Lưng Shinichi bị dán dính trên vách, cúi xuống, nhận thấy khoảng cách giữa cậu và Akinobu cùng lắm chỉ có vẻn vẹn 10cm, cậu bèn nói vẻ phiền phiền, “Chỉ là không vừa thôi, cậu không nhất thiết phải vào xem đâu.”
“Quay người lại.” Đối phương lại như chẳng tí gì để ý.
“Quay…” Shinichi toan định nói trong cái chỗ bé tí ti như này mà đứng hai thằng con trai, cậu còn muốn tôi quay người? Quay kiểu gì chớ? Mà ngẫm ngẫm, quay lại cũng được, bản thân cậu sẽ không còn phải ngại ngùng cúi đầu không biết phải đối mặt với Akinobu ra làm sao.
Cậu cố gắng xoay xoay thân mình, nhấc tay lên, làm như sẽ bị đối phương lây nhiễm cho một đống vi khuẩn thế mà vẫn không tài nào tránh được, cả mông lẫn đùi phải đều sượt qua đối phương, Shinichi phát thề phải dán dính mặt trên tường cậu mới cam chịu.
Không rõ có phải do ánh đèn hơi leo lắt, hay là do tiếng nói chuyện của Eva với Takaomi cứ rầm rì to nhỏ mà không một điều gì giúp phân tán sự chú ý của cậu đi cho nổi. Cậu có thể cảm thụ hết sức rõ ràng đối phương đang tiến sát, tay trái y chống bên má cậu, xương ngón tay mảnh dẻ mà ẩn giấu sức mạnh tiềm tàng, và cả chiếc đồng hồ Patek Philippe[1] đeo trên tay đơn giản mà không hề mất mát đi dù chỉ chút ít phong độ quý phái.
“Nhãn áo móc bên ngoài cổ áo này.” Tiếng nói nguyên bản lạnh lẽo của Akinobu giờ phút này lại đượm vài phần hiền dịu, hơi thở phả ra theo nhịp nói cứ hơi hớt lùa bên tai bên cổ Shinichi khiến cho cậu không dám hít thở quá mạnh.
Cậu tính toán với tay đến cái nhãn áo, thế nhưng Akinobu lại gỡ nó khỏi cổ áo cậu nhanh hơn một bước rồi, vạt áo bị kéo cuối cùng cũng thả rủ xuống, ngón tay Akinobu dừng trên xương cổ cậu, “Sao lại không hỏi?”
“Hỏi cái gì?” Shinichi nhỏ tiếng hỏi vặn, vươn tay muốn gạt tay đối phương ra, song đối phương lại trực tiếp bắt lấy cố tay cậu ghì nó trên tường.
“Ví dụ hỏi thằng bé đó là ai? Có quan hệ gì với tôi?”
“Chẳng liên can gì đến tôi hết.” Shinichi lập tức ngửa đầu ra sau ý định chuyển thân trở lại, nhưng mà đối phương đã áp sát cả người qua luôn rồi. Nếu không vì phòng phiếc chật chội quá, sợ kinh động đến Eva bên ngoài còn đang đứng đợi, nhất định cậu sẽ dùng chính cái ngón đòn mà mấy hôm trước y dạy cậu dần cho y một trận nhừ tử!
Mà lúc này, bàn tay kia dọc theo cần cổ cậu đi lên, nắm lấy cằm cậu, đầu cậu chỉ vừa mới ngoảnh lại có đôi chút thì môi đối phương đã tức tốc phủ lên. Shinichi cắn răng giằng đầu lại, môi của y chỉ có thể chạm tới khóe vành. Cậu liền liều mạng tránh đi mà Akinobu cũng chẳng gấp chuyển kịp theo, đầu của cả hai đều chống trên tường nhưng Shinichi lại cáu muốn chết, căn bản trông cậu thoạt nhìn nhếch nhác không sao chấp nhận cho nổi trong kia cái tên đang ép sát cậu kia, phong độ cứ như chẳng có bị thuyên giảm bao giờ.
“Cậu cảm thấy thế là hay lắm chắc?” Shinichi gần như sắp bùng nổ tới nơi, cơ mà càng bùng nổ, lưỡi đối phương lại cứ thế trượt theo phiến môi thọc vào, cổ cậu bị ghìm giữ chặt chẽ, toàn thân bị thuận theo động tác người phía sau mà cũng dần dần thụt lui, cuối cùng đổi lại là lưng Akinobu chạm trên tường, đáng giận hơn nữa y còn trắng trợn chuyển cả mặt Shinichi quay qua.
“Fu… ck…” Lần này, môi miệng cậu hoàn toàn bị Akinobu nắm giữ, hôn mút điên đảo cuồng quay suốt một chặp, Shinichi chỉ biết líu quýu hết cả tay chân trong khi đối phương thì lại rất khéo léo từng cúc từng cúc cởi bỏ ra trước ngực cậu.
Môi Akinobu sau hồi khuấy đảo liền chầm chậm tách rời, liền ngay đó cắn một ngụm trên vai Shinichi.
“Ái ——” Hai đầu lông mày Shinichi nhúm tít lại, trái tim giống hệt bị cắn dứt ra khỏi khoang ngực, có điều miệng lại bị tay Akinobu gắt gao che kín, thành ra có muốn cũng không thể thốt ra bất cứ một âm thanh nào cả.
“Cậu có biết ban nãy cúc áo cậu cài sai rồi không?” Akinobu nhả vai cậu, gác cằm tại trên đó.
“Tôi tự cài!”
“Shinichi —— có ổn không hả? Đừng nói áo có vấn đề gì thật đấy nhá?” Eva buồn cười gọi lớn.
“Ra đây —— đang cài cúc!” Shinichi hậm hực liếc xéo qua Akinobu, chật vật trở ngược người, cậu xác định bản thân bắt buộc phải đối diện cái mặt Akinobu, nếu không cậu sẽ thấy mình hoàn toàn chỉ là kẻ thụ động mất.
Lưng Shinichi lại dán rạt trên tường, nhưng cậu không hề cúi đầu mà trái lại còn ném ánh nhìn rừng rực ý tứ cảnh cáo cho cái tên đứng trước mặt.
Akinobu chỉ hờ hững hơi khom người xuống, giây tiếp theo liền áp sát, chợt nhiên ngậm lấy môi trên Shinichi, sự giao hòa ơ hờ như nước chảy, tùy nhiên trôi chảy biết bao dòng rồi mới dứt đọng một cách bất ngờ, đến khi Shinichi bắt lại được phản xạ, đối phương giúp cậu cài xong hàng cúc áo, lại còn rất quý tộc mở cửa gian phòng thay đồ ra, chừng như hoàn toàn chưa từng có chuyện gì phát sinh cả, thủng thẳng bước ra ngoài.
“Anh Saionji, cái áo đó anh ấy không mặc được thật à?” Eva ra hỏi đón, nhún vai, bộ dạng trông rõ là tiu nghỉu.
“Nhãn áo bị móc sau cổ áo, kéo vướng cả vạt áo sau.”
“A, a, a.” Eva ngó chăm chăm vào Shinichi đương từ phòng thử đồ đi tới, “Em nhắc anh bao nhiêu lần rồi hả, lúc mặc thử áo sơmi thì đừng có lười, sao anh toàn chưa thèm cởi cúc mà cứ chui thẳng đầu vào luôn, nhãn không bị vướng mới gọi là lạ đó!”
“Biết rồi, em cằn nhằn cứ như kiểu mẹ anh ấy…” Shinichi hừ một tiếng.
“Có điều cái áo sơmi này trông cũng đẹp đấy chứ.” Takaomi cũng đồng thời thò đầu qua.
Shinichi bĩu môi, chẳng đáp lời nào.
“Ừm, Shinichi, thường xuyên thôi chả nói, nhưng người phong cách thì đôi khi cũng nên mặc mấy bộ hàng hiệu.” Eva đánh giá trên dưới người cậu, “Tối thiểu thì anh cũng phải mặc Gucci đi àh.”
Nữ nhân viên bán hàng cũng đi đến đệm thêm vài câu tán thưởng, Shinichi chuyển mặt đi, lại vô thức bị chạm mắt với Akinobu, thế là lại thấy râm râm cáu kỉnh.
“Anh chả thấy đẹp chỗ nào.” Cậu nhún vai.
“Ý anh là gì hử? Chê mắt nhìn của em đấy chắc?” Eva khoanh tay lại, cậu tự dưng ngộ ra cậu trót đạp trúng hố mìn rồi…
“Anh Saionji, anh bảo xem, áo sơmi em chọn có hợp với anh ấy không?” Eva thế mà lại quay sang hỏi Akinobu đứng cạnh.
“Hợp lắm.” Akinobu đàng hoàng trả lời.
Hợp cái quỷ! Shinichi vểnh miệng, nhưng cậu biết đắc tội Eva sẽ chả có kết cục tốt đẹp gì cho cam đâu.
“À há, em biết tại làm sao rồi.” Eva lại dời tầm nhìn sang Shinichi, vẻ mặt như là ta đây đã hiểu thấu, “Ai cũng khích lệ anh mua nên anh e thẹn chứ gì? Được rồi, được rồi, con không phải thẹn, mẹ sẽ mua nó tặng con.”
Shinichi đứng đực ra nguyên chỗ cũ, nhìn theo dáng Eva đi đến quầy trả tiền, cái trán tự dưng nhức ê ẩm.
Ra khỏi cửa hàng, Eva nói linh ta linh tinh với Akinobu, bảo hy vọng ngày mai y có thể đến xem trận chung kết bắn gì gì đó, trong khi Shinichi đứng bên thì chỉ sốt ruột muốn về quách cho rồi.
Trở lại phòng ở khách sạn, cậu quăng túi quần áo xuống nền nhà, sau đó phịch cái nằm phơi ra trên chăn nệm mềm mại.
Nghiêng mặt đi, trông đến một góc áo chìa ra từ trong túi, cậu thở một hơi dài thật dài, “Cậu có biết mai tôi còn có trận đấu không hả? Cậu rõ là biết mà. Cậu rõ là biết rõ mà còn làm trò như vậy quấy rầy đến tôi?”
Lập tức, cậu chộp lấy tách trà đặt trên tủ đầu giường ném đi, đáng tiếc, cái tách rơi xuống tấm thảm, âm thanh thủy tinh vỡ không hề xảy ra như trong tưởng tượng.
Buổi tối này thực sự lặng yên, chỉ là ngẫu nhiên bên ngoài cửa sổ dậy lên tiếng còi xe cứu hỏa, tiếng còi cứ ò e ò e kéo dài lặp đi lặp lại mãi, kế đó dần dần loãng đi xa.
Shinichi lại rầm cái bật dậy khỏi giường, bước tới trước cái túi đựng áo, ngồi xổm xuống.
“Cậu có hiểu cái gì là ‘đồng tính tương xích’(đồng tính/cùng tính chất thì đẩy nhau) không? Hai chúng ta đều là đực mà, nên là chúng ta không hòa hợp nhau được đâu. Giống kiểu cứ lần nào trông thấy cái mặt cậu tôi đều phát bực lên ấy… Rồi rồi, tuy rằng cậu thì không có bực.”
Cậu sờ sờ đầu, lại thở dài, “Tôi biết cậu đã làm rất nhiều vì tôi, chẳng hạn nói Eva, nếu không có cậu chỉ sợ cô ấy không thể giữ được những gì ngài Woolf để lại. Còn cả chú Louis, cậu nhờ ông ấy huấn luyện tôi… Đương nhiên tôi hiểu chứ… Hiểu cả tình cảnh hiện tại của cậu nữa, chúng ta thuộc về hai thế giới khác nhau, Akinobu à.”
Một khắc ấy dường như cậu lại thảng nhớ ra gì đó, bật tiếng cười nhạo, cậu ngồi bệt xuống thảm, “Mà cũng không đúng. Giờ Eva cũng đang từng bước đi đến nơi của bọn cậu rồi, tôi cũng không quá to tát chuyện sẽ đi xuống cùng Eva đâu, chặt chẽ mà nói… chung quy tôi và cậu cũng sẽ cùng đến một nơi giống nhau thôi mà.”
Giữa phút giật mình, trái tim Shinichi thế mà lại trỗi lên cơn đau buốt.
Trong cái đế quốc mà ánh mặt trời không thể chiếu rọi đến ấy, người con trai kia thờ ơ nhấc từng bước chân tiến đến ngai vàng giá lạnh, trái tim y liệu chăng có còn ấm áp được hay không?
Vì sao khi những đầu ngón tay ấy chạm đến da thịt mình, lại có thể nóng rực tới độ xém như thiêu phỏng mình như vậy?
. / .
1. Đồng hồ Patek Philippe
Patek Philippe được thành lập năm 1839 tại Geneva – Thụy Sỹ, do một nhà quý tộc Ba Lan lưu vong. Bá tước Antoine Norbert de Patek và người đồng hương của ông, Francois Czapek. Các đồng hồ đầu tiên mang thương hiệu Patek, Czapek & co – đánh dấu sự hợp tác của cả hai người
Nếu Rolex đại diện cho sự hào nhoáng và sành điệu, Omega mang đến chất thể thao thì đồng hồ Patek Philippe lại biểu trưng cho vẻ sang trọng và quý tộc.
Ra đời cách đây hơn 70 năm, Calatrava nay đã trở nên rất nổi tiếng trong số các bộ sưu tập của hãng sản xuất Patek Philippe, dù trông bề ngoài có vẻ cổ điển. Hiện nay, dòng sản phẩm Calatrava đã được nhân rộng ra thành rất nhiều kiểu dáng khác nhau, nhưng quan trọng hơn cả là mỗi sản phẩm đều thể hiện được nét độc đáo riêng lâu đời của Calatrava. Đó chính là một phong cách tao nhã, ngay từ bản thân sản phẩm. Tao nhã, một cụm từ có thể được hiểu là cách thể hiện một sự kết tinh từ hai tính cách: giản dị và thanh tú. Giản dị nhưng không kém phần sang trọng.
Điều đặc biệt là mỗi một sản phẩm đồng hồ của Patek Philippe đều được đặt chữ số thay cho những tên gọi như thường thấy ở các sản phẩm khác.
Nói chung em nó là hàng khủng, hàng đắt nhất nhì thế giới – –; chi tiết hình hài các bé các bạn hãy tự sợt thêm để ngắm :”>