“Lui xuống hết đi!” Sau khi gỡ khăn trùm đầu, hắn hạ lệnh với hỉ nương cùng các thị nữ bên cạnh.
“Sao lại xấu hổ?” Trong lời nói còn có ý cười. Ta vẫn không đáp lời, cũng không ngẩng đầu nhìn, người cứng đờ giống như khối băng. Mà hắn tựa hồ không có cảm giác xấu hổ nào, cầm hai chén rượu trên bàn đến đưa cho ta một chén, nói: “Rượu hợp cẩn.” Ta ngẩng đầu nhìn, ngày hôm nay hắn không có mặc xiêm y màu tím xa hoa, mà mặc hỷ phục đỏ thẫm đường hoàng, hơn nữa hỷ phục được may từ gấm vóc thượng thừa bên trên thêu rồng đại biểu cho đế vương, không biết có phải vừa khớp hay không, nhưng màu sắc cũng như kiểu dáng quần áo trên người hắn, lại tương tự của ta. cứ như là một đôi.
Ta nhận lấy chén rượu, hắn ngồi ở mép giường, hai tay giao nhau, cùng uống cạn chén rượu.
Ta không thích rượu, không chỉ vì mùi vị của nó mà một phần là do sau khi uống say sẽ không khống chế được hành vi của bản thân, ta ghét những việc xảy ra không nằm trong phạm vi khống chế của mình.
Tựa như cuộc hôn nhân này, không thuộc quyền khống chế của ta. ta chán ghét cảm giác nhận mệnh, thế nhưng ta muốn phản kháng, lại phát hiện bản thân vô lực phản kháng.
“Nàng tên gì?” Hắn hơi nheo mắt lại nhìn ta, biết rõ mà cố hỏi.
Ta xì một tiếng bật cười, nói: “Bệ hạ say rồi ư? Ngay cả nô tỳ tên gì cũng không nhớ? Nô tỳ là Úy Trì Huyên, nhũ danh Nhiễm Nhi.”
Ta có thể cảm giác được hắn rất hài lòng với câu trả lời này, hắn cười, ôm ta vào lòng.
“Nhiễm Nhi, nàng là cô gái rất thông minh.” hắn luôn nói những lời thẳng thắn như vậy, giống như khi ta hoàn tất một bài thơ đúng với chủ đề, sẽ được tiên sinh khen ngợi.
“Đây không phải là thông minh mà là sự thật.” Ta thành thật đáp lời, cũng nói rõ với hắn, từ giờ trở đi, ta chính là phi tử của hắn, là người của hắn. Làm cho hắn an tâm cũng là để bản thân chấp nhận vận mệnh.
Hắn đứng dậy, gỡ mũ phượng xuống cho ta, cảm giác đè nén trên cổ thoáng chốc tan biến.
Hắn thận trọng chải tóc cho ta, tóc xõa bung trên vai dài xuống tận gối.
Ta ngồi trước bàn trang điểm nhìn giương mặt mình chiếu trên gương đồng cùng thân hình của hắn.
“Nhiễm Nhi, tóc của nàng rất đẹp.” Hắn cầm lấy chiếc lược bằng sừng trâu nhẹ nhàng gỡ từng lọn tóc rối, mái tóc của nử tử chỉ có trượng phu mới có thể chạm vào. Trước kia cũng từng hy vọng xa vời, cũng từng mơ mộng như thế, nhưng tất cả chỉ là giấc mộng mà thôi, hôm nay, ta đã là gả làm vợ người ta rồi.
“Nhiễm Nhi.” Hắn thấy ta ngồi thất thần, bèn lên tiếng gọi.
“Sùng Lang. Có chuyện gì ư?” Ta nhẹ giọng hỏi, ngẩn đầu nhìn chàng.
“Nàng vừa gọi ta là gì?” Hắn nhìn vào mắt ta hỏi lại.
“Sùng Lang. Lẽ nào phải gọi là ‘bệ hạ’ mới được sao?” Ta dùng ngữ điệu nũng nịu của cô gái nhỏ đáp lời, vừa cười vừa nhướng màu nhìn thẳng vào mắt hắn, trong ánh mắt viết hai chữ đương nhiên.
Hắn cũng cười, nói: “Chưa từng có ai gọi ta như vậy, tất cả các phi tử, kể cả hoàng hậu cũng gọi ta là ‘bệ hạ’. Nhiễm Nhi, nàng là người đầu tiên.”
“Tại sao vậy chứ?” Ta nghiêng nghiêng đầu, nghi hoặc hỏi lại.
“Các nàng sợ trẫm. Các nàng lo lắng lỡ nói sai câu gì, trẫm sẽ giết cửu tộc của các nàng.” Thanh âm hắn nhẹ nhàng như vậy, lời nói đạm mạc, cứ như đang nói về chuyện của người khác: “Nàng không sợ trẫm sao?” Hắn hỏi.
“Cớ sao lại sợ? Chàng là phu quân của thiếp, là người sẽ cộng chẩm hằng đêm với thiếp mà. Lẽ nào, thiếp phải lo lắng đề phòng với người sẽ cùng giường với mình nữa sao?” Ta bình tĩnh đáp lời. Ta biết, mỗi một câu nói của ta lúc này đều đặt nền móng cho ta về sau, nếu như tối nay, ta thực sự gây ra chuyện gì khiến hắn tức giận, thì chỗ dựa to lớn và vững chắc nhất của ta cũng theo đó tan biến mất, theo đó, ta cũng phải đối mặt với diệt vong.
“Ý của Sùng Lang, phải chăng không cho phép thiếp gọi chàng như vậy?” Ta chu mỏ một cái, mang theo khẩu khí tiếc nuối nói.
“Có thể.”
“Thật?”
“Nhiễm Nhi, nàng có thể gọi trẫm như vậy.” Hắn vuốt ve tóc ta, cúi đầu hôn lên trán của ta. Dán trán hắn vào trán của ta, khuôn mặt ta in trong mắt hắn. “Cứ gọi là ‘Sùng Lang’, trẫm chỉ cho phép nàng gọi trẫm như thế.” Vẻ mặt của hắn rất nghiêm túc, ngữ khí của hắn bá đạo như vậy, hình như không có một chút ôn hòa.
Ta khéo léo cười đáp lại: “Vâng!”
Đêm đó, nến hỉ đốt suốt một đêm, nhiễm đỏ một đoạn gấm trắng.