Đế Phi Khuynh Thiên Hạ

Chương 88: Trót lưỡi đầu môi, say trong men tình [2]




Vũ Tình nghe ta nói như vậy bỗng ngây ra không biết phải làm sao, rút khăn tay ra liên tục lau nước mắt cho ta.

“Sao vậy? Chẳng phải mới vừa rồi còn rất tốt sao? Tại sao giờ lại giống như biến thành người khác thế này. Mới vừa rồi Vũ quý phi lao đến đây nói gì sao? Ngài đừng suy nghĩ nhiều, nhìn bộ dáng hiện giờ chẳng ra gì của nàng ta, ngài còn không hiểu được sao?” Ta không đáp lại lời của nàng, chỉ biết khóc hu hu, Vũ Tình bất đắc dĩ chỉ biết đưa tay vỗ về sống lưng của ta, ánh mắt mông lung nhìn ra ngoài cửa sổ, c nhìn thấy Thu Tễ hình như muốn vào, thế nhưng lại lặng lẽ xoay người quay ra.

“Vũ Tình, ta muốn rời khỏi đây, chỗ này không thích hợp với ta…” Ta không dám tưởng tượng nữa, ta không tìm thấy kết quả tốt nào, thậm chí muốn chấm dức tất cả ngay tại lúc này, nếu như, nếu như là thực sự, đều là sự thật, như vậy người chồng mà ta đang si ngốc chờ đợi kia lại chính là kẻ thù khiến ta phải rơi vào cảnh vong quốc.

Vũ Tình kinh ngạc nhìn ta, lấy tay nhẹ vỗ lện mặt của ta, “Ngài điên rồi sao?! tại sao… tại sao lại suy nghĩ như vậy?”

“Vũ Tình, Vũ Tình! Chúng ta phải đi, ở đây, không thể tiếp tục sống ngây ngốc ở đây được nữa.” Ta cảm giác mình đã sắp điên rồi, tay của ta không ngừng run rẩy, môi ta cũng đang run sắp không nói lên lời nữa rồi, mọi bình tĩnh kiêu ngạo của ta giờ khắc này rách toát ra, vỡ vụn. Người đàn ông này, ta không quen biết hắn, hắn thật là đáng sợ! Thật là đáng sợ!

“Rốt cuộc làm sao vậy! Công chúa! Ngài nói rõ đi!” Vũ Tình cũng cũng bắt đầu nóng nảy, ta thấy ta thấy nỗi bất an trong mắt của nàng, “Hãy nghĩ đến tiểu công chúa, dù sao cũng chỉ là một đứa bé mới sinh, chỉ hơn ba tháng mà thôi, nếu ngài bỏ đi lúc này thì tiểu công chúa phải làm sao?” Ánh mắt của ta thêm ảm đạm hơn, đúng vậy, Thụy Tuyết, nếu ta đi, Thụy Tuyết làm sao bây giờ.

Ta nhẹ nhàng đẩy Vũ Tình ra ta biết bộ dáng hiện tại của mình nhất định rất thảm hại. mặt mũi nhem nhuốc đầy nước mắt, ta đưa tay nghệch ngoạc lên mặt, thở dài nhẹ nhõm, thoáng bình phục một chút tâm tình. Sau đó một lần nữa ngồi ở quý phi ghế. Ta cảm giác bản thân vẫn đang không ngừng thở hổn hển, bao nhiêu hốt hoảng lo sợ dồn dập ập đến, còn có nỗi sợ hãi và tuyệt vọng sâu thẳm tựa biển khơi. khiến cho ta thở không thông, để cho ta cảm giác mình đang rơi vào trong biển nước, giãy dụa muốn bơi vào bờ thế nhưng xung quanh không có lấy một điểm bấu víu.

“Vũ Tình, ngươi đi xem có thể truyền Liên Tâm đến đây giúp ta hay không?” Mặc dù biết cuộc sống hiện tại của nàng hạnh phúc viên mãn, thế nhưng, ta thực sự không có biện pháp. Ta thực sự không biết tìm ai bày tỏ tâm sự lúc này của mình. Vũ Tình hơi chần chờ, sau đó nhẹ nhàng đáp ứng liền đi ra ngoài, lúc chạy còn thỉnh thoảng ngoáy đầu lại nhìn ta.

Lòng ta rối như tơ vò, dù nghĩ thế nào cũng không thông, ta cứ tưởng chàng yêu thương ta, cho nên mới tạo nên thế cục này, cố ý thả mèo đổi thái tử, đầu tiên bắt Triệt phi bước trên đường hòa thân. Thế nhưng chàng vẫn tùy tiện đem ta nhét vào nhét vào trong lãnh cung ; Ta nghĩ chàng đã từng yêu Vũ quý phi, cho nên, mỗi ngày quân vương không còn vào triều sớm, cho nên ba nghìn sủng ái đều dồn một người. thế nhưng ngược lại là muốn tiêu diện quốc gia của nàng ta, hơn nữa còn tùy tiện để thủ hạ giết chết nàng. Phả chăng ta và Vũ quý phi cũng chỉ là một nước cờ trong tay chàng.

Phải chăng mọi chuyện này đều được chàng suy tính kỹ lượng, để cho Phất vương nổi giận đùng đùng vì hồng nhan, giành được tình yêu của đông đảo bá dân, lại chiếm được nước lỗ nhập thổ.

Phải chăng ta và Vũ quý phi đều con cờ để cho chàng giành lấy thiên hạ này! Cho nên ba nghìn ân sủng chỉ là giả dối, phải chăng tất cả những lời hứa hẹn đó đều là giả dối, có đúng thế chăng?… có đúng như vậy chăng…?

Hóa ra, chàng chẳng thật lòng với ai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.