Đế Quốc Bóng Tối

Chương 49




Hành trình thi đấu suốt một năm ròng cứ như vậy mà trôi qua, sóng gió liên tiếp, từ khi gặp lại Saionji Akinobu cho đến khi ba Eva qua đời, đến cả mức choảng nhau chính diện với cả cái tên sát thủ đẳng cấp thế giới kia nữa, Shinichi chống cằm thờ ơ thả tầm nhìn ra ánh nắng mặt trời vàng ruộm ngoài khung cửa, lòng thầm nghĩ không biết liệu có chuyện tình gì hơn cả kịch như này sẽ còn tiếp tục phát sinh hay không?

Bất quá nói đến một việc rất quan trọng thì phải kể tới việc hoàn thành kiểm tra toàn thân cho bố Shuusuke trước tháng mười hai, bằng không nhỡ để đến tận Giáng Sinh lẫn năm mới thì sau ba tháng cũng chưa chắc đã nhận được bản báo cáo sức khỏe.

Eva cũng rất quan tâm đến sức khỏe Shuusuke, thậm chí còn cùng Shinichi đến bệnh viện.

“Thực ra em không cần phải đến đâu, nội bộ Jefferson vẫn còn nhiều việc lắm mà hở?”

“Gì? Anh trông thấy em nhiều việc chỗ nào?”

“Em thích bắn, nhưng bây giờ thời gian em dành cho bắn còn không bằng 1/3 hồi trước.”

“Anh không giống thế, Shinichi.” Eva ngoái lại chỗ Shuusuke đang ngồi ghế sau mà cười cười, “Ba em mất rồi, em cũng không nhiều bạn, mà anh là người thân lẫn bạn bè độc nhất của em, bố anh cũng là bố em.”

“Nếu nói thế thì, chừng nào cháu mới kết hôn với Shinichi nhà bác đấy hả Eva?” Shuusuke dùng tiếng Anh đậm đặc chất giọng Nhật Bản hỏi, lời này khiến cho Eva bật cười ha há còn Shinichi ngồi một bên thì thoáng sượng sùng.

Kiểm tra vẫn ở khu cũ, cả Shinichi và Eva đợi mòn mỏi bên ngoài khu khám bệnh suốt mấy tiếng đồng hồ rồi, bác sĩ phụ trách của Shuusuke mới đi ra cho biết sau ba tuần nữa sẽ báo cho bọn cậu đến nhận kết quả. Điều này làm cho Shinichi ngán ngẩm nghĩ, sớm biết thế thì thà về Nhật còn nhanh hơn.

Eva cũng rất lịch sự ngồi dậy khỏi ghế định đi tới bắt tay với bác sĩ, song ngay một giây ấy, cô cảm thấy chao đảo, may mà Shinichi đứng cạnh liếc mắt một cái liền mau lẹ đỡ lấy cô rồi, không thì hôn sàn nhà cũng chả phải là sự tình gì lãng mạn cho lắm đâu.

Dẫu Eva cứ khăng khăng là do độ rày cô làm việc quá sức nên dẫn tới mệt mỏi, song đằng nào cũng đang ở sẵn bệnh viện rồi, Shinichi vẫn bắt buộc cô đi kiểm tra.

Những kết quả khác còn chưa xong, nhưng lại có một kết quả lại ra rất nhanh khiến người ta kinh ngạc khôn cùng, song lại tựa hồ đỗi nhiên lắm.

Eva có thai.

Cô đứng sững ra tại chỗ, thật lâu sau mới phục hồi tinh thần lại, bác sĩ liến thoắng dặn dò những gì cũng không nổi một từ chui lọt tai cô, cuối cùng, cô chỉ là cầm bản báo cáo kiểm tra bước ra khỏi văn phòng.

Shinichi cùng Shuusuke ngồi trên băng ghế nhác thấy liền đứng dậy, mà bác sĩ tiễn cô ra ngoài lại lầm tưởng Shinichi là bạn trai Eva, thế là lại một lần nữa lia lịa phổ biến thực đơn ăn uống dành cho phụ nữ có thai lẫn kiến thức sức khỏe.

Đến khi Eva tỉnh táo lại muốn ngăn cản thì đã không còn kịp rồi, Shinichi hít thật sâu một hơi, từ biểu tình ngạc nhiên chuyển thành mừng rỡ, “Ôi, trời ơi, thật sự quá là —— mừng!”

Vẻ mặt Shuusuke thì lại khiến cho hai người bọn cậu đều trăm phần trăm tin rằng ông đang nghĩ cậu là bố đẻ của đứa bé kia.

“Shuusuke, bác hiểu lầm, đứa bé không phải của Shinichi…” Eva toan muốn thanh minh lại không ngờ Shuusuke vỗ cái độp vào sau lưng Shinichi một phát.

“Shinichi! Bố luôn cho rằng con đã là một vận động viên vĩ đại, trên con đường sự nghiệp bố căn bản không còn phải lo lắng chi cho con nữa, nhưng mà… nhưng mà…”

Shinichi mấp máy, trông thấy biểu cảm phấn khởi đến khó có thể miêu tả bằng lời của bố, cậu bỗng nhiên giác ngộ nếu giờ mà phun ra bất cứ lời giải thích nào thì kết quả sẽ thành bét be thôi, cậu đành phải nặn ép ra nụ cười, nhận lấy báo cáo trong tay Eva, nắm tay cô đi ra cửa bệnh viện. Eva thoạt nhìn có chút xấu hổ, mà càng nhiều hơn chính là áy náy.

Vừa mới nhấc chân ra khỏi cánh cửa quay, tờ ảnh siêu âm kẹp chung với báo cáo bay rơi mất, Shinichi khom lưng nhặt thì đã thấy một ngón tay thuôn mảnh nhặt nó lên trước rồi, xương ngón tay xinh đẹp trong chớp mắt kích động ầm ầm dây thần kinh não của Shinichi.

Cậu nâng tầm mắt liền đối diện ngay với đôi mắt sâu thăm thẳm kia, bất giác hít ngược một hơi thật mạnh, “Saionji, sao cậu…” Hơi chuyển đường nhìn thì lại thấy Amanda đang vịn tay Akinobu cười tươi tắn nhìn chăm chăm vào cậu.

Cô dùng ánh mắt ngầm hiểu bức ảnh kia, sau đó dùng ngữ khí đùa giỡn mà bảo, “Tuy giờ có làm bố còn hơi trẻ quá nhưng vẫn chúc mừng anh nhé, anh Kobayakawa.”

Akinobu trước sau vẫn dán miết ánh nhìn lên Shinichi, cảm xúc trong ấy làm người ta vô phương phỏng đoán cho nổi. Shinichi vô thức ngoái lại liếc sang Eva và Shuusuke, mà biểu cảm của Shuusuke thì cứ như đang nhắc sao cậu còn chưa chia sẻ niềm vui với bạn đi?

Eva bước nhanh lên trước, lấy lại tấm ảnh từ tay Akinobu, đánh trống lảng, “Không biết anh chị đến bệnh viện…”

“À.” Amanda nhún vai, “Tuần sau chị phải tổ chức một buổi công bố mẫu thời trang mới ở Istanbul[1], chẳng qua nghe nói gần đây nơi đó đang có dịch cảm, đâm ra là chị hẹn trước để đến tiêm vaccine.”

“Thì ra là vậy ạ, vậy không làm phiền anh chị nữa.” Eva kéo Shinichi đi về hướng bãi đỗ xe.

Cậu đã không nhìn thấy Akinobu nữa rồi, song sự nơm nớp lo lắng trong cậu vẫn không hề thuyên giảm.

“Shinichi, em thấy anh sẽ chả bao giờ gột rửa được nỗi tình nghi của anh mất.” Eva bất lực cười cười.

“Trước tiên cứ xác định em sẽ là một bà mẹ tốt đi đã. Anh mong nó là con trai, như thế anh sẽ không phải hầu hạ một bà hoàng nữa.” Shinichi thở phào âm thầm, cậu nhớ như in ánh mắt Akinobu lúc ấy, lạnh lẽo lại còn gánh theo một thứ cảm giác áp bách nặng nề, suýt chút nữa chọc vào thần kinh cậu. Cậu bỗng nhiên cảm thấy may mắn thay cậu đã không lúng túng biện giải, nếu không cậu sẽ thấy chính mình chừng như đã bị đối phương khống chế quá sâu sắc, cậu đã nhượng bộ y nhiều lắm rồi, tiếp cả cái này nữa thì cái người có tên là Saionji Akinobu kia nói không chừng sẽ cứ thế mà thâu tóm cậu mất thôi.

“Anh nói như kiểu em nhất định sẽ giữ lại đứa bé vậy.” Eva nhướn mày, đoạn có phần căng thẳng nhìn lướt qua Shuusuke đang đi tuốt đằng trước, đè thấp giọng nói, “Là của tên khốn nạn đó đó.”

“Nếu trong Giáo hội thì có khi em sẽ bị khai trừ thật. Mà Eva lương thiện đâu phải một ả có thể hủy diệt một sinh mạng bé nhỏ nào đó chứ, em hận Peter nhưng em lại thấy có lỗi với đứa bé bởi vì em đã không chọn được một người bố tốt cho nó, chuyện này giục giã em sau này phải thật yêu chiều nó, bảo vệ nó.”

“Anh biết không?” Eva lắc đầu, “Em hận nhất anh hiểu em nhường đấy đó.”

Khi Amanda đang ngồi trong văn phòng bác sĩ riêng để tiêm vaccine thì Akinobu cách đó không xa ngồi quay bút, cây bút chớp ngoáy giữa những ngón tay y, những tưởng nhàn nhã, thế nhưng ngay tại khoảnh khắc Amanda quay người liền “Crắc ——” một tiếng gãy đôi.

“Lạy Chúa! Anh làm gì vậy —— Akinobu!” Amanda kêu lên.

Bấy giờ Akinobu mới chú ý mực bút đã bắn vấy lên cả lớp áo sơmi lẫn cravat, dòng mực chảy xuống men theo đầu ngón tay, thứ chất lỏng đen sì cứ thế từng giọt từng giọt nhỏ trên gạch nền men sứ.

“Tay ngài có bị gì không ạ, thưa ngài?” Cô y tá dợm bước tới hỏi.

“Không việc gì, nhờ cô lấy giúp tôi khăn giấy.” Giọng nói Akinobu vẫn cứ một mực nhè nhẹ mà lạnh lùng.

Amanda đi tới trước mặt, dùng ngữ khí trêu đùa hỏi y, “Anh yêu à, đừng nói anh thấy Eva mang thai nên anh ghen tỵ đấy nhé?”

Nguyên bản những ngón tay đang định thả ra nháy mắt lại khép chặt lại, “Sao lại phải ghen?”

“Vì… Anh thấy Shinichi và Eva là một đôi tình nhân thật là hạnh phúc, có phải anh ao ước cuộc sống như vậy muốn cùng em sinh một đứa con không hả?” Amanda ngồi xuống bên cạnh y, toan tính quan sát nét mặt y tìm ra được điều gì.

“Anh đang nghĩ, nếu Aso làm hỏng nhiệm vụ mà anh giao, anh sẽ đưa anh ta cho Kenwa ngay lập tức.” Akinobu đứng dậy, lạch cạch hai tiếng, hai đoạn bút máy bị bẻ gãy liền rơi gọn vào trong thùng rác.

. / .

Chú thích:

1. Istanbul (tên gọi trong lịch sử là Byzantium và Constantinople) là thành phố lớn nhất Thổ Nhĩ Kỳ và thành phố lớn thứ 4 thế giới với dân số 12,8 triệu người, và cũng là vùng đô thị lớn nhất châu Âu tính về dân số. Istanbul cũng là siêu đô thị, là trung tâm kinh tế, tài chính, văn hóa của Thổ Nhĩ Kỳ. Thành phố có 39 quận của tỉnh Istanbul.

Đây là thủ phủ của tỉnh Istanbul. Thành phố này nằm bên eo biển Bosphorus có cảng tự nhiên gọi là Sừng Vàng. Istanbul từng là kinh đô của 3 đế quốc khác nhau là Đế quốc La Mã (330-395); Đế quốc Byzantine (395-1453) và Đế quốc Ottoman (1453-1923). Theo sau sự thành lập Thổ Nhĩ Kỳ năm 1923, thủ đô của quốc gia này đã được dời về Ankara. Istanbul là thành phố đặc biệt vì nằm trên hai châu lục là châu Âu và châu Á. Khu phố lịch sử của Istanbul được UNESCO công nhận là di sản thế giới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.