc mắt ngắm nàng một cái, cứ việc Kiều đại mỹ nữ rất hào sảng, bộ dáng thực nam nhân, nhưng trên thực tế, nàng vô luận là bề ngoài, dáng người, thậm chí là thanh âm nói chuyện, không một không cái nào không mười phần là con gái. Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Khuyết thiếu chính là vấn đề phối hợp ăn mặc như thế nào. Tuy rằng hiện tại ở trên người Kiều Hi Nhi cũng đều là hàng hiệu, nhưng hiệu quả ăn mặc để nhìn ra là một mỹ nữ, coi như là 0.
- Bà chị, nhà chị có váy ngắn không?
Nghĩ nghĩ, Trương Dương mở miệng hỏi.
- Váy ngắn?
Kiều Hi Nhi cảnh giác lên, nhìn chằm chằm Trương Dương, tức giận hỏi:
- Ngươi hỏi cái này gì chứ?
- Chị chỉ cần trả lời em, có, hoặc là không có là được mà.
Trương Dương nhìn Kiều Hi Nhi, nghiêm trang chững chạc mà nói rằng:
- Điều này rất trọng yếu, trọng yếu đến nỗi quan hệ đến việc chị có thể trợ giúp em thành công thu hoạch gien ức chế hay không?
- Điều này sao có thể?
Kiều Hi Nhi lắc đầu liên tục, nàng vô luận như thế nào cũng sẽ không tin, chính mình có váy ngắn hay không cùng chuyện hắn có chế được gien ức chế có chút quan hệ. Hàng này hẳn là một sắc lang, muốn nhìn xuyên váy ngắn, nhìn đùi đẹp mà.
Trương Dương nhìn ánh mắt của nàng, một vẻ chuyên chú, đôi mắt Kiều Hi Nhi đen láy, hỉ nộ ái ố đều viết ở trên mặt, mà giờ khắc này không thể nghi ngờ tràn ngập dấu chấm hỏi.
- Em cam đoan với chị, đây là thật sự!
Trương Dương nhìn trong chốc lát sau, dùng ngữ khí cực kỳ nghiêm túc nói rằng.
Kiều Hi Nhi hiển nhiên bị hắn nhìn có chút thất thần, Trương Dương lúc này giống như không phải nói dối, nàng do dự một chút, không khỏi mang theo một tia bối rối, nửa tin nửa ngờ mà hỏi ngược lại:
- Thật sự có quan hệ?
- Thật sự! Thực đến không thể thực hơn, so ngàn vàng mười thật !
- Nếu ngươi dối gạt ta. . . Được rồi, ta. . . Ta có một cái.
Kiều đại mỹ nữ có chút xấu hổ mà nói ra, thế nhưng phát hiện ngữ khí của mình còn mang theo một tia ngượng ngùng, vội lại bổ sung nói:
- Nhưng chị chỉ mặc một lần, quá ngắn.
- Vậy, chị có thể mặc nó hay không!
- Cái gì?
Kiều Hi Nhi hơi sửng sốt một chút, hiển nhiên nàng không nghe rõ, hoặc là nghe rõ ràng, nhưng cảm thấy chính mình có lẽ tất yếu nên xác nhận một chút, gia súc này thật sự nói lời này à? Được một tấc lại muốn tiến một mét đây!
Trương Dương nhìn nhìn quần bò bó sát người nàng bao vây hai chân, cho dù cách quần, cũng có thể nhìn rađược, bao vây ở bên trong tuyệt đối là một đôi đùi đẹp thon dài, cân xứng, trắng nõn đến tận cùng, nếu như có thể mặc váy ngắn, không thể nghi ngờ là món ngon tuyệt mỹ cho bọn háo sắc.
- Mặc váy ngắn.
Trương Dương vươn tay chỉ chỉ cặp đùi đẹp thon dài của nàng, nuốt một ngụm nước miếng lần thứ hai xác nhận nói:
- Chị mặc kín như vậy, rất đáng tiếc.
- Ngươi bảo ta mặc váy ngắn?
Kiều Hi Nhi trừng lớn tròng mắt gắt gao nhìn chằm chằm Trương Dương, mày liễu cong cong đã dựng thẳng, mũi ngọc hô hấp rõ ràng dồn dập lên, bộ ngực cấp tốc phập phồng, như một đôi núi lửa nhìn như sắp bùng nổ.
Trương Dương vội vàng lui về phía sau hai bước, xác định chính mình đã tránh được đi nguy hiểm, nhẹ nhàng gật gật đầu:
- Đúng vậy, không phải có câu cách ngôn sao, đồ tốt đừng cố cất giấu, đây là sưu cao thuế nặng, đây là phạm tội!
- Phạm tội? Đây mà là phương pháp cậu nói có thể hiệp trợ cậu tìm được gien ức chế à?
Kiều Hi Nhi giơ lên đôi bàn tay trắng như phấn, mắt đẹp tròn lên chậm rãi tiến đến trước mắt Trương Dương, sau đó quơ quơ:
- Nếu cậu không có cho chị đây một giải thích hợp lý, hôm nay bà chị cho cậu thành tàn phế!
- Ngừng, STOP.
Trương Dương vươn tay ngăn trở đôi bàn tay trắng như phấn của nàng, một bộ dáng không biết làm thế nào, nói:
- Bà chị, chuyện cho tới bây giờ, em nên thẳng thắn với chị vậy!
- Nói, nhanh chóng!
Kiều Hi Nhi bắt đầu vén cổ tay áo, lộ ra cánh tay và khửu tay trắng nõn, làn da non mịn trắng nõn, bóng loáng đến ngay cả lỗ chân lông đều nhìn không ra, làn da bà chị này thật tuyệt.
- Em có chút cổ quái.
Trương Dương chần chờ một chút, châm chước ngữ điệu nói chuyện, ánh mắt có chút trốn tránh, tận lực giả bộ ngại ngần, sau đó tiến đến bên tai Kiều Hi Nhi, thấp giọng nói rằng:
- Hễ đụng tới vấn đề nan giải, cần một ít đồ vật có tính kích thích đến kích thích một chút thần kinh của em mới làm việc được. Ví dụ như, đùi trắng của mỹ nữ, càng cực phẩm em lại càng hưng phấn, như vậy có thể phát huy cực hạn công năng đại não của em ... Ai nha, đừng đánh mặt, em thề! Đây là thật sự, còn nữa chị ngàn vạn lầnđừng nói cho người khác biết nha, đây là bí mật hai người chúng ta.