Đệ Nhất Phu Nhân

Quyển 1 - Chương 6




Mùng một tháng sáu.

Trời trong nắng ấm, khí trời quang đãng, Kiều Linh Nhi có hơi choáng đầu, nguyên nhân không có gì đặc biệt, chỉ là bởi vì trời quá nóng.

Thời tiết tháng sáu, đã là lúc giữa hè, ve sầu ở trên cây dương liễu vui sướng kêu hót, thật là dễ chịu.

May mà tục lệ của nước Nam Võ tương đối cởi mở, dù cho nữ tử ăn mặc ít, chỉ cần không quá phận lộ ra ngoài, mọi người cũng có thể chấp nhận.

Ngoài ra, thời đại này dù sao cũng không có ô tô, nhà máy, môi trường rất tốt, không khí trong lành, trong không khí cũng không có bụi với một chút hạt viên bẩn thỉu, cho dù có chút nóng, nhưng vẫn có thể chấp nhận.

Tiểu thư các nhà đi ra ngoài đều ngồi kiệu hoặc là xe ngựa giống nhau, nhưng dẫu sao Kiều Linh Nhi cũng không phải là tiểu thư chân chính thời đại này, mùi vị trong xe ngựa không tốt, kiệu đong đưa quá lợi hại, so sánh một chút, nàng càng tình nguyện đi bộ hơn.

Đơn giản Thiên Hương lâu cách Kiều phủ cũng không xa, chỉ cần khoảng thời gian trước sau một nén nhang là có thể đi tới nơi.

Kiều Dực Thần và Ngưng Hương cùng đi với Kiều Linh Nhi, Kiều Linh Nhi để Ngưng Hương che dù cho nàng, nàng không thích đem mình phơi đen kịt, tuy rằng phơi nắng có vẻ khỏe mạnh hơn. Nhưng lòng thích cái đẹp, mọi người đều có, nhất là nữ nhân. Vốn là Kiều Linh Nhi có bề ngoài đẹp, nàng đương nhiên phải giữ gìn thật tốt.

Kiều Linh Nhi vốn tưởng rằng Thiên Hương lâu sẽ là một gian tửu lâu, thế nhưng đi tới đó mới phát hiện Thiên Hương lâu cũng chỉ là nơi văn nhân chơi chữ, rảnh rỗi đến nghiên cứu và thảo luận thơ từ nói chuyện phiếm làm một ít chuyện với nhau, cùng quán trà cũng không chênh lệch bao nhiêu.

Kiều Dực Thần chỉ đưa Kiều Linh Nhi đến Thiên Hương lâu, sau đó Kiều Linh Nhi lại để cho hắn đi về trước, mấy người phụ nhân, nàng vẫn còn ứng phó được. Kiều Linh Nhi vừa đến, liền lập tức có người đi tới.

“Xin hỏi là Tứ tiểu thư Kiều phủ sao?” Tiểu nhị cung kính hỏi.

“Là ta!” Kiều Linh Nhi nhàn nhạt gật đầu, động tác tuy rằng rất nhẹ, thái độ cũng tỏ ra có chút lãnh mạc, thế nhưng khí chất trên người lại hoàn toàn tự nhiên, khiến người ta không khỏi ngắm ngây người.

“Mời Tứ tiểu thư đi bên này, Ninh tiểu thư đã chờ ngài ở phía sau tiểu trúc của Thiên Hương!” Tiểu nhị cũng ngây ngốc một hồi, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại.

“Xin đi trước dẫn đường!” Kiều Linh Nhi biểu hiện cũng rất có lễ độ, không vì cái khác, chỉ là ở trong thế giới của nàng cũng không phân chia giai cấp rõ ràng, giữa người với người đều nên bình đẳng.

Tiểu nhị mang theo Kiều Linh Nhi từ phía sau Thiên Hương lâu vòng ra ngoài, vốn cho là phía sau chỉ là một nhã gian mà thôi, không ngờ phía sau lại là một chốn bồng lai khác.

Đá xanh xếp thành đường và cầu, cỏ nhỏ sắc xanh biếc mềm mại, dưới cầu nước ao trong suốt, trong ao hoa sen tranh nhau nở rộ, cánh bướm vỗ nhẹ nhàng, chuồn chuồn cũng góp thêm vui vẻ.

Đi qua cầu, là một mảnh vườn hoa bừng bừng, hoa tranh tươi đẹp mà nở muôn hồng nghìn tía, hương thơm ngào ngạt, vài gốc liễu cao tuổi cũng thõng xuống lưng chừng, cành liễu phiêu phiêu.

Không thể không nói, nơi này thật sự là một thế giới khác.

“Tiểu thư, nơi này thật là đẹp!” Ngưng Hương vui vẻ nói.

“Ngươi thích?” Kiều Linh Nhi hỏi.

“Vâng!” Ngưng Hương liên tục gật đầu không ngừng, nhiều hoa như vậy, hơn nữa rất nhiều hoa đều không gọi được tên, rất vui mắt. “Tiểu thư không thích à?” Nàng thế nhưng nhớ tiểu thư nhà nàng rất thích hoa mà.

Kiều Linh Nhi gật đầu, nói: “Không ghét. Nếu ngươi thật sự thích, vậy để cho người đem hậu viện trong phủ chúng ta dành ra một khoảng trống, ngươi đi nhổ trồng một ít qua.”

“Có thật không? Tiểu thư, ta có thể không?” Ngưng Hương ngạc nhiên hỏi, giống như không tin lời của Kiều Linh Nhi.

Kiều Linh Nhi muốn nói lời của nàng lẽ nào không thể tin như vậy sao? Thế nhưng chỗ khóe mắt đã thấy một tòa lương đình, cuối cũng không nói.

“Kiều tiểu thư, người cùng thị tỳ của người đi thôi, Ninh tiểu thư chờ đã lâu.” Tiểu nhị liếc mắt nhìn phía trước, cũng không định tiếp tục dẫn đường.

Kiều Linh Nhi gật đầu một cái, không nói gì, thời gian này, hẳn là giờ ngủ trưa mới đúng. Không có biện pháp, cuộc sống thư thái quá nhiều, chính là muốn tìm chút chuyện làm một chút.

Lúc Ngưng Hương đi theo Kiều Linh Nhi đến lương đình lại phát hiện nơi này có phần không đúng, rõ ràng chỉ là vị Ninh tiểu thư kia hẹn tiểu thư bọn họ, vì sao hiện tại lại có nhiều người như vậy?

Kiều Linh Nhi khi nhìn đến trong lương đình có một đoàn người, Ninh Tiêu Vũ cùng Diệp San San đều ở đây, còn có mười mấy nữ nhân cũng đã nhìn thấy ở trên thuyền hoa trước đó, nhìn y phục của các nàng cũng đều là có thân phận không tầm thường.

Mà ở ngay chính giữa lương đình, vẫn còn có mấy nam nhân, bất quá bình mới rượu cũ, vẫn là mấy người trên thuyền hoa lúc đó_____Phong Khinh, Tông Chính Diễm, Hách Liên Phi Du và Ninh Tiêu Kiếm.

Kiều Linh Nhi đã cảm thấy sự việc sẽ không đơn giản như vậy mà, nàng nhưng thật không ngờ vị Phong công tử vĩ đại kia còn đang ở đây! Như thế, lẽ nào lần này lại là vị Phong công tử này bỏ tiền, đem chuyện chưa làm xong trên thuyền hoa dời tới nơi này?

Nhưng mà hôm nay, ngồi bên cạnh Phong Khinh lại có một nữ nhân, những nữ nhân khác đều đứng, nhưng nữ nhân kia lại có tư cách ngồi, hơn nữa còn là ngồi ở bên cạch Phong Khinh.

Khi Kiều Linh Nhi lần đầu tiên nhìn thấy dung mạo như thiên tiên của nữ tử kia, liền thấy trong mắt nàng hàm súc ý tứ khiêu khích, hoặc như là đang lấy le, mặc dù có hé ra gương mặt xinh đẹp như hoa, thế nhưng vẻ mặt cao ngạo kia lại giống như là một con chim khổng tước.

Ngưng Hương không khỏi kéo kéo tay áo của Kiều Linh Nhi, Phong công tử kia hiện tại mang theo một nữ nhân ở trước mặt tiểu thư, chẳng phải là làm tiểu thư mất mặt?

Kiều Linh Nhi đương nhiên biết Ngưng Hương sẽ bất bình dùm cho mình, song nàng lại không phải Kiều Linh Nhi chân chính, Phong Khinh hắn yêu người nào hay ở cùng người nào chung một chỗ, nàng một chút cũng không thèm để ý.

“Linh Nhi, muội muội thật là có giá lớn, lại để chúng ta chờ lâu như vậy?” Kiều Linh Nhi vừa đến, Diệp San San cũng đã lên tiếng già mồm uốn nắn.

Kiều Linh Nhi nhìn trời bên ngoài một cái, nói rất chân thành: “Lúc này vừa vặn là giờ ngọ một khắc, tiểu nữ tử cũng không trễ, chỉ có thể nói là các vị tới quá sớm.”

“Ngươi…” mặt của Diệp San San lập tức liền biến sắc.

“Còn nữa…” Lời của Diệp San San vừa mới phát ra, Kiều Linh Nhi cũng rất tàn khốc cắt đứt. “Diệp cô nương tựa hồ nhớ nhầm một chuyện.”

“Chuyện gì?” Diệp San San nghiến răng hỏi.

Kiều Linh Nhi giảo hoạt cười một tiếng, nói: “Tiểu nữ tử có ba vị huynh trưởng cùng hai người đệ đệ, trên cũng không có tỷ tỷ, cho nên một tiếng muội muội này của Diệp cô nương, sợ là gọi sai người!”

Hai ba câu thành công chọc giận một trong những người lúc đó đẩy nàng xuống nước, mà năng lực chịu đựng của Diệp San San này cũng thật là quá kém, sau khi nàng nói xong, sắc mặt lập tức liền thay đổi.

“Kiều cô nương quả nhiên miệng mồm lanh lợi, sao trước đây chưa từng phát hiện nhỉ?” Ninh Tiêu Vũ cũng cực kỳ phẫn nộ, nếu không phải sợ khiến cho Phong Khinh chán ghét, nàng đã sớm xông lên đem mặt mũi Kiều Linh Nhi xé rách.

Kiều Linh Nhi tiếp tục bất động thanh sắc cười, “Ninh cô nương hẹn ta ra đây chẳng lẽ muốn thảo luận ta miệng mồm lanh lợi? Nếu như vậy, hiện tại các vị cô nương đã gặp được, nếu không còn những chuyện khác, vậy ta liền cáo từ…”

“Kiều cô nương xin dừng bước!” Kiều Linh Nhi vẫn chưa đi, đại mỹ nhân bên người Phong Khinh đã lên tiếng.

Phong thái nổi bật, dáng điệu lả lướt, thật sự là một mỹ nhân xinh đẹp. Thế nhưng, bây giờ chuyện Kiều Linh Nhi muốn làm nhất, vẫn là đi ngủ, nếu sớm biết là một đoàn người nhàm chán thế này, nàng thà rằng ở trong phủ ngủ trưa còn hơn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.