Khẩu súng rơi trên sàn nhà gỗ bách, Shinichi dật ra một tiếng rên đau.
Bình tĩnh lại… Bình tĩnh lại…
“Nếu tôi kéo cậu, cậu chỉ biết đẩy mà lại không biết chặn tay tôi. Nếu tôi chém cậu, cậu chỉ biết giơ dao lên để chống đỡ mà lại không biết lách thân phản lại cho tôi một nhát dao.” Câu nói của Akinobu bất thần lẩn vẩn bên tai cậu.
Shinichi đột ngột xoải dài cánh tay không bị Ares túm, bấu chặt mép giường, mạnh mẽ giật tay, nhanh chóng thoát khỏi sự khống chế của Ares. Đối phương cũng không đơn giản bỏ kệ, ý đồ đè lại người cậu, Shinichi liền mượn đà vung tay ra sau chộp tới vai hắn, ngay tại lúc Ares định đẩy tay cậu đi thì bên tay kia của Shinichi đã bấu tới xương sống hắn.
Một khắc nọ, Ares tựa như bị điện giật, xoay người tránh khỏi.
Mà Shinichi thì lộn vòng sang đầu giường bên kia, nhặt lấy khẩu súng, ngắm và bắn đồng thời diễn ra cùng một chớp.
Pằng —— cửa kính phòng ngủ theo sát ngay sau đó mà loảng xoảng vỡ tan.
Đèn phòng bên bật sáng.
Dưới lầu cũng truyền đến những âm thanh hỗn độn.
Shinichi nhìn gắt gao vào Ares đang nghiêng đầu, một vệt máu trườn trên mặt hắn, rõ rệt mà chói mắt.
Đây là lần đầu tiên hắn bày ra một thứ biểu cảm khác ngoài cái vẻ lười biếng và tùy ý trước giờ.
Ánh mắt hệt chang lưỡi dao, thậm chí Shinichi còn nảy sinh một loại ảo giác rằng, hắn chẳng cần đến súng cũng chẳng cần đụng đến cậu, chỉ cần một ánh kia là đã đủ lấy mạng cậu rồi.
“Em muốn bóp nát cột sống anh đúng không?” Ngón tay Ares quẹt qua vết máu trên mặt, khóe miệng nhếch lên một góc độ tàn nhẫn khôn lường, “Đốt xương cổ thứ sáu và thứ bảy[1] của con người là chỗ dễ dàng bị bẻ gãy sau xương ngón tay, có điều động tác em còn chưa đủ nhanh, lực tay cũng chưa đủ mạnh.”
Shinichi không nói lời nào, chỉ chĩa súng vào hắn. Tầm Monica đi có để lại ba viên đạn cho cậu để cậu được danh mang đạn hợp pháp. Vừa rồi cậu đã nghĩ mình có thể bắn trúng Ares, song cậu lại không ngờ khoảng cách gần vậy mà động tác tránh né của đối phương lại chớp nhoáng tới nỗi mắt cậu cũng không thể theo kịp tới ngần này.
Ares đi đi lại lại trong phòng một cách đủng đỉnh, Shinichi không đổi sắc mặt lia súng theo hắn.
“Kiểu kỹ thuật đánh cận chiến này là do Kresha và Louis hồi trẻ sáng tạo ra.” Ares ngửa đầu có vẻ đôi chút suy ngẫm, cảm giác nguy hiểm trờ đến càng lúc càng dày đặc, như thể bóng dáng dã thú ẩn nấp trong bóng đêm bất cứ lúc nào có thể xổ ra cắn xé, “Họ nghiên cứu sự vận động các khớp ngón tay của con người, trong quá trình tấn công và né tránh sẽ có quỹ đạo ra sao, mà xương đùi, xương cẳng chân, xương ngón tay v.v… thì phải xuất lực như thế nào mới có thể dễ dàng bẻ gãy.”
Shinichi vẫn im bặt như cũ, cậu biết những lời này cũng với tiếng nện chân thong thả của Ares chỉ là để làm phân tâm cậu.
“Anh đoán… Người dạy em chắc không phải Kresha mà là Louis nhỉ, sao hở? Quán quân bắn súng sau này định đổi nghề làm thợ săn tiền thưởng ư?” Ares mỉm cười.
Bỗng nhiên cảm thấy bóng người trước mắt dần dần mờ nhạt.
“Phát tác rồi à?” Ares từ tốn bước về phía Shinichi.
Phát tác? Phát tác cái gì?
Siết chặt súng trong tay, cảm giác váng vất càng lúc càng thêm nặng nề, cơ thể Shinichi vô thức chao đảo.
“Mandara[2]. đó. Em ngủ say ghê cơ, anh chích em một cái em cũng không biết cơ à?” Ares bước thẳng đến trước mặt Shinichi, gỡ khẩu súng trong tay cậu xuống khỏi, bàn tay Shinichi cố huơ huơ muốn giành lại, tiếc thay trí não đã rệu rã, đầu cậu gục chúi về phía trước. Như đã tính toán hoàn hảo từ trước rồi, Ares vòng tay ôm chặt lấy cậu.
Ngoài cửa sổ đã thấp thoáng tiếng rú còi xe cảnh sát, phỏng chừng chung quanh bị kinh động không dám tự đi tìm hiểu, thế là bèn trực tiếp báo cảnh sát luôn.
Ares bế Shinichi dậy, đặt lại xuống giường, ngón tay ấn nhẹ, một chấm máu liền nhẹ nhàng dính trên môi Shinichi.
“Good night, baby.”
Ares khép cửa, đi ra ngoài.
Cảnh sát dốc sức toan phá cửa phòng Shinichi thì cửa lại chỉ kẹt một tiếng rồi mở, đến khi bọn họ cẩn mật ghìm súng tiến vào phòng, Ares không nhanh không chậm đẩy cửa lối thoát hiểm, ngâm nga một bài hát rời đi.
Thời điểm Shinichi tỉnh lại, thần trí vẫn còn đang mơ hồ.
“Shinichi, Shinichi con thấy sao rồi?” Tiếng Shuusuke bên tai bay bay bổng bổng, Shinichi chuyển mặt sang một phía liền bắt gặp khuôn mặt bố cậu, đứng sau còn có cả Eva.
“Con bị sao thế…” Chỗ này không giống nhà.
“Anh bị làm sao? Bác sĩ kiểm tra phát hiện trong máu anh có Mandara, lại còn hai dấu đạn trong phòng anh nữa, sao lại thế?” Mặt Eva nhăn nhúm hết lại, “FBI đang đứng ngoài kia kìa! Họ vừa hay tin anh xảy ra chuyện là cái bà tên Monica đó khẩn cấp đến đây luôn!”
Nghe giọng Eva, Shinichi chỉ cảm thấy đầu cậu càng thêm nhức dữ dội.
“Em cuống cái gì… Đâu phải Interpol… Monica là phụ trách tội phạm đặc biệt, cũng có phải là phụ trách vận chuyển vũ khí phi pháp đâu chứ…” Shinichi làu bàu.
“Shinichiiiiiiiii!!!” Giọng Eva lại thé lên, bấy giờ cậu mới sực nhớ, bố Shuusuke của cậu cũng đang ngồi ngay bên cạnh.
“Cái gì? Cái đó thì liên quan gì đến Interpol với vận chuyển vũ khí phi pháp?”
“À bố…” Shinichi mấp máy miệng, “Con trêu Eva nói nhiều quá thôi ấy mà…”
Shuusuke nhẹ thở hắt ra rồi gật đầu bảo, “Được rồi, vậy bố đi gọi bác sĩ, Eva cháu ở lại trông Shinichi nhé.”
Đợi cho Shinichi chính thức thanh tỉnh lại, Monica đã viết xong một bản ghi chép rồi, hơn nữa còn phái chuyên viên lấy được dấu vân tay Ares dưới gầm giường Shinichi. Chẳng qua cũng chỉ có thể như Shinichi nói, trừ phi họ bắt được Ares, còn không thì cái dấu vân tay này cũng coi như thành không có đối tượng để mà so. Trải qua vụ này, cuối cùng Monica cũng thuyết phục thành công Shinichi chuyển nhà khác.
Dĩ nhiên, cô không biết Shinichi cũng quyết tâm chuyển nhà căn bản không phải do cậu sợ, mà là cứ mường tượng đến cái cảnh thằng biến thái đó dạo chơi trong phòng suốt chừng ấy thời gian lâu lắc như vậy, cậu tức thì cảm thấy da gà gai ốc toàn thân cậu cứ phải gọi là nổi mẩn hết cả lên.
Khi tất cả mọi người đều đã đi khỏi, rốt cuộc Shinichi cũng có thể trở về với tâm trạng thanh tĩnh.
Không rõ có phải do đã ngủ quá lâu rồi không, bỗng dưng cậu thấy tinh thần lại tỉnh táo hẳn. Đêm dài nôn nao, sao mà nhàm chán, cậu ra đại sảnh, bê một chồng tạp chí về lại phòng bệnh.
Hổ lốn cả đống tạp chí rặt toàn các minh tinh Hollywood. Tạp chí sức khỏe thì lại toàn mấy cha chuyên gia không ngừng thổi phồng tầm quan trọng của lối sống lành mạnh. Xao lãng lật tới một tờ cách phòng ngừa ung thư phổi, Shinichi thoáng chút buồn cười, cậu thừa biết sinh hoạt của Shuusuke trừ bỏ cái sự ăn cơm không đúng bữa khi làm huấn luyện viên, còn lại ông không hút thuốc cũng chả uống rượu, nếu thật có chứng ung thư thì cũng phải là ung thư dạ dày mới đúng…
Tạp chí sức khỏe lại bị cậu quẳng lên cái bàn đầu giường.
Số còn lại chính là tạp chí kinh tế tài chính, Shinichi chán chường lật lật coi, ánh mắt lơ đễnh đảo qua một gương mặt quen thuộc tại một chuyên mục, ngón tay mất tự nhiên mà trệ ngừng.
Nhìn cái gì vậy? Có phải là chưa nhìn thấy bao giờ đâu?
Cắn răng một cái, Shinichi lại nhớ lại cái tên con trai suốt ngày ra vẻ lạnh lùng mà động tí lại giở mấy cái trò tầm bậy tầm bạ với cậu, lửa giận phừng phừng bốc lên cao ngút, bộp một tiếng, kết cục của tạp chí kinh tế tài chính thế là thảm thương hơn cả tạp chí sức khỏe, tội nghiệp nằm im ngắt trên sàn nhà lát gạch men.
Kéo mạnh chăn lên trùm kín đầu, Shinichi hổn hển thở khẽ, mỗi tội chẳng bao lâu sau bắt đầu thấy nong nóng, cậu lại đành phải xốc chăn ra.
Nếu có ai yêu anh như lời anh vừa nói, vậy đừng để cho người ta đau khổ.
Lời Eva nói trên máy bay với cậu bất giác lại chui lọt vào lỗ tai.
Shinichi thở dài sườn sượt, đoạn đứng dậy, nhặt lấy quyển tạp chí, để trên bàn đầu giường.
Giây phút kia, tựa như bị nỗi lòng không hiểu nổi nào đó thôi thúc, Shinichi thế mà lại vươn tay cầm quyển tạp chí lại, song kỳ quái làm sao, cứ lật hết một tờ rồi lại một tờ, lật kiểu nào cũng tìm không thấy cái tờ ban nãy.
“Lạ… Đâu mất tiêu rồi?” Lúc không muốn xem thì cố tình để tôi xem, giờ tôi nhân từ đi xem tử tế thì cậu còn gảnh gót đấy à?
Chép miệng, Shinichi lại cố lật từ đầu tới cuối cái quyển tạp chí bại hoại kia thêm một lần, tâm tình nguyên bản có chút vùng vằng giờ lại trầm tĩnh hơn.
Tới lúc lật được một trang nọ, Shinichi không khỏi phì cười, bản thân cậu thế mà lại có thứ cảm xúc qua hết ngàn cánh buồm như này[3].
Ừ phải, người ấy đẹp tới mức chọc người ta phải phát ghen kinh đi được, tính cách lại thối rữa chọc người ta điên tiết kinh đi được, độ cố chấp thì chọc người ta bối rối kinh đi được.
Ngón tay vuốt qua đường nét khuôn mặt Akinobu trên quyển tạp chí, Shinichi gục đầu.
“Cậu có biết rằng là, tôi mãi mãi không thể yêu cậu được nhiều như cậu yêu tôi không?”
Bỗng nhiên, di động cạnh mép tạp chí rung lên bần bật, Shinichi cầm lên xem, dãy số điện thoại trên màn hình nhất thời làm tay cậu run lẩy bẩy, tạp chí lại một lần nữa rơi bộp xuống âu yếm với nền nhà.
. / .
1. Đốt xương cổ thứ sáu và thứ bảy cổ
là 2 đốt cuối cùng trong phần màu hồng ấy
2. Mạn đà la là cách gọi của người Trung Quốc, vì thế tớ dùng Mandara với người phương Tây như anh Ares :”D Tên khoa học của cây hoa là Datura suaveolens hay Brugmansia suaveolens, thuộc họ Cà (Solanaceae). Người Việt thường gọi cây hoa này là “cà dược dại” hay “cà độc dược”.
3. Qua hết ngàn cánh buồm
Sơ tẩy bãi,
Độc ỷ vọng giang lâu.
Quá tận thiên phàm giai bất thị.
Tà huy mạch mạch thủy du du,
Trường đoạn bạch tần châu.
Dịch thơ (bản dịch của Nguyễn Thị Bích Hải):
Chải đầu rửa mặt vừa xong
Lên lầu cô tịch ngắm dòng sông xa
Muôn ngàn buồm lại buồm qua.
Ngóng trông mòn mỏi vẫn chưa thấy chàng
Chiều hiu hắt nước mênh mang
Nát lòng ngắm mãi rau tần ven sông.
Nguyên văn “qua hết ngàn cánh buồm (thiên phàm quá tận)” của Shinichi tức câu “Quá tận thiên phàm giai bất thị” có nghĩa, cứ mòn mỏi ngắm hoài trông mãi hết cánh buồm này đến cánh buồm khác vẫn không thấy buồm của thuyền chàng đâu =))))) còn ở đây anh ý là “giở hết trang này trang mãi ngắm nghía mà chẳng thấy ảnh Akinobu yêu dấu đâu” =)))))))))))))
về sau câu này dùng để chỉ lời oán thán của những người bất lực đợi chờ mòn mỏi mà người chờ vẫn mãi không thấy bóng dáng. Thôi mình hết ý kiến vs anh Shinichi =)))))) tức tưởi gớm nhỉ anh nhỉ =)))))))))))