Đệ Nhất Thần Y

Chương 25: 25: Bàn Bạc





Diệp Hổ nhận được điện thoại vội vã từ công ty tới, địa chỉ cũng không xa lắm, là nhà khách Ứng Khách đối diện trường trung học số một Thịnh Hoa.
Diệp Hổ giàu có và quyền lực nên đã trực tiếp đặt chỗ ở tầng hai của nhà hàng vào buổi trưa, khi biết vị khách sắp tới là chủ tịch tập đoàn Thịnh Hổ, ông chủ nhà hàng vội vàng đích thân bê rượu tới, nhưng lại bị vệ sĩ của Diệp Hổ chặn lại.
“Cậu Tần, cậu suy nghĩ kỹ chưa? Nếu như cậu đồng ý ra tay, tiền không phải là vấn đề, cậu muốn điều kiện gì tôi cũng có thể đáp ứng, chỉ cần cậu bằng lòng cứu con gái tôi!”, Diệp Hổ sốt sắng nói.
Tư Khả Hân ở bên cạnh cũng lộ ra vẻ chờ mong.
Diệp Viên Viên và cô ấy lớn lên cùng nhau, hai người là bạn thân chuyện gì cũng có thể tâm sự, đối với bệnh tình của Diệp Viên Viên, Tư Khả Hân đương nhiên biết rõ.
Từ nhỏ cô ấy đã có một ước nguyện, đó là chữa khỏi bệnh cho Diệp Viên Viên, vì vậy cô ấy đã quyết tâm đăng ký vào trường đại học y, nhưng đến bây giờ, cô ấy mới hiểu suy nghĩ của mình ngây thơ đến mức nào, ngay cả đến những bác sĩ nổi tiếng quốc tế cũng bó tay bất lực, đợi cô học được thì đến mùa quýt.
Nhưng bây giờ dường như người trước mặt này có cách…
“Chú không hỏi tôi liệu có thể chữa khỏi cho bạn học Diệp được không sao?”, Tần Long nói.
Diệp Hổ nhất thời cứng họng, sửng sốt nói: “Vậy… cậu Tần có thể chữa khỏi cho con gái của tôi sao?”
“Có thể, nhưng quá trình điều trị tương đối dài, bệnh tim của bạn học Diệp là bẩm sinh, hơn nữa còn không phải bệnh bình thường, trong cơ thể cậu ấy có một luồng khí, luồng khí này nếu không được thanh lọc thì giống như một quả bom hẹn giờ ở trong cơ thể, nhưng để loại bỏ luồng khí này, khoa học kỹ thuật y tế hiện đại vẫn chưa thể làm được, chúng ta chỉ có thể dựa vào Đông y thôi”, Tần Long chậm rãi nói.
Diệp Hổ nghe thấy vậy, hai mắt sáng lên.

“Tần Long, sao cậu lại biết chi tiết như vậy? Khi đó chú Diệp điều tra rõ lâu mới biết được về bệnh tình của Viên Viên đấy”, Tư Khả Hân vô cùng kinh ngạc nói.
“Bởi vì tôi là thần y”, khóe miệng Tần Long khẽ nhếch lên nụ cười.
“Cứ chém gió đi, đừng tưởng tôi không biết, cậu hoàn toàn không có chứng nhận hành nghề y!”, Tư Khả Hân hừ lạnh một tiếng.
“Vậy thì cậu Tần, xin cậu ra tay cứu con gái tôi với.

Tôi chỉ có một đứa con gái thôi, chỉ cần cậu bằng lòng, cậu muốn gì tôi cũng đều cho cậu.

Tôi dập đầu lạy cậu!”, Diệp Hổ có chút kích động, lập tức rời khỏi ghế và quỳ xuống.
Tần Long vội vàng đưa tay ngăn cản.
“Chú Diệp, không cần phải khách sáo như vậy, Viên Viên là bạn học của tôi, sao tôi có thể thấy chết không cứu được, tuy nhiên chú muốn tôi cứu cậu ấy thì phải đồng ý mấy điều kiện của tôi”, Tần Long nói.
“Cậu Tần xin cứ nói”.
Diệp Hổ vội vàng nói.
Tần Long vẻ mặt nghiêm túc: “Thứ nhất, trong quá trình tôi chữa trị cho Diệp Viên Viên, mọi người không được có bất cứ nghi ngờ gì về y thuật của tôi.

Nếu như có người nghi ngờ, cản trở việc điều trị, tôi sẽ lập tức dừng lại, không chữa tiếp nữa”.
“Yên tâm, nếu tôi đã dám nhờ cậu Tần chữa trị cho con gái tôi, nhất định là tin tưởng cậu.

Cậu chỉ cần mạnh dạn chữa trị, tôi tuyệt đối sẽ không nghi ngờ y thuật của cậu”, Diệp Hổ vỗ ngực bảo đảm.
Tần Long gật đầu: “Điều thứ hai, giúp tôi tìm một người tên Liễu Bàn Nhược”.

“Là người của thành phố này sao?”, Diệp Hổ hỏi.
“Chắc là… phải…”, Tần Long dường như rơi vào trầm tư, hai mắt có chút thất thần.
Tư Khả Hân và Diệp Viên Viên đều tò mò nhìn Tần Long.
Liễu Bàn Nhược? Đó là ai vậy?
“Tìm người đơn giản, cho dù đào ba tấc đất nên tôi cũng sẽ tìm được người cho cậu Tần”.
“Có lời này của chú Diệp tôi yên tâm rồi.

Điều thứ ba đối với chú mà nói khá đơn giản.

Hôm qua tôi có xích mích với bạn học ở trường, nghe nói chú Diệp có chút quan hệ ở trong thành phố, nhờ chú Diệp giúp tôi một chút”.
“Không biết cậu Tần có xích mích với ai?”, Diệp Hổ suy nghĩ một chút rồi hỏi.
Bởi vì ở trường trung học số một Thịnh Hoa có rất nhiều con cháu của các ông trùm lớn, Diệp Hổ không dám đồng ý bừa.
“Nhà họ Trương, Trương Hồng Cường”, Tần Long nhẹ giọng nói.
“Nhà họ Trương à… Mặc dù có chút phiền phức, nhưng vẫn có thể xử lý được”, Diệp Hổ suy nghĩ một chút, vỗ tay đồng ý.

Diệp Viên Viên và Tư Khả Hân nhìn nhau, mỉm cười.

Chuyện này nếu như Diệp Viên Viên mở lời với Diệp Hổ, có lẽ sẽ bị từ chối, Diệp Hổ là thương nhân, sẽ không vì những mâu thuẫn nhỏ của đám trẻ con mà tùy tiện đắc tội với người khác.

Nhưng Tần Long thì khác, bây giờ gần như đã là khách quý của nhà họ Diệp rồi.
“Vậy được, chỉ ba điều này thôi, đợi lát nữa tôi sẽ kê đơn thuốc thứ cấp.

Mọi người tự tới tiệm thuốc mua, bắt đầu từ ngày mai, mỗi tối tôi sẽ đích thân tới để tiêm cho bạn học Diệp”.
“Tôi sẽ điều xe đưa đón cậu Tần, nếu cậu Tần không để bụng thì có thể về cùng con gái tôi”, Diệp Hổ vội vàng nói.
“Không cần đâu, tôi thì không sao, nhưng nếu để những bạn học khác nhìn thấy thì ảnh hưởng không tốt tới bạn học Diệp, cậu ấy là hoa khôi đấy”, Tần Long xoa xoa mũi..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.