Giờ Thân một khắc ta xuống xe ngựa, đã nhìn thấy Vũ Tình.
Đồ ta cần đã đến.
Đến Tố Cung không bao lâu ta đã bắt đầu cùng cung nữ hầu hạ ta ở Tố Cung trò chuyện, chủ yếu hỏi sơ lượt những chuyện liên quan đến bệ hạ và sở thích của hai vị Thái phi này, cùng với những chuyện xảy ra từ trước đến nay.
Con gái duy nhất của An Thái phi là Cán Như công chúa đã kết thông gia cùng với thái tử nước Lỗi khi nàng mười lăm tuổi, là thái tử phi nước Lỗi, từ đó về sau An Thái phi bắt đầu một lòng hướng phật, chỉ để cầu cho Cán Như công chúa được bình an suốt đời.
Hạ Thái phi không con không cái, năm nay đã ba mươi bảy tuổi, vẫn có sở thích chăm chút nhan sắc, trang phục cầu kỳ như thời còn tiên hoàng, nào là son phấn hương hoa, trân châu phù dung đều là những thứ nàng yêu thích nhất.
Nhìn những thứ đang cầm trên tay, ta mỉm cười, hôm nay nhất định phải lưu lại ấn tượng tốt với hai vị Thái phi này.
Chậm rãi bước vào Thiên Từ cung, chỉ thấy một vị như là đạo cô bước lại phía ta, khi nàng đến gần ta cúi người làm lễ chào: “Ta mạo phạm đến quấy rầy, chẳng biết có làm phiền đến An Thái phi hay chăng?” Trông dung mạo vị đạo cô kia chỉ khoảng chừng mười bảy mười tám tuổi, mặc đạo y, dung mạo mộc mạc, khuôn mặt không son phấn, hành lễ với ta nói: “Nữ thí chủ, ta là Diệu Chân ở Mai Hoa Quan, hôm nay theo sư phụ đến giảng đạo với An Thái phi, chẳng hay thí chủ có thể chờ thêm nửa canh giờ được chăng?”
“Vậy làm phiền ngài, ta sẽ đến nơi khác trước, nửa canh giờ sau sẽ trở lại.” Sau đó, đi về phía Mật Thọ Điện.
Chỉ là, nếu cầm theo hai món đồ như vậy đi thì không ổn, cho nên ta bảo Vũ Tình cầm đồ đợi ở bên ngoài.
Ta bước vào Mật Thọ Điện, nhìn quang cảnh bất giác khiến cho ta kinh ngạc, không giống như tình của cung định thái phi ngày xưa, mà có thể nói ngược lại nơi này là nơi ở của công chúa đợi ngày xuất giá. Ngói lưu ly, gạch đá xanh, những đóa hoa cúc đang khoe sắc. Nhìn thấy có khách đến, một thị nữ mặc áo trắng váy xanh đi tới, từ sau khi bước chân vào đây ta đã gặp rất nhiều thị nữa mặc y phục như vậy, xanh trắng mộc mạc đem lại cảm giác thuần khiết thanh mát.
“Chẳng biết tiểu thư đến đây có chuyện chi?” Người nọ lễ phép lên tiếng, cúi người hành lễ với ta, nghe giọng đoán chừng tuổi còn nhỏ.
“Ta vốn là Ân Lạc từ Nam Thần đến hòa thân, lại đây thỉnh an Thái phi. Làm phiền thông báo giúp.” Thanh âm của ta rất nhẹ, nhưng giấu diếm cảm giác xa cách. Lúc này, có lẽ tỏ vẻ sợ hãi nhu nhược thì tốt hơn.
“Hóa ra là Thù tu nghi. Nô tỳ thất lễ, mạo phạm ngài, xin ngài thứ tội.” Ta không biết nàng làm sao biết được ta, theo lý thì sau khi được sắc phong phải đến trình diện những thái phi này, nếu chỉ là tuyển tú thì những tú nữ không đến cũng không sao. Nhưng vì sao ngay cả công chúa hòa thân cũng không muốn gặp mặt?
Ra oai phủ đầu? lý do đó ư?
Ta không kìm lòng được nhíu mi, đi theo phía sau thị nữ kia.
Dòng suối nhỏ uốn quanh, cúc vàng đung đưa theo từng làn gió thu, ta cho rằng đây chính là hai câu văn miêu tả hay nhất cho quang cảnh Mật Thọ Điện vừa hiện ra trước mắt ta. Đứng đợi một lát thì có một nử tử mặc quần áo mày cánh sen, đứng trở trước hồ nước, hóa ra dòng suối nhỏ kia chảy ra nơi này. Người nọ hình như không thấy có người đến, vẫn không quay lại cũng không nói gì, tự nhiên làm chuyện của mình, có vẻ nàng ta đang cho cá ăn.
Thị nữ khẽ lên tiếng thông báo: “Hạ Thái phi, Thù tu nghi đến bái kiến.” Thanh âm vẫn trong trẻo lạnh lùng như trước.
Người nọ nghe thấy cũg không đáp lời, sau khi thị nữ lui ra, ta bước tới lại gần nàng đứng cách xa chừng năm bước. Nhìn đàn cá chép sặc sỡ trong ao, yếu ớt lên tiếng: “Cá kia tung tăng bơi lội, đó là niềm vui của cá.” ta thuận miệng đọc một câu vè thu hút sự chú ý của nàng.
Không ngờ nàng ta lại xinh đẹp như vậy.
mặt trái xoan, môi anh đào, mi liễu mày thanh, mười ngón tay ngọc… đây chính là vẻ đẹp trời sinh, cho nên đã bước qua tuổi ba mươi lăm vẫn đẹp động lòng người như vậy.
Cũng có lẽ được chăm sóc cẩn thân, nên nàng bảo dưỡng được dung nhan xuân sắc.
Nói chung, bất luận thế nào vẫn nhận ra được dung nhan của nàng nhiều năm trước khuynh quốc khuynh thành đến bậc nào.
“Trang Tử không phải cá làm sao biết cá có vui hay không?” Nàng nhìn vào mắt ta hỏi?
Ta nhẹ nhàng cười, lúc này ta cũng không muốn cùng nàng thảo luận chuyện “Trang Tử không phải cá làm sao biết cá vui hay buồn”. Một khi đồ chưa đưa ra thì những ngày tháng sau này của ta vẫn còn mơ hồ.
“Ta cũng chẳng phải cá, chẳng biết cá buồn hay vui.” Ta thuận theo lời nàng đáp lại.
“Đoán.” Nàng cũng không truy đuổi tiếp, chỉ nhàn nhạt đưa ra một từ để kết thúc vấn đề này.
“Tham kiến Hạ Thái phi.” Ta hành lễ với nàng, về tình về lý, đây đều là ta nên làm.
“Hãy bình thân.” Nàng xoay người đi vào tiểu đình đã được bày sẳn giấy viết, ngồi xuống: “Ngồi đi.” Ta ngồi xuống cách nàng chừng hai trượng.
“Thiếp nghe nói Thái phi yêu thích nữ trang, hôm nay đặc biệt chuẩn bị vài món lễ vật đến hiếu kính với Thái phi.” Ta thẳng thắn mở lời, bảo Doanh Tâm mang đồ đến.
“Ừ, quả là đồ tốt.” Nhìn thấy ánh mắt của nàng nhu hòa hơi, ta thoáng yên lòng.
Đây là một chuỗi ngọc được làm từ huyết thạch kê, huyết thạch đỏ như máu lóe ra hào quang dưới ánh mặt trời, giống như một mỹ nhân đang nằm ngủ, lại tựa như hoàng hôn roi ánh chiều ấm áp lên người, Chuỗi ngọc màu đỏ như mội khối máu này là tích vật hiếm thấy ở Tố Quốc, đặc biệt lại là một khối tốt đến như vậy lại là của hiếm trên thế gia. không có bất cứ điêu khắc tạo hình nào, một khối thạch tự nhiên.
“Thái phi nếu thích, Huyên Nhi cũng thấy vui.” Ta không tị hiềm nói rõ tên của mình.
“Huyên Nhi?” Ánh mắt thoáng nghi hoặc, rồi thoáng thông suốt: “Tên rất hay.”
“Tạ ơn Thái phi nâng đỡ.” Ta khẽ gật đầu nói tạ ơn, nhếch miệng cười khẽ. Mà nàng, quan sát món quà ta tặng cũng cười, có thể nhìn thấy niềm thỏa mãn và vui vẻ trong nụ cười này.