Đệ Nhất Thái Tử Đại Thanh

Chương 34: 34: Ngầm Cảnh Cáo





Editor: Vương Chiêu MeoDận Nhưng: ???Thái hoàng Thái hậu cười hỏi cậu:- Có phải Bảo Thành thắc mắc vì sao nàng lại đột nhiên thích đến Từ Ninh cung, trở nên ân cần như thế?Dận Nhưng hơi đoán được một chút, nhưng cậu không thể để lộ mình đã nghe lén, chỉ có thể giả vờ mơ màng.Thái hoàng Thái hậu liền vẫy tay để cậu ngồi xuống bên cạnh, tỉ mỉ kể cho cậu nghe chuyện đề nghị Dận Hữu làm con thừa tự.Tô Ma Lạt Cô muốn nói lại thôi:- Nương nương, Thái tử vẫn còn nhỏ mà!Ngụ ý là, loại chuyện này không quá thích hợp để nói cho một đứa trẻ mới 6 tuổi.Thái hoàng Thái hậu xua tay:- Đứa trẻ trong cung không thể nuôi dạy ngây thơ quá được.

Các hoàng tử khác đều có mẫu phi dạy dỗ, nhưng Bảo Thành thì sao? Hoàng đế tuy có thương thằng bé, nhưng dù sao cũng là đàn ông, sao có thể hiểu được nhiều về tâm tư của phụ nữ? Có rất nhiều chuyện, chính bản thân Hoàng đế còn bị sương mù che khuất đôi mắt, không nhìn rõ chân tướng, thì lấy đâu ra mà đòi dạy Bảo Thành? Hiện giờ thừa dịp ta vẫn còn sống, nói trước vài chuyện cho Bảo Thành cũng tốt.Bà lại ôm Dận Nhưng:- Bảo Thành cảm thấy vì sao nàng lại làm như vậy?- Nàng muốn để Ô khố mã ma thuyết phục Hoàng a mã đồng ý chuyện đi làm con thừa tự sao?Thái hoàng Thái hậu cười lắc đầu:- Nàng hầu hạ ta mấy ngày nay, chưa bao giờ nhắc tới việc quá kế, ngay cả nói bóng nói gió cũng không có.Dận Nhưng có chút kinh ngạc:- Vậy ý nàng là….?- Dận Nhưng biết vì sao nàng lại đề nghị đưa Dận Hữu đi làm con thừa tự không?Tròng mắt Dận Nhưng đảo một vòng:- Bởi vì thất đệ bị tật ở chân, Hoàng a mã không quá thích đệ ấy.- Không chỉ như thế! Thất a ca bị tật ở chân, địa vị trong cung khá xấu hổ.

Mẫu phi không mạnh mẽ, phu hoàng không sủng ái.

Hoàng tử như vậy ở trong cung sẽ không có cuộc sống tốt đẹp.

Dựa theo quy củ, phân vị của Đái Giai thị thấp, nên không thể tự mình nuôi nấng con cái.

Thất a ca cần phải tìm dưỡng mẫu khác.

Nhưng những vị nương nương từ “Tần” trở lên có tư cách nuôi nấng lại trốn sạch cả, Hoàng a mã con cũng đang do dự xem nên an bài như thế nào, cho nên bây giờ Thất a ca vẫn đang ở Đông Ngũ Sở, do nô tài chăm sóc.Thái hoàng Thái hậu tiếp tục nói:- Nếu có thể đi làm con thừa tự, Dận Hữu liền có thể kế tục ngay tước vị Thuần Tĩnh Thân vương, trong khi Hoàng tử còn phải đi từ bối lặc mà phong dần lên, cuối cùng vẫn chỉ đến Thân vương là đỉnh điểm.


Như vậy, Dận Hữu không bị lỗ.

Đây là lý do thứ nhất.

Thứ hai, sau khi làm con thừa tự xong, trên danh nghĩa chỉ là tông thất, nhưng huyết thống thì vẫn là nhi tử của Hoàng a mã con, Hoàng a mã con nhất định sẽ đối xử tốt, không như với các tông thất nhàn tản khác.

Thư ba, làm con thừa tự cho Thuần Tĩnh Thân vương xem như là thành toán cho tình cảm huynh đệ của Hoàng a mã con, có lợi với thanh danh của Hoàng a mã con.

Dận Hữu xem như là hy sinh vì Hoàng a mã con.

Vậy thì Hoàng a mã con sẽ có áy náy, những gì không vui hiện nay sẽ tiêu tán, còn thêm mấy phần thiên vị.

Ngoài ra, quan trọng nhất là…..Thái hoàng Thái hậu nhìn Dận Nhưng, thần sắc trịnh trọng hẳn lên:- Không phải hoàng tử, có nghĩa là đã sớm từ bỏ tranh đấu ngôi vị hoàng đế.Cậu là Thái tử, nếu không có gì ngoài ý muốn thì ngôi vị hoàng đế sau này đương nhiên là của cậu.

Thái hoàng Thái hậu nói như vậy là ý bảo cậu, các hoàng tử khác chưa chắc đã chịu phục.Nói sớm để Dận Nhưng còn sớm chuẩn bị tâm lý.- Hoàng a mã còn chưa quyết định có nên cho làm con thừa tự hay không!- Đây chính là chỗ thông minh của Đái Giai thị.

Nàng chỉ nhắc đến một lần, không nói nhiều, tất cả đều giao cho Hoàng thượng làm chủ.

Hoàng thượng sẽ không nghi ngờ nàng có dụng tâm kín đáo.

Mấy ngày nay đến Từ Ninh cung, nàng cũng không đề cập tới nửa lời.

Bởi vì tất cả mọi người đều biết ta nhiều năm nay mặc kệ mọi chuyện.

Nếu nàng thật sự mở miệng, liền xem như lộ ra tâm tư này.


Ta đáp ứng hay không còn chưa nói, biết đâu còn làm ta tức giận, làm Hoàng thượng tức giận.

Cho nên, nàng chuẩn bị cả hai tay.

Nếu Hoàng thượng đồng ý cho Dận Hữu làm con thừa tự thì là tốt nhất.

Còn nếu không đồng ý, chỉ cần nàng vẫn luôn hầu hạ bên người ta, vậy trong cung này sẽ không có ai dám khi dễ Thất a ca.Ánh mắt Dận Nhưng sáng lên:- Cáo mượn oai hùm đúng không ạ?- Đúng! Có điều là…..Thái hoàng Thái hậu đột ngột dừng lời.Dận Nhưng thắc mắc:- Có điều gì ạ?- Lấy hiểu biết của ta về Đái Giai thị, nàng tuy không ngu, có vài phần thủ đoạn, nhưng chuyện làm con thừa tự này không giống như nàng có thể tự nghĩ ra được.- Ô khố mã ma nghi ngờ sau lưng nàng có cao nhân chỉ điểm à?Thái hoàng Thái hậu xua tay:- Ta tiếp xúc không nhiều lắm với các phi tần, nên có thể là không hiểu biết nhiều thôi.

Quan tâm nàng có cao nhân hay không làm gì.

Tuy nàng có lòng riêng, nhưng lại không coi là ý xấu.

Thôi!Bà quay đầu phân phó Tô Ma Lạt Cô:- Ngươi đến noãn các, lấy bình trị thương trong hộp gỗ của ta, đưa tới Thừa Càn cung đi.

Nhớ kỹ! Đưa đến tay Đồng Giai thị, để Đồng Giai thị chuyển giao.Ánh mắt Dận Nhưng lóe lóe.


Không đưa trực tiếp cho Đái Giai thị, mà lại đưa cho Đồng Giai thị, tuy không nói rõ ra, nhưng đã là tỏ thái độ cảnh cáo.Thái hoàng Thái hậu dựa vào gối mềm, nheo mắt:- Đồng Giai thị muốn làm Hoàng hậu thì phải có khí độ của Hoàng hậu.

Hậu cung phi tần nhiều như thế, sau này lại còn nhiều hơn nữa.

Hoàng tử sẽ giống như măng mọc sau mưa, từng người từng người sinh ra.

Nàng phải quen đi thôi!Dận Nhưng nhìn Thái hoàng Thái hậu, ánh mắt sáng ngời.

Đây mới chính là lão đại chân chính của hậu cung, đắm chìm trong tranh đấu hậu cung mấy chục năm, có cái gì mà chưa thấy.

Hiện giờ, mấy trò của Đồng Giai thị và Đái Giai thị đều chỉ như trò mèo.Thừa Càn cung.Không đề cập tới việc trong lòng Đồng Giai thị bực như nào, hận như nào, trên mặt nàng vẫn tươi cười niềm nở chào đón Tô Ma Lạt Cô.

Chờ khi bà rời đi, nàng lại ném vỡ chén trà, nghiến răng nghiến lợi để Xuân Oanh mang thuốc sang cho Đái Giai thị.Đái Giai thị tạ ơn, ngay sau đó phân phó Hương Chức:- Ngày mai tìm cơ hội, bí mật đưa quà sang cho Đức tần nương nương.Đái Giai thị nắm chặt bình thuốc, đưa mắt nhìn về phía Vĩnh Hòa cung xa xa.Phần ân tình này, nàng sẽ nhớ kỹ..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.