Đế Quốc Mỹ Nữ

Chương 10: Gia súc, buông tay ra




Cảm giác khi thân thể đột nhiên bị thân thể Hứa Đan Lộ mềm mại dính sát vào nhau, Trương Dương không kìm lòng nổi mà có phản ứng sinh lý đặc biệt nào đó, tim hắn vốn đập rất nhanh, tiến thêm một bước gia tốc.

- Không được, ngàn vạn lần đừng quên chính sự.

Đột nhiên nghĩ tới nhiệm vụ M, Trương Dương nặng nề mà thở ra một hơi, đẩy Hứa Đan Lộ ra, khôi phục một chút thần trí, nhìn chằm chằm nàng, cố ý lộ ra một tia tươi cười xấu xa nói:

- Nếu muốn, vậy tôi thích làm cái gì thì làm, cô cũng đừng ngạc nhiên.

Trương Dương chủ động rời đi, hãy để cho Hứa Đan Lộ cảm thấy có chút bất ngờ, nhưng sau khi nghe lời nói của Trương Dương, mới hiểu được tên gia súc này chỉ là làm chiêu lạt mềm buộc chặt, trong lòng chán ghét đến cực điểm, nhắm lại hai mắt, nói:

- Nhanh lên, tôi còn có tiết đấy!

Không thể tưởng được Hứa Đan Lộ đột nhiên trở nên nhu thuận như vậy, điều này làm cho Trương Dương cảm thấy có chút ngoài ý muốn, nhưng nếu nàng đều phối hợp, mình đương nhiên cũng sẽ không khách khí. Tầm mắt hắn liền chậm rãi hạ xuống từ trên mặt của nàng, lướt qua cổ trắng nõn thon dài, chuyển đến chỗ núi non cao ngất của nàng.

Nàng hôm nay mặc một sơ mi màu trắng bó sát người, cho nên đường cong quanh người lộ liễu, hơn nữa hai người gần như thế, Trương Dương có thể thấy rất rõ ràng hình dáng và hoa văn áo bên trong sơ mi của nàng.

Từ trong tầm mắt của hắn có thể phát hiện rất rõ ràng, cái lồng mà Hứa Đan Lộ mua nhất định là mua loại quá nhỏ, hai tòa núi non bị bó chặt chẽ, tựa hồ lúc nào cũng có thể sẽ làm bục áo sơ mi màu trắng.

Trương Dương nuốt nước miếng, xòe ra tay phải, hít một hơi, ngừng thở, tay hắn có chút run rẩy mà tiến gần sát bộ ngực nàng.

Có lẽ là cảm giác được tay Trương Dương tới gần, lông mi Hứa Đan Lộ không khỏi hơi hơi nhảy lên, trong lòng đột nhiên thấy mâu thuẫn. Trương Dương, nếu ngươi có thể một vừa hai phải, có lẽ ta sẽ giữ lại ấn tượng tốt đối với ngươi, nhưng, nếu ngươi thật sự. . .

Đang nghĩ, chính cô ta liền đã cảm giác được, áo nhỏ đầy đặn đã bị một bàn tay mềm mại mà hữu lực bao trùm, nàng mặc loại áo chính là loại cotton, lại mua số 1, bởi vậy qua hình dáng rất tròn có thể thấy rất rõ ràng cảm giác hơi gấp gáp.

Hơn nữa Trương Dương sờ sờ, còn có vẻ không chịu buông tay, tuy rằng nàng cũng cảm thấy một chút khác thường, cũng không thấy bài xích cảm giác nảy lên trong lòng, nhưng trong lòng vẫn cảm giác được một nỗi khuất nhục không hiểu, nghĩ đến vận mệnh của mình, không khỏi bi ai từ tâm đến, nước mắt không ngừng tuôn rơi chảy xuống.

Nhìn thấy Hứa Đan Lộ đột nhiên lộ ra một vẻ cực kỳ bi thương, Trương Dương vô cùng ngạc nhiên, đây là lần đầu tiên hắn đụng vào bộ ngực nữ tính thành niên, nhưng trên tay cảm giác được cái loại cảm giác dịu dàng cùng khác thường nói không nên lời này lại theo nước mắt Hứa Đan Lộ biến mất đến không còn một chút, chỉ cảm thấy một loại tội lỗi thật sâu.

- Năm giây, chỉ cần năm giây. . .

Trương Dương mặc niệm trong lòng, ép chính mình không nhìn nước mắt Hứa Đan Lộ trên hai má. Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL

Ngay khi hắn nghe được thanh âm của hệ thống trong đầu vang lên, một giọng nữ thanh thúy giống như chim hoàng oanh đột nhiên từ sau lưng của hắn vang lên.

- Gia súc, buông tay ra!

Một giọng nữ tuyệt vời giống như chim hoàng oanh từ sau lưng Trương Dương vang lên, cùng với đó chính là một tràng tiếng bước chân giày cao gót dồn dập dẫm trên đường đá.

Trương Dương theo bản năng mà nhìn lại, nhất thời đầu mất tri thức, vẻ đờ đãm, nháy mắt hóa đá.

Bởi vì người tới là giáo sư trợ giảng Dương Phi xinh đẹp, còn có Hạ Vi Vi ngày hôm qua lên tiếng khi mình cùng Chu Vĩ nói chuyện trong lớp, mà sắc mặt Dương Phi đã khó coi tới cực điểm, giờ phút này mắt đẹp lạnh như băng nhìn chằm chằm tay Trương Dương, khuôn mặt tuyệt mỹ không mang theo bất cứ một tia biểu tình nào, như là một ngọn núi băng ngủ say nhiều năm.

Không trung lập tức đen lại, đương nhiên không phải thật sự đen, mà là Trương Dương nhìn như nó lập tức biến thành đen, giống như đang nổi lên một trận dông tố cuồng bạo.

Trương Dương cơ hồ cứng ngón tay lại, run rẩy dời khỏi ngực Hứa Đan Lộ, nhìn Dương Phi, môi rung rung vài cái khô khốc, không biết nên mở miệng như thế nào.

- Cậu đang làm cái gì?

Dương Phi ngữ khí thản nhiên, tầm thường giống như đang hỏi đường du khách.

Trương Dương nhìn nhìn Hứa Đan Lộ hai tay che hai má, không ngừng rơi lệ, thở dài, cười khổ mà nói:

- Nếu như nói, tôi đang cứu vớt địa cầu, cứu vớt nhân loại. . . Cô sẽ tin sao?

- Cứu vớt nhân loại? Tôi thấy cậu là nghĩ sinh ra nhân loại chăng?

Hạ Vi Vi cười lạnh nói.

Dương Phi chưa phản ứng lại hắn, mà trực tiếp quay đầu đi chỗ khác, tầm mắt lướt qua Trương Dương, trực tiếp nhìn Hứa Đan Lộ, ôn hòa nói:

- Đan Lộ, em cùng Vi Vi về ký túc xá trước đi.

- Vâng . . .

Hứa Đan Lộ có chút không cam liếc mắt nhìn Trương Dương một cái, đồ vật Trương Dương còn chưa giao cho nàng, mắt thấy lúc này Trương Dương nhất định là sẽ bị trường học trừng phạt, vậy dưới cơn nóng giận, hắn nhất định là sẽ đem vật kia công bố ra, như vậy chính mình khẳng định cũng xong đời.

- Bất kể cái gì? Tôi sẽ xử lý.

Ngữ khí của Dương Phi vẫn cứ thản nhiên , từ bắt đầu đến hiện tại, nhưng ánh mắt bắt đầu có chút sắc bén.

- Trở về đi!

Nghe vậy, Hứa Đan Lộ khẽ cắn môi, đang chuẩn bị xoay người chạy lấy người, Trương Dương lại vươn tay ngăn cản nàng, thò tay từ trong túi lấy ra một cái USB, đưa cho nàng, trong mắt lộ vẻ cười khổ:

- Cầm đi, đây là phim âm bản duy nhất.

Hứa Đan Lộ ngẩn người, do dự một chút, vươn tay nhận.

- Thật xin lỗi, tôi cũng không muốn biến thành như vậy!

Trương Dương lần thứ hai thở dài, giờ phút này môi hắn thật là khô khốc tới cực điểm, hắn thật sự không biết nên dùng cái gì để hình dung tâm trạng hắn giờ phút này. Vừa rồi, ngay khi thanh âm của Hạ Vi Vi vang lên, hệ thống Nữ Oa chết tiệt đồng thời cũng vang lên một thanh âm.

- Mục tiêu phân hình hoàn tất, bổ tinh sử xứng đôi là 0. 7, gợi ý, mục tiêu bài trừ!

Ghép đôi thất bại! Hệ thống sẽ không cho cấp thưởng M, nhưng cho một hệ thống tích phân. Lần sau sưu tầm mục tiêu đặt trước một tháng …

Nói cách khác, hắn hao phí tinh lực lớn như vậy, sờ soạng Hứa Đan Lộ một phen, kết quả là không, ông trời đang cùng hắn vui đùa cái trò gì vậy?

Hiện tại nếu không có gì thưởng cho thì thôi, chính mình còn có khả năng sẽ bị đuổi nữa.

Đây đã tính cái gì chứ!

- Tớ vốn nghĩ cậu không phải là người như thế!

Hứa Đan Lộ nhìn nhìn Trương Dương, lại nhìn nhìn USB trong tay, không có một tia do dự, đi theo Hạ Vi Vi vẻ mặt tức giận về trường.

Lưu lại Dương Phi, nhìn mặt hồ xa xa, không nói cái gì. Hôm nay, nàng mặc một váy liền áo màu xanh lam, váy dài đến đầu gối, vẫn che dấu không nổi cặp đùi thon dài đẹp tuyệt mang đến hấp dẫn kia, trên chân là một đôi giày cao gót chừng 10 cm, đi theo Trương Dương như vậy, vừa đứng chiều cao hai người thoạt nhìn không sai biệt lắm.

Trên người nàng mang theo một mùi nước hoa tự nhiên, thực nhẹ nhàng, mang theo vị chanh, là mùi hương Trương Dương thích.

- Chuyện này, tôi sẽ không nói với trường học.

Trầm mặc hồi lâu, nàng rốt cục đánh tan trầm mặc, nhưng ánh mắt luôn không nhìn Trương Dương lấy một cái, nhưng nói ra lời này, đủ để cho Trương Dương cảm thấy có chút bất ngờ, nàng lại không muốn đem chuyện này giao cho giáo vụ xử lý?

- Cảm ơn cô!

- Không cần cảm tạ, cậu cũng đừng cho rằng là bởi vì nguyên nhân ngày hôm qua cậu đã cứu tôi một mạng tôi mới làm như vậy.

Dương Phi đi dọc theo hồ, càng lúc càng xa.

- Nhưng, có một việc, cậu phải nhớ, về sau phàm là tiết của tôi, tôi đều không hy vọng nhìn thấy cậu!

Nói xong, nàng bước đi, lưu cho Trương Dương một cái bóng dáng lạnh như băng.

Tiết của tôi không hy vọng nhìn thấy cậu, đây là nói, nàng không hy vọng mình đến học tiết của nàng? Nàng không muốn gặp mình.

Trương Dương không nghĩ oán giận cái gì, một người thấy mà giận đến nỗi không hy vọng thấy học sinh của mình đến lớp mình dạy, có thể thấy được trong lòng nàng có bao nhiêu chán ghét với mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.