Đệ Nhất Tình Địch

Chương 25: 25: Nắng Ấm Ngọc Tan Bay Sáu





Trong bóng tối, có tiếng khóc ai oán.

Tôi ôm hồ ly, dừng trong bóng đêm, sử dụng pháp thuật che đậy hơi thở của bản thân, ngay cả tiếng hít thở của Xích Viêm cũng dừng lại.

Một vòng ánh sáng dần dần xuất hiện.

Đằng trước là một căn phòng rộng lớn, trên hai cây cột là ngọn lửa màu xanh đen kì dị, bổn tôn nhìn kỹ lại, đó là lửa giao.

Lửa giao, một ngọn lửa mờ ảo, được đốt bằng dầu giao.

Dầu giao là dầu được tinh luyện từ người cá, người trên Tiên giới hầu hết đều xem thường nó, bọn họ thường dùng Dạ Minh Châu để làm đèn dầu.

Còn người phàm là không có khả năng lặn sâu dưới đáy biển ba nghìn dặm để bắt giao nhân.

Nói ngắn gọn, ngoài tộc Ma sử dụng dầu giao ra, sẽ không có người nào khác.

Bổn tôn ngủ ở cung điện trên núi Tân Di bốn mươi nghìn năm, lửa giao được đốt trên những đồ trang trí xung quanh có tác dụng nghỉ ngơi, còn có mùi thơm sáp trong trẻo và lành lạnh.

Loại lửa bất diệt tồn tại được cả ngàn năm ở hoàng cung của tộc Ma, bổn tôn tuyệt đối sẽ không nhận lầm.

Những cây cột hai bên được chạm trổ thành những hình thù kỳ lạ.

Dưới ánh đèn dầu mờ mịt, có hai bóng người
Tôi ôm Xích Viêm trốn ở bên cạnh, lặng yên không một tiếng động đưa mắt nhìn hai bóng người đó.

Đây là một căn phòng hình tròn.

Có một chiếc giường với rèm treo.

Tơ lụa đen rủ xuống từ trên giường, giống như linh hồn khuấy động đêm tối.


Một khi rơi vào nó thì không thể thoát khỏi.

Một cô gái với đôi chân ngọc trần ngồi lặng lẽ bên giường.

Mái tóc đen dài của cô chảy xuống như thác.

Cô có khuôn mặt xinh đẹp quyến rũ và cười như chẳng để ý tới điều gì, cô nhìn một cô gái khác ở trước mặt: "Nghĩ thông suốt rồi?"
Trong giọng nói lẫn theo chút căm hờn.

Rõ ràng cô đang cười, sự thù hằn trong ánh mắt lại giống như Bích Liên Thiên, không có biên giới cuối cùng.

Tôi biết, cô ta nhất định là cô gái chèo thuyền nọ, dung mạo nghiêng nước như vậy, không màng tới điều gì như vậy, trong lúc giơ tay nhấc chân đều có sự quyến rũ không thể thay đổi được, lại không mảy may lưu luyến.

Dường như cô chẳng để ý tới điều gì.

Ngoại trừ cô gái trước mặt mình.

Có một cô gái đang quỳ gối trước mặt cô ta, đầu cúi thấp, như là bụi bặm.

Cô quỳ trên nền đất ngọc bích lạnh lẽo, quay lưng về phía tôi và Xích Viêm, giọng nói đau khổ như mất đi âm điệu vốn có: "Đừng giết người nữa...!Ta đi với nàng...!Ta cầu nàng...!A Thác, đừng tiếp tục sai nữa."
Cô gái đó là Nhất Vân.

Bổn tôn và Xích Viêm nhanh chóng trao đổi với nhau một ánh mắt, không nghĩ tới, Nhất Vân là người đang quỳ trước mặt cô gái chèo thuyền.

Chẳng phải vừa nãy cô còn đang đứng ở bến đò hay sao? Tại sao chỉ trong chớp mắt đã xuống Bích Liên Thiên rồi? Thậm chí còn ở chung chỗ với cô lái đò nữa.

Xem ra, hai người đó quen biết nhau.

Bổn tôn im lặng không lên tiếng, Xích Viêm ngước đầu nhìn tôi một cái.


Cô gái chèo thuyền tên gọi là A Thác bỗng dưng ngẩng đầu, ngó về phía này, chân mày trầm xuống, giọng điệu rét lạnh: "Ai?!"
Bổn tôn tập trung nín thở, Nhất Vân quỳ trên mặt đất cũng quay đầu nhìn về phía này, sắc mặt của cô trắng bệch như tờ giấy, nét mặt bi thương.

Bên này tối tăm và yên ắng, với năng lực của cô gái chèo thuyền, cô ta không thể nào nhìn thấu được phép che mắt của bổn tôn, cùng lắm cô ta chỉ thấy có điều gì đó không ổn theo bản năng mà thôi.

Không có người trả lời cô ta, cũng không có ai đi ra từ trong bóng tối và hét lên rằng yêu nghiệt mau chịu trói đi.

Ánh mắt của cô gái lái đò như đao như kiếm, sau nửa ngày cũng thu hồi lại, một lần nữa quay trở về nhìn Nhất Vân.

Nhất Vân không nhìn cô ta, cô giống như lảng tránh mà vùi đầu xuống, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, sắp ngã xuống.

Cô gái chèo thuyền đi chân đất, một đôi chân ngọc hoàn toàn tự nhiên.

Cô cúi người, nắm chặt cằm của Nhất Vân, cười lạnh: "Không phải đã chạy thoát được nhiều năm như vậy sao? Tại sao lại bỗng nhiên nghĩ thông suốt, cúi đầu nhận sai rồi?"
Nhất Vân bị ép nâng cằm, ngẩng đầu đối mặt với ánh mắt của cô ta.

Bổn tôn dù đứng hơi xa nhưng vẫn trông thấy lông mày của cô gái chèo thuyền như nhảy dựng lên, bối rối chợt thoáng qua, vội vàng đẩy Nhất Vân, giống như muốn che giấu sự hoảng hốt của mình, đứng dậy và phẫn nộ nói: "Nàng muốn gì ta chẳng cho nàng? Mọi thứ mà nàng muốn, tất cả nàng muốn..."
Nhất Vân đưa lưng về phía tôi, không thấy rõ biểu cảm trên khuôn mặt cô, chỉ có thể nghe thấy giọng điệu cô đơn, buồn bã và tuyệt vọng của cô, dường như cô đang cười: "Tất cả ta muốn? Nàng nuôi ta từ nhỏ tới lớn, để ta ở bên cạnh nàng, ta cho rằng trên đời này không có ai tốt bằng nàng, từ nhỏ ta đã ngưỡng mộ nàng, từ nhỏ ta đã yêu nàng kính trọng nàng, ta vẫn luôn cho rằng nàng là người tốt nhất trần đời, ta dựa dẫm vào nàng nhiều như vậy....!Nhưng nàng muốn chỉ là thể xác của ta, để đánh thức một người khác đã mất mà thôi!"
Nhất Vân quỳ trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn sắc mặt lạnh dần của cô gái chèo thuyền, nghiến răng nghiến lợi nói: "Thác Lược Ảnh! Nàng cho rằng ta không biết sao? Trong tim nàng yêu một người chết, là người chết! Ta là một người sống sờ sờ, nàng cho rằng ta không có trái tim sao? Nàng cho rằng ta không biết đau sao? Nàng giết cha mẹ họ hàng của ta, nàng lừa ta nói là nàng nhặt được ta, nàng vẫn luôn ở đây giết người là vì người yêu đã chết của nàng, nhưng cô ấy vẫn mãi là người chết thôi.

Nàng đừng mơ tưởng hồi sinh lại cô ấy, cho dù chỉ là một ngày, cô ấy cũng sẽ không thích một quái vật giết người không chớp mắt như nàng đâu!"
Tim bổn tôn đập thình thịch.

Lược Ảnh, Lược Ảnh, cái tên này, tựa hồ rất quen tai.

Lẽ nào con rối đã nhảy xuống đài Tru Tiên kia đã tìm được đường sống trong chỗ chết và biến thành cô gái chèo thuyền trước mặt này?
Thác Lược Ảnh chợt dừng lại, cô đứng thẳng người.


Trên gương mặt của cô ta hiện lên dáng tươi cười lạnh lẽo, cúi người về phía Nhất Vân, túm lấy tay cô và kéo cô lên, áp cô lên cây cột, con mắt chăm chú nhìn vào Nhất Vân, hỏi một cách hằn học: "Nàng biết tại sao ta tên là Thác Lược Ảnh không?"
Tôi và hồ ly đều mở to mắt nhìn, trông thấy hai hàng lệ rơi trên mặt của Nhất Vân, cô nhắm mắt lại như chấp nhận số phận của mình, chỉ run run khẽ nhếch môi: "Ta hận nàng, ta mãi mãi cũng sẽ không tha thứ cho nàng."
Dung mạo của Thác Lược Ảnh trầm lắng như bầu trời trong đêm tối, không có một ánh sáng.

Cô ta lạnh nhạt quét mắt nhìn khuôn mặt của Nhất Vân, hô hấp nhẹ nhàng lướt qua mái tóc của cô, nói từng câu từng chữ: "Bởi vì ta thác (sai) rồi, ta không nên để nàng ở bên người, nhìn nàng lớn lên, nhìn nàng cười, nhìn nàng khóc, nhìn nàng ôm ta ngủ, nhìn nàng rời bỏ ta, nhìn nàng hận ta, nhìn nàng vì thoát khỏi ta mà trà trộn vào thần núi Cửu Lĩnh – nàng tưởng rằng nàng chạy vào Cửu Lĩnh là ta sẽ không tìm được nàng sao? Nàng biết không, mỗi người mà ta giết đều là bởi vì nàng mà chết, là nàng hại chết bọn họ - Vân, đây là giá đắt mà nàng phải trả do quay lưng phản bội ta."
Nhất Vân run rẩy đôi môi, tuyệt vọng nói: "Dừng tay đi, ta đi với nàng, nàng muốn như thế nào cũng được, đừng lại giết người nữa."
Thác Lược Ảnh khe khẽ cười rộ lên, cô ta dùng ngón tay để lướt qua lông mày và mắt của Nhất Vân, và những ngón tay trắng nõn mỏng manh của cô ta lại lướt xuống cánh môi, rồi nói với vẻ thờ ơ và chế giễu: "Đã quá muộn, Nhất Vân, nàng luôn tự nhận mình là lương thiện nhân từ.

Vậy nàng hãy nói cho ta biết, tại sao nàng lại nói dối đồng môn của mình đi bắt hồ ly kia, là vì nàng không nỡ nhìn ta chết sao? Rồi ngày hôm qua nàng chạy tới mật báo, là do thương ta sao? Nàng không muốn người khác chết, lại cũng không muốn ta chết, Nhất Vân à, làm người chỉ nên biết đủ chọn một thôi chứ?"
Hơi thở của Thác Lược Ảnh gần như tác động vào mái tóc của Nhất Vân, Nhất Vân run rẩy, từ từ nhắm hai mắt, giọt lệ rơi đầy, oán hận nói: "Nàng là đồ quái vật."
Thác Lược Ảnh cười khẽ, vô tình nói: "Quái vật? Nàng nói ta là quái vật, ta rất là đau lòng.

Nhất Vân của ta, thân xác này của nàng chỉ là thứ để ta hiến tế mà thôi, uổng công ta dạy dỗ nàng nhiều năm như vậy – nàng vẫn yếu ớt không chịu nổi như trước, không biết hối cải."
Nhất Vân lệ rơi im hơi lặng tiếng, nàng run rẩy bờ môi, tựa hồ muốn mở miệng.

Bổn tôn nghe ngóng một cách mê say, thấp giọng nói với hồ ly: "Nàng đoán xem Nhất Vân sẽ nói gì tiếp?"
Xích Viêm cũng rất hồi hộp, nhìn một đôi vợ chồng bất hòa trong phòng, viết trong tay tôi: "Xem ra Lược Ảnh muốn hồi sinh công chúa Tấn Vân, cô ta đã tìm được một người thích hợp để đảm đương làm đồ hiến tế.

Đáng tiếc nuôi nhiều năm như vậy, đồ đã chạy trốn, cô ta đuổi theo tới tận đây.

Ta thấy, Nhất Vân có lẽ yêu cô ta, bằng không cũng sẽ không bao che, cho nên, ta cho rằng, câu tiếp theo mà Nhất Vân sẽ nói, là câu hỏi cuối cùng, nàng có yêu ta không?"
Bổn tôn lắng nghe chăm chú rồi gật đầu, nói nhỏ: "Ta cũng cảm thấy như vậy."
Xích Viêm liếm liếm chân của mình, rồi nghiêm túc lau mặt, lại viết trong tay tôi: "Nhất Vân thật nhẫn tâm, vì bao che cho người trong lòng của mình, vu oan giá họa để bắt ta.

Uổng công ngày hôm qua ta còn cảm thấy cô ta không tệ."
Bổn tôn gật đầu lần nữa: "Hai người đó đã nảy sinh tình cảm mài kính, vì tình yêu mà nhất thời mất trí cũng khó có thể tránh khỏi."
Trong phòng, dường như sau hồi lâu Nhất Vân mới thở dài, chậm rãi nói: "Lược Ảnh, nàng có hối hận không?"
Bổn tôn và hồ ly thất vọng, vậy mà cô lại không hỏi yêu hay không.

Thác Lược Ảnh không đếm xỉa tới cười rộ lên, nói: "Hối hận? Đó là thứ gì?"
Đôi mắt Nhất Vân cuối cùng cũng cô đơn.

Khuôn mặt cô tái nhợt, nở nụ cười một cách khó khăn.

Cô đau thương nói với Lược Ảnh: "A Thác, ta biết nàng đã chờ đợi mấy vạn năm, tàn hồn của cô ấy có lẽ cũng hồi phục rồi, nàng mau ra tay đi."

Bổn tôn nghe tới đó, đã có chút ít không đành lòng rồi.

Ngẫm lại xem, tuy rằng tôi không biết Thác Lược Ảnh đã trốn khỏi đài Tru Tiên bằng cách nào, nhưng cô gái trước mặt này chắc chắn chính là con rối năm xưa.

Nghe cô ta nói như vậy, Tấn Vân lúc trước hẳn là mất đi cơ thể, không biết vì sao chỉ còn lại tàn hồn, hồi phục mấy vạn năm, không chừng cố gắng thì có thể nhìn thấy được ánh nắng mặt trời.

Còn Nhất Vân, là vật chứa mà Lược Ảnh tìm để chứa hồn của Tấn Vân.

Nếu muốn Tấn Vân xuất hiện lần nữa, tàn hồn của nàng chắc chắn sẽ cắn nuốt và chiếm đoạt hồn của Nhất Vân một cách sạch sẽ.

Thác Lược Ảnh nuôi Nhất Vân vài chục năm, đoán chừng cũng chỉ chờ tới ngày hôm nay.

Đáng tiếc người tính không bằng trời tính, Nhất Vân không rõ vì sao lại biết được kế hoạch của Thác Lược Ảnh, thoát khỏi kiểm soát của cô ta, còn trà trộn vào thần núi Cửu Lĩnh.

Thác Lược Ảnh truy lùng tới tận đây, giết người vô số, chính là vì để ép cô xuống núi.

Nhất Vân cũng thật đáng thương, Thác Lược Ảnh vì nhận nuôi cô, giết sạch cha mẹ và họ hàng của cô, còn giết dân chúng của thành Cổ Thanh.

Người đã từng ở bên mình sớm chiều và là người mình từng hâm mộ, lại là quái vật giết người không ghê tay, cho dù là ai đều sẽ đau khổ ngàn lần.

Đã đến lúc bổn tôn ra tay rồi.

Tôi và hồ ly liếc nhìn nhau, trong đôi mắt của đối phương đều thấy được sự không đành lòng.

Thác Lược Ảnh vuốt ve vẻ mặt của Nhất Vân, nói năng dịu dàng: "Ra tay? Nhất Vân ngốc quá, nàng còn không biết ư, ta nuôi tàn hồn của Tấn Vân trong cơ thể của nàng, tới một thời điểm nào đó, nàng ấy sẽ cắn sạch hồn phách của nàng, chiếm cứ thể xác của nàng – không cần đến phiên ta ra tay."
Nhất Vân như bị đánh một cú thật mạnh, Thác Lược Ảnh buông tay cô.

Nước mắt của cô như mưa rơi, yên lặng rơi xuống đất, cô ngẩng đầu, mở to mắt, để mặc cho nước mắt lăn dài, rồi lặng lẽ mỉm cười: "Hóa ra là như vậy, Lược Ảnh, thực ra ta, thực ra..."
Cô đã nói không nên lời.

Bổn tôn và hồ ly bất bình đứng dậy, Xích Viêm nhe răng phát cáu, tức giận viết trong lòng bàn tay tôi: "Tên cầm thú này!"
Bổn tôn cũng ớn lạnh từ đáy lòng, bước ra một bước.

Một bóng người cao lớn từ phía sau đưa tay ôm lấy tôi, cười khẽ: "Hóa ra nàng ở đây, Trọng Hoa?".


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.