Đế Phi Khuynh Thiên Hạ

Chương 4: Hoa lạc nhân gian ngàn năm hỗn loạn [2]




Mùng một tháng bảy, là sinh nhật của ta, Nữ tử hầu như đều không có sinh nhật, chẳng qua ta là nử tử duy nhất trong nhà, là hòn ngọc quý trên tay, cho nên cha mới mở tiệc riêng cho ta, Có người nói cô cô ở trong cung cũng tới chúc mừng sinh nhật ta, ta chỉ biết là có vị cô cô ở trong cung làm phi, chứ chưa từng gặp qua. Hôm nay mới được gặp mặt, trong lòng dấy lên niềm vui mừng khôn xiết.

Hôm nay trong nhà mở gia yến, chỉ mời tới mấy vị bằng hữu tốt với cha cùng người nhà và mấy vị tiên sinh của ta. Trong này bao gồm Dịch Diễn tiên sinh dạy ta học sách, Nhu cô nương dạy ta âm luật, Ôn cô nương dạy ta khiêu vũ.

Trang phục hôm nay của ta cũng không quá hoa mỹ, chỉ là quấn tóc bằng một dãy tơ tằm màu đỏ, trên người chỉ mặc một bộ xiêm y màu hồng nhạt, trên xiêm y chỉ thêu hình bươm bướm, càng làm nổi bật nét thanh tú khả ái của ta.

Gần giờ giờ Tuất cô cô mới tới, bởi vì trong nhà có khách nam, cho nên cô cô mới đến muộn, lúc này nam trong nhà đã quay trở về rồi. Cô cô là sủng phi của đương kim hoàng thượng – Lan Quý phi, Thiệu khanh, ta chỉ biết có bấy nhiêu thôi. Sau khi hành lễ thỉnh an, cô cô ôm ta ngồi bên cạnh, ta mới được nhìn rõ dung mạo của cô cô. Cô cô quả nhiên là một mỹ nhân cực kỳ xinh đẹp, mặc dù năm nay đã gần bốn mươi nhưng hoàn toàn không có dấu hiệu của tuổi tác, bỗng nhiên nghĩ đến bài thơ trước đó vài ngày ta được học:

Tay mềm như tranh non lên tươi,

Tựa mỡ đọng trắng mướt làn da

Cổ cao lại trắng nõn nà

Hột bầu tề chỉnh răng ngà ngà trong

Trán vuông cao, ngài cong nhỏ rức

Miệng có duyên những lúc mĩm cười

Mắt xinh đen trắng sáng ngời.

(Bài Thạc Nhân – Khổng Tử/ dịch thơ Tạ Quang Phát)(*)

(*) 碩人 2

手如柔荑,

膚如凝脂。

領如蝤蠐,

齒如瓠犀。

螓首蛾眉,

巧笑倩兮,

美目盼兮。

Thạc nhân 2

Thủ như nhu đề,

Phu như ngưng chi,

Lãnh như tù tề,

Xỉ như hồ tê,

Tần thủ nga my.

Xảo tiếu thiến hề!

Mỹ mục phiến (phán) hề!

Dịch nghĩa

Tay của nàng trắng và mềm như ngó tranh mới mọc,

Da của nàng trắng như mỡ đông lại,

Cổ của nàng cao mà trắng như hình con mọt gỗ,

Răng của nàng trắng, vuông và sắp nhau đều như hột bầu.

Trán của nàng vuông mà rộng như trán con tần, và lông mày nhỏ, dài, cong như râu con ngài.

Nàng cười rất khéo, trông rất đẹp ở bên khoé miệng có duyên.

Mắt của nàng đẹp đẽ, tròng đen, tròng trắng phân biệt long lanh.

Vô cùng chính xác khi lột tả dung mạo hiện giờ của cô cô. Hôm nay cô cô trang điểm và trag phục vô cùng đơn giản, trên búi tóc hình cánh quạt chỉ điểm xuyết đóa hoa mẫu đơn chớm nở màu hồng, bên hông cài mấy cây trâm ngọc. Bên dưới bộ y phục màu trắng sữa là la quần dài chạm đất màu lam, đường viền la quần được thêu vài đóa hoa mai, mỗi bước đi giống như bức tranh lạc cảnh sinh động không nhiễm chút lửa khói nhân gian.

“Cô cô.” Ta gọi, Cô cô chỉ dẫn theo 2 thị nữ thân cận, những người khác đều phân tán ra. Cô cô ôm lấy ta vào ngực, vô cùng vui vẻ khi nghe ta gọi.

“Thưởng!” Cô cô cười nói, thị nữ bên cạnh lập tức lấy ra nữa một hộp nhỏ, cái hộp này rất đẹp, bên ngoài màu vàng xung quanh khảm không biết bao nhiêu đá quý. Cô cô mở chiếc hộp, lấy ra một đôi vòng tay đeo vào tay của ta.

“Đây là vòng bạch ngọc, tặng Nhiễm Nhi làm quà gặp mặt.”

Nương nghe vậy vội vàng nói: “Nương nương, đừng cho nàng đồ tốt như vậy, Nhiễm Nhi vẫn là đứa bé! “

“Có gì phải khách sáo, Bổn cung thích đứa bé này, lớn lên nhất định xinh đẹp động lòng người, tương lai chắc là một mỹ nhân! Còn thông tuệ như vậy khiến ai gặp cũng thích!” Cô cô vừa nói vừa vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn của ta, khóe môi vẫn mang theo nụ cười vui mừng.

“Kim tỏa Kim Loan Tường Vân này cũng tặng cho con.”

“Còn có trâm phỉ thúy như ý bằng ngà voi và cả trâm kim phượng bảo châu này cũng tặng cho con, thêm vài năm nữa là Nhiễm Nhi có thể dùng được rồi.”

Cô cô không ngừng vuốt ve cổ và tay của ta. Sau đó lấy xuống bỏ vào trong hộp nhỏ, lại nhét hộp nhỏ vào trong lòng ta: “Đem cất đi, chúng sẽ là đồ cưới của con!” nói xong lại cười ha ha.

Một lát sau cô cô lại cô cô đột nhiên hỏi: “Nhiễm Nhi, đã định hôn sự chưa?”

“Hồi bẩm nương nương, Nhiễm Nhi tuổi còn quá nhỏ, sao có thể định hôn sự được?” Nương hồi đáp.

“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, mỹ nhân như vậy như Nhiễm Nhi của ta sao có thể tùy tiện gả đi được. Đợi Nhiễm Nhi đến tuổi cập kê, Bổn cung sẽ tìm một đấng lang quân tốt cho Nhiễm Nhi, vinh hoa phú quý không bao giờ hết!”

“Tạ nương nương!” Cha và nương nghe xong vội vàng tạ ân.

“Ca ca, tẩu tẩu. Đều là người một nhà, lại không có người ngoài ở đây, đừng khách khí!” Cô cô nói với cha và nương. trong lời nói có chút bất đắc dĩ.

Chẳng biết đã nghe qua bao lần, ta có chút mệt mỏi, liền gục xuống chiếc ghế nhỏ nhắm mắt lại, mơ hồ cảm giác được có người ôm ta về phòng sau đó ta không còn biết gì nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.