Đệ Nhất Thần Y

Chương 7: 7: Con Dê Thế Tội





Tô Thiên Diện cảm thấy cực kỳ vui mừng, anh ta cứ tưởng mình bị ảo giác nhưng sau khi nhìn kỹ lại người này, Tô Thiên Diện biết mình không nhìn lầm.

Là anh ấy!
Người được gọi là cầm bút phán quan và sổ sinh tử.

Người đã cho anh ta mạng sống thứ hai.

Ánh mắt Tô Thiên Diện vô cùng nóng bỏng như thể muốn nuốt sống Tần Long.

Tần Long cười khổ, cảm thấy rất bất lực.

Không ngờ trốn đến nơi này rồi mà vẫn gặp được người quen.

“Là Thiên Diện à, không ngờ anh lại được điều đến thành phố Thịnh Hoa, đã lâu không gặp, chân của anh đã đỡ hơn chưa?”, Tần Long nói.

“Cảm ơn sĩ quan huấn luyện đã quan tâm, chân tôi đã hồi phục hoàn toàn, thậm chí còn linh hoạt hơn trước khi gãy nữa”,vành mắt Tô Thiên Diện hơi đỏ, cố gắng đè nén cảm xúc vui mừng nói: “Sĩ quan huấn luyện, nếu không có anh, có lẽ cả đời này tôi phải ngồi mãi trên xe lăn, mạng sống của tôi là do anh ban cho, còn có mấy người Cẩu Tử, A Cường… khoảng hơn chục anh em đều là được anh ban cho mạng sống thứ hai…”

Một người đàn ông đầy nhiệt huyết, một quân nhân đầy ý chí kiên cường, nguyện vọng lớn nhất là bảo vệ nước nhà, chinh chiến khắp nơi vì nhân dân, vì đất nước.

Ước mơ từ nhỏ của Tô Thiên Diện là làm lính, vì thế mà anh ta đã nhập ngũ từ năm mười sáu tuổi, với nhiệt huyết và cố gắng của mình, anh ta rất nhanh được gia nhập hàng ngũ của lực lượng tác chiến đặc chủng.

Mà sĩ quan huấn luyện của đội tác chiến đặc chủng chính là Tần Long.

Tần Long chỉ ở lại đội này một tuần.

Chỉ một tuần mà đã khiến những người xuất sắc nhất được chọn ra từ trong các quân khu tâm phục khẩu phục.

Sau đó trong một lần lính đánh thuê nước ngoài xâm lược, Tô Thiên Diện vô tình giẫm phải mìn, hai chân bị nổ tung, gốc phần đùi trên bị đứt lìa, tất cả các bác sĩ trong bệnh viện đều hết cách không thể cứu chữa được nên Tô Thiên Diện bị kết án “tử hình”.

Nửa đời còn lại của anh ta chỉ đành trải qua trên xe lăn.

Những ngày tháng đó là những ngày đau đớn, u tối nhất trong cuộc đời Tô Thiên Diện.

Những lúc bị kẻ địch bao vây không còn đường để chạy, anh ta chưa từng nghĩ đến tự sát nhưng sau khi ngồi xe lăn, suy nghĩ này cứ luôn hiện hữu trong đầu anh ta.

Tuy nhiên, ngay khi anh ta tuyệt vọng nhất, Tần Long xuất hiện.

“Chân của tôi là do sĩ quan huấn luyện ban cho, mạng sống của tôi cũng thế”.

Tô Thiên Diện đã thề rằng cả đời này dù có bị tan xương nát thịt cũng phải báo đáp vị sĩ quan huấn luyện này.

“Dù tôi phải cố gắng hết sức mình cũng sẽ cứu những người bị thương vì quốc gia”.

Tần Long nghiêm túc nói.

Đây là nguyên tắc của anh.


Người có thể mời được anh ra tay giúp không nhiều nhưng chỉ cần là nguyên nhân này, anh chắc chắn sẽ ra tay giúp.

“Sĩ quan huấn luyện, sao anh lại ở đây?”, Tô Thiên Diện liên tục hít sâu bình ổn lại cảm xúc, dè dặt hỏi: “Có phải bên trên lại giao nhiệm vụ gì không?”
Từ sau khi sĩ quan huấn luyện rời khỏi đội tác chiến đặc chủng thì không còn tin tức gì nữa, chỉ biết anh bị điều đến một tổ chức tác chiến hàng đầu nhưng cũng rất bí ẩn.

“Bên trên không có lệnh làm nhiệm vụ gì cả mà là tôi xuất ngũ rồi”, Tần Long nói.

“Gì cơ?”, Tô Thiên Diện sửng sốt.

Tần Long mới bao nhiêu tuổi chứ?
Hơn nữa với năng lực của anh, sao có thể xuất ngũ sớm thế?
Thấy Tần Long không muốn nói nhiều, Tô Thiên Diện cũng không hỏi cụ thể.

“Thời gian này tôi sẽ ở lại thành phố Thịnh Hoa, Thiên Diện, anh đừng tiết lộ tung tích của tôi, để tôi yên tĩnh ở đây một năm, nếu có việc gì, một năm sau hẵng nói”.

Giọng Tần Long bỗng trở nên khàn đặc, đôi mắt trong vắt sâu thẳm, lóe lên vẻ lạnh lùng.

“Vâng!”, Tô Thiên Diện hiểu ý, sau đó thẳng lưng làm tư thế chào của quân đội.

Ngoài phòng thẩm vấn.


“Sếp, sao đội trưởng Tô lại đến? Có anh ta can thiệp thì chuyện này khó giải quyết rồi đấy”.

Lý Văn kéo Lưu Đại Long sang một bên, liếc nhìn cảnh sát xinh đẹp Tô Diệu An, hạ giọng nói.

“Cũng không phải cậu không biết cô Tô thích quản chuyện bao đồng”, Lưu Đại Long sầm mặt, cảm thấy không vui.

Thật ra Lý Văn và Lưu Đạo Long đã biết danh tính của hai mươi mấy người đàn ông cao to đó, họ đều là thành viên của bang Kim Long, ông lớn Vương Kim Long chiếm cứ Thịnh Hoa nhiều năm, có các mối quan hệ rất phức tạp, động vào người của ông ta chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng.

Những người này vô duyên vô cớ muốn bắt cóc Diệp Viên Viên, tám mươi phần trăm là bị Vương Kim Long chỉ đạo, có Vương Kim Long ở đây, bắt những tên côn đồ này chắc chắn cũng không có tác dụng.

Nhưng bên này không dễ đối phó, Diệp Hổ dễ chọc vào thế sao?
Lưu Đại Long bị đưa vào thế khó, thế là định đẩy mọi trách nhiệm lên Tần Long khiến anh trở thành con dê thế tội gánh chịu hậu quả cho mình.

Cứ nghĩ có thể qua được cửa ải này nhưng không ngờ lại bị Tô Thiên Diện – người đã nghỉ phép làm rối hết cả lên.

.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.