Akinobu muốn đỡ thăng bằng cho cậu, song Shinichi lại không cần tiếp nhận ý tốt đó, cậu gần như giãy ra rồi hất văng bàn tay y, đầu đập xuống đất, đến khi đứng lên được thì, máu mũi chảy trườn dọc trên phiến môi, Shinichi lau lau trớt quớt, trên khuôn mặt bị lem nhem vết thương.
Vừa dợm bước lên trước, Akinobu đã bị Shinichi thô bạo đấm vào mặt, y rõ là có thể né tránh khỏi, thế nhưng y không làm như vậy.
Dường như là chưa hả giận, Shinichi lại nện một cú nữa lên mặt y.
Akinobu không đổi sắc mặt túm chặt cổ tay cậu, trượt đến chỗ khuỷu tay, dùng lực nhấn một cái, cánh tay Shinichi cơ hồ bay biến hết sức lực mà khẽ run rẩy.
“Con mẹ mày thả ra!” Shinichi trợn trừng mắt, co đầu gối húc về phía bụng Akinobu, đối phương lại chìa chân ra trước chặt ngã cậu, sau đó xoay chuyển mạnh mẽ, còn chưa kịp hiểu điều gì đang diễn ra, Shinichi đã lại một lần nữa nằm úp sấp trên mặt đất, cánh tay kia vẫn bị Akinobu giữ chặt vặn ngược ở sau lưng, đau đến độ cậu phải hoài nghi liệu có khi nào cậu đã bị trật khớp rồi.
“Tôi thích cậu.” Lúc này đây, Akinobu nửa quỳ trên đất, nghiêng xuống thân mình, nói nhẹ bên tai Shinichi.
Giọng nói của y sao mà nhẹ sao mà mềm, làm cho Shinichi có một cơn ảo giác, cái người đang thầm thì bên tai mình ấy có thật là Saionji Akinobu không?
“Bỏ tôi đứng lên!”
Người đang áp chế cậu vẫn không hề động đậy.
“Có bản lĩnh thì cậu bẻ gãy đầu tôi đi! Bằng không tôi phang chết cậu!” Shinichi cảm giác mình không sao chấp nhận nổi, duyên cớ nào người thốt ra lời tỏ tình vụng về như vậy lại không phải hoa khôi trường Kawai Meguri, hoặc giả là Senka Sayaka đi chăng nữa cũng tốt, ít nhất mình còn có thể vì thế mà bất ngờ mừng vui.
Còn như kiểu bây giờ, bản thân thì bị ép quỳ rạp trên mặt đất nghe một tên cùng giới tính giống mình… À không không, là đẹp hơn mình gấp trăm lần – thổ lộ!
Mà thảm nhất chính là, mình đánh không lại cậu ta!
Lại còn thảm hơn nữa, cậu ta coi mình thành y như gái!
A~~~ Shinichi thậm chí đặt cả giả thiết mình là gái thì thảm tới cùng cực rồi, có thằng con trai nào lại dùng loại bạo lực như vầy để bày tỏ tình yêu hay không hả?~~~
“Cậu không có khả năng đánh chết tôi.” Akinobu bỏ cánh tay Shinichi ra, dõi mắt nhìn cậu ứa mồ hôi lạnh lật mình ngồi dậy.
“Cậu có nhìn rõ không đấy hử? Tôi là nam! Là nam đó!” Shinichi đè lại cánh tay bị bóp đau của mình, hàm răng gằn khẽ ra một câu.
“Tôi biết.”
“Là nam mà cậu còn thích tôi ——” Shinichi lảo đảo đứng dậy, lườm mắt về phía Akinobu.
“Tôi thích cậu thì liên quan gì đến chuyện cậu là nam hay nữ?” Akinobu hơi hơi nghiêng đầu, đó là lần đầu tiên Shinichi nhìn thấy y lộ ra biểu tình thắc mắc, thảng chút khờ khạo, còn trộn hoà cả một ít tàn nhẫn lạ lùng.
“A… A…” Mặt Shinichi nghệt ra không sao tin cho nổi, “Tôi là nam, cậu cũng là nam, thời điểm Yamahara Masao muốn làm chuyện ấy ấy đó với cậu, cậu sẽ thấy vô cùng hưởng thụ chắc? Chẳng có thằng đàn ông bình thường nào lại thích bị thành đàn bà cho đứa khác mần cả!”
Akinobu nhàn nhạt nhìn Shinichi, cất tiếng, “Lòng tự trọng của cậu không chịu được việc đó. Cậu cho rằng bản thân cậu là đàn ông, do đó lúc làm tình ắt hẳn phải là thuộc bên tấn công và chủ động?”
Shinichi xém chút nữa là sụp đổ, “Cậu bị t*ng trùng xộc lên não lấp lú đầu rồi đấy à! Cậu coi tôi là đàn bà con gái cho cậu mần xơi! Ôi trời ơi! Cớ gì cậu không đi Shinjuku[1] tìm bừa một em nào đó ấy… Hay cậu là gay hở?”
“Tôi chưa từng thích ai khác ngoài cậu.”
“A~~~ tôi là mối tình đầu của cậu, cho nên tôi phải là cảm thấy vinh hạnh mới đúng chứ gì? Saionji-kun?” Shinichi vươn tay ôm đầu mình.
“Cậu ý đồ muốn chọc giận tôi, để tôi phải động thủ với cậu, sau đó cậu có thể tự an ủi, ‘Xem a người này đánh mình, làm gì có chuyện cậu ta thật sự thích mình được kia chứ?’”
Shinichi ngẩn người, cảm giác của cậu lại pha thêm cả một sự phẫn nộ nữa rồi, không phải vì Akinobu cứ dằng dai mãi không chịu thôi, mà là vì y đã nói chính xác thành lời tiềm thức suy nghĩ trong cậu.
“Từ khi nào cậu bắt đầu… nghĩ nhăng nghĩ cuội với tôi thế hả?”
“Hôm đầu tiên tham gia câu lạc bộ kiếm đạo.”
“A…”
“Kể từ đó, ngày nào tôi cũng nhớ.”
Shinichi siết chặt lòng bàn tay, nếu không bởi bả vai bị nhức đau không cử động mạnh được, thì cậu rất chi là muốn đấm y thêm một cú nữa.
Cậu cảm thấy một sự vô lực đang dần len lỏi… Hoặc cũng có thể giải thích đó là một sự thất vọng.
“Uổng tôi còn suy nghĩ… Chúng ta cùng đối mặt trên chuyến xe bus bắt cóc, chúng ta cùng ăn lẩu oden vỉa hè, chúng ta… chúng ta cùng gia nhập câu lạc bộ kiếm đạo… Cậu lại còn… cứu tôi thoát khỏi tay Kresha… Tôi cứ ngỡ chẳng qua cậu chỉ tỏ ra để người ta không ưa! Tôi đã cho rằng chúng ta là bè bạn!” Shinichi thét rống.
“Kenwa mới là bạn tôi, còn cậu không phải.”
“Đúng rồi! Tôi không phải bạn cậu! Vì tôi là một thằng bại não mà! Bại não sao có thể là bạn của Saionji Akinobu cậu được chớ!” Shinichi xoay phắt người lại bỏ đi, lỗ mũi vẫn còn rỉ máu, thành ra cậu buộc lòng phải vừa đi vừa ngửa cổ.
Đèn đường kéo giãn cái bóng ra dài thật dài, Shinichi biết Akinobu vẫn còn đi theo sau cậu, “Đừng có đi theo tôi nữa!”
Có điều Akinobu không có dừng chân, vẫn bước đằng sau Shinichi.
Gió ùa thật lạnh, Shinichi đi chân trần, chẳng may vấp phải một hòn đá nhỏ liền có phần đau nhói.
Cậu hối hận cực kỳ, tại sao vừa rồi lúc đánh Akinobu không có dùng sức thêm chút nữa, tại sao lúc chạy trốn không vơ luôn giày mình, tại sao lại chịu đi theo Akinobu tỷ thí kiếm đạo cái khỉ khỉ gì, mà quan trọng nhất là, tại sao lại quen biết y cơ chứ?
Bốn giờ đúng, Shinichi có mặt ở nhà, cậu ngước đầu lên, phát giác đèn bật sáng, trời ơi! Shuusuke về rồi! Dễ là ông ấy đã gọi vô số cuộc vào di động cho cậu.
Nhớ tới di động, Shinichi lại càng bực bội thêm, cậu tuyệt đối không đời nào trở lại nhà Saionji để đòi điện thoại về đâu đấy!
Mà Akinobu vẫn cứ từ xa xa trông nhìn bóng dáng Shinichi.
Gió lạnh hắt hiu mớ tóc bay khẽ bên tai y, dung nhan tuấn mỹ dưới ánh soi rọi của vầng trăng lại càng lênh đênh thêm mỹ cảm sầu muộn.
“Con có biết giờ là mấy giờ rồi không?” Shuusuke bắt gặp bộ dạng nhếch nhác của Shinichi, bèn không khỏi nhíu mày, “Đã xảy ra chuyện gì?”
“Không có gì ạ, ngã đập mũi trên đường.” Shinichi thất thểu bước vô toilet.
“Con… Tập kiếm đạo đấy à? Sao lại mặc quần khố về thế này?”
“Thua, tâm trạng không tốt.” Shinichi xoa xoa mắt, máu mũi tựa hồ đã ngừng dòng.
Shuusuke đứng lên tiến đến cửa toilet, nhìn một bên mặt đứa con trai mà bảo, “Vậy con có thể giải thích cho bố, lý do mà con liên lạc với chú Andre Thomas là gì không?”
Shinichi sững người.
“Hôm nay chú ấy gọi điện báo đã gửi hợp đồng tới rồi, còn dặn thêm chỉ cần ký xong hợp đồng là sẽ lo liệu visa cho con.” Shuusuke còn bổ sung thêm.
Rút khăn mặt lau lau mặt mình, Shinichi quay sang, nhìn về hướng bố cậu, “Vì con muốn đi bắn.”
“Bắn? Bố tưởng con thích kiếm đạo hơn!” Shuusuke kéo dài âm điệu, “Shinichi, con làm sao thế?”
“Bố à, con thích bắn, con muốn được bắn. Không chỉ bởi đó là sở trường đặc biệt của con hay là bố hy vọng con vậy, hồi trước con luôn ác cảm rằng con phải đi trên con đường mà bố đã vạch định sẵn, hoặc là cả bản thân con phải chăng chính là một Kobayakawa Shuusuke thứ hai… Nhưng rồi, con hiểu được, không có bắn con cũng sẽ không còn là Kobayakawa Shinichi nữa.” Shinichi dời chân đến trước mặt bố, chiều cao của cậu giờ đã xêm xêm Shuusuke, nhấc tay đặt trên vai bố cậu, ánh mắt cậu dõi thẳng tắp vào đôi mắt Shuusuke mà rằng, “Con sẽ vượt qua bố, bố ạ. Con sẽ trở thành vô địch thế giới… Bố chả lẽ không muốn làm huấn luyện viên cho con ư?”
Shuusuke đờ người ngắm nhìn đứa con trai của ông thật lâu, thật lâu sau mới bắt lại được phản ứng, “Vậy sao lại chọn Mỹ?”
Shinichi hơi vểnh miệng, “Con chỉ sang đó tập huấn thôi, con sẽ không bỏ quốc tịch Nhật Bản… Con chỉ là…”
“Con đã phát hiện?” Shuusuke khuếch rộng hai mắt, nhìn thẳng đứa con trai.
“Vâng, con đã phát hiện.” Shinichi thoáng lần chần trong chốc lát, cuối cùng vẫn quyết định thẳng thắn.
Shuusuke xoay lưng đi, đối diện với màn đêm đen loang ngợp đầy ngoài khung cửa sổ, “Cứ việc làm những điều con muốn làm, không cần bị trói buộc vì bố.”
“Thế thì, bố, hãy đi Mỹ cùng con.” Shinichi nhìn bóng lưng ông kiên định đề nghị.
Một giây nọ, rốt cuộc nước mắt Shuusuke đã rơi xuống.
Shinichi và Shuusuke cùng ngồi trước bàn, đó là một loại tĩnh lặng, sự tĩnh lặng khiến người ta ngấm thấy biết bao nhiêu hài hoà.
Ban mai đã dần dần hé rạng ngoài khung cửa, Shuusuke đứng dậy khỏi bàn, Shinichi ngẩng lên nhìn theo ông, vẻ chừng đang kiếm tìm một đáp án.
“Bố nghĩ trước khi bố rời bỏ thằng lớn đầu ngang ngược này, bố nên huấn luyện tốt hơn cho nó đã.” Shuusuke thay một bộ quần áo khác chuẩn bị ra ngoài, lúc gần đi, có bỏ lại một câu với Shinichi rằng, “Và còn nữa, bố cậu không chết nhanh thế được đâu.”
Nháy mắt cửa đóng lại, Shinichi thở một hơi dài. Thế rồi nhoẻn cười đến là rạng rỡ.
. / .
1. Shinjuku là một trong 23 khu đặc biệt đồng thời được coi là trung tâm hành chính của Tokyo bởi vì tòa nhà chính quyền thủ đô Tokyo đóng tại đây. Shinjuku còn là một khu thương mại sầm uất bậc nhất ở Tokyo, đặc biệt là khu vực quanh ga Shinjuku, nơi được mệnh danh là “hố đen tiêu dùng”.
Shinjuku ở vị trí trung tâm của vùng 23 khu đặc biệt của Tokyo. Nó giáp với Chiyoda ở phía Đông, Bunkyo và Toshima ở phía Bắc, Nakano ở phía Tây, và Shibuya, Minato ở phía Nam.
Giống như các khu đặc biệt khác của Tokyo, Shinjuku là một đơn vị hành chính cấp hạt và là một thành phố. Dưới nó không còn một đơn vị hành chính đầy đủ nào. Thị trưởng Shinjuku được bầu ra bằng hình thức phổ thông đầu phiếu trực tiếp.
Shinjuku là một đầu mối giao thông bận rộn. Ga Shinjuku mỗi ngày phục vụ khoảng 3 triệu lượt hành khách. Nó là ga đường sắt tấp nập nhất thế giới. Đường cao tốc Shuto và quốc lộ 20 của Nhật Bản chạy qua Shinjuku.
Trên địa bàn của Shinjuku có một số cơ sở của các trường đại học danh tiếng như Đại học Chuo, Đại học Keio, Đại học Khoa học Tokyo, Đại học Waseda và Đại học Sophia.
(lý do Shinichi bảo Akinobu đi Shinjuku kiếm gái thì hẳn mn còn nhớ khu phố đèn đỏ Kabukicho mấy chap trc’ chính là ở Shinjuku :)))