Khi Liên tâm gọi ta dậy cũng đã qua giờ Thìn, người cũng thấy nhẹ nhàng khoan khoái hơn.
“Tiểu thư, sáng sớm hôm nay nô tỳ và Thu Tễ đến Trang Phất cung bẩm báo hoàng hậu rằng ngài bị bệnh.” Liên Tâm nói như vậy khi thay y phục cho ta.
Ta gật đầu, nàng nói tiếp: “Hoàng hậu nương nương không nói gì. Nhưng nhã phu nhân lại nói ngài có gan làm, lại không có gan nhận, nàng ta còn nói rất nhiều lời khó nghe nữa.”
Ta vẫn im lặng không đáp lại, chỉ lẳng lặng lắng nghe. Thấy Liên Tâm không nói gì thêm nữa, ta hỏi: “Hết rồi ư?”
“Ừ, Hoàng hậu nương nương ban thưởng cho ngài ha cây nhân sâm nghìn năm, nói để ngài bồi bổ thân thể.” Ta bỗng nhiên lo lắng, hoàng hậu vốn giữ chức vị cao, vui giận không lộ ra mặt, tất cả chuyện này bề ngoài đều hoàn mỹ không tỳ vết. Thế nhưng nhã phu nhân giống như là bản mặt khác của hoàng hậu, mọi phương thức trừng trị đều do nàng ta định ra, nàng ta là người đứng đầu tứ cung, cũng có thể nói là dưới một người trên vạn người, hơn nữa trên tay còn có một con trai tên là Uất Trì Lan Sách, cũng nhờ đứa con này mà nàng ta từ thục dung trong đông cung leo lên cao vị phu nhân. Ta không biết, hoàng hậu là cho ta một cái tát, lại tặng ta một hũ mật. Cổ vũ ta, cố gắng chưởng quản hậu phi tốt hơn, dựng nên uy tín.
“Còn nữa, mấy ngày sau tất cả các phi tử từ tam phẩm trở lên phải hộ tống bệ hạ đi Khiêm Hàng Sơn tế thiên.”
“Tế thiên?”
“Phải, lập đông.”
Nguyên lai đã lập đông, mười một tháng tám rời khỏi Thần Quốc, đến nay đã hơn hai tháng rồi. Hơn phân nửa thời gian đó đều bôn ba trên đường, ngắm nhìn cầu nhỏ nước chảy, nhìn sang cây già lá rụng, lại nhìn hoàng hôn trên sa mạc.
Gặp được Sùng Lang, lúc đầu thì đối đáp trăm điều cẩn thận, rồi từ từ lại quyến luyến không muốn xa rời, ta không biết có phải do chàng là phu quân của ta, luôn cưng chiều ta mới khiến cho ta thành ra như vậy hay không? Còn nữa nếu như sớm gặp được chàng, ta vẫn giống như bây giờ, hận gặp nhau quá muộn, hay là nhất kiến chung tình.
“Tiểu thư, ngày mai và ngày mốt đều không cần đi. Hoàng hậu nương nương nói hành trình đến Khiêm Hàng Sơn rất vất vả, cho nên các phi tử cần điều dưỡng thân thể thật tốt, lùi lại hai ngày để chuẩn bị, chuyến đi này có thể kéo dài đến hai ba ngày.”
Thật là một hoàng hậu tốt với hậu phi!
“Ừ.”
Ba ngày sau, hoàng thượng dẫn hoàng hậu và phi tần từ tam phẩm trở lên cùng quan viên tam phẩm trở lên lên đường đến Khiêm Hàng Sơn. Theo điều lệ trước nay của hoàng gia, chỉ có hậu phi từ nhất phẩm trở lên mới được quyền ngồi một người một cỗ xe ngựa. Thế nhưng chỉ có ta là ngoại lệ, ta hậu phi tam phẩm duy nhất một người một cỗ xe ngựa, chủ ý này cũng do chính hoàng hậu đưa ra.
Ta vốn định phản đối, thế nhưng hoàng hậu lại nói, người ta ăn mặc nhanh, không tiện ngồi cùng người khác, nàng ta đang cố ý cô lập ta, thế nhưng hoàng thượng lại đồng ý với chủ ý này. Ta không biết vị trí hiện tại của mình có bao nhiêu biến động, thế nhưng ta biết tình thế bây giờ rất bất lợi cho ta! Nhưng hoàng hậu đã cố ý an bày như thế, nếu như ta vẫn một mực cự tuyệt, người khác sẽ nói ta không biết phân biệt tốt xấu, Chuyện này ta chỉ có thể thuận theo.
Ta dẫn theo năm người, Doanh Tâm, Vũ Tình, Tích Hồng, Lý Thân còn có Đoàn nhi.
Đoàn Nhi tuổi còn nhỏ, năm nay mới mười hai tuổi thế nhưng ta lại là chủ tử là bát cơm manh áo của nàng ta, cho nên vì cuộc sống vẫn phải nổ lực hầu hạ, lớn lên dáng vẻ béo tròn đáng yêu. Hơn nữa, nàng ta còn có một ưu điểm nữa là khéo nấu ăn, những món nàng làm rất hợp khẩu vị và vừa ý ta, tay nghề nấu nướng này có thể sánh bằng Liên Tâm và Doanh Tâm.
Lưu lại Thu Tễ và Liên Tâm chăm nom Đào Chước cung thì ta mới thấy yên tâm, hai người họ hiểu rõ lòng ta, một người là thiếp thân nha hoàn theo ta nhiều năm, một là thượng cung lâu năm tôi luyện trong cung cấm. Có hai nàng thay ta chăm sóc Đào Chước cung và quan sát mọi thứ xung quanh, cho dù không có ta ở cạnh nhắc nhở thì các nàng cũng làm tốt phận sự.