Đệ Nhất Phu Nhân

Quyển 1 - Chương 42




Ngoài dự đoán là, tham gia nghiệm chứng vàng giả không phải là Phong gia, cũng không phải Kiều gia, mà là Tông Chính Dập.

Lúc đầu Kiều Linh Nhi cũng không đồng ý làm như vậy, nếu như người phía sau thực sự là Hoàng hậu, mà Thừa tướng vốn không nên tham gia giám định hoàng kim lại gia nhập, tất sẽ đắc tội hoàng hậu, nếu nói là sau khi sự việc xảy ra, thì cần hắn đến bày mưu tính kế. Bây giờ trước nhất, Tông Chính Dập chẳng khác nào trực tiếp lựa chọn rõ với Hoàng hậu.

Sự thật chứng minh, ngoại trừ Hoàng hậu ra, còn có một người cũng không phải là đèn cạn dầu, người này chính là đương kim hoàng thượng!

Ở trên triều, Tông Chính Dập hiển nhiên đã ngờ tới Võ đế sẽ gây khó dễ, nên đã lấy ra một thân phận khác của mình: Con rể Kiều gia.

Những người khác không thể tham gia loại chuyện cơ mật này, thế nhưng hắn là con rể người ta, cũng không thể coi là người ngoài chứ?

Sau khi Võ đế nghe xong thì á khẩu không trả lời được, vốn muốn mượn chuyện này để mở rộng một chút, không nghĩ tới lại quên chuyện mình làm khi ấy, thất sách!

Có điều nói đi thì nói lại, có người chủ ý động đến hoàng kim, ít nhất một phen thí nghiệm được làm quang minh chính đại ở trên đại điện cùng với nhận định của Thái phó, trái lại khiến cho hắn ta càng thêm phòng bị.

Về phần “phép tính” mà Tông Chính Dập đưa ra, chiếm được tán thưởng của toàn bộ đại thần trong triều, tiếng tăm càng vang động toàn bộ triều đình. Ngay cả Thái phó học rộng tài cao, cũng là đối với hắn bội phục sát đất.

Kỳ thực Tông Chính Dập rất muốn nói người nghĩ ra phép tính này không phải là hắn, mà là vị thê tử thần bí kia, thế nhưng không thể! Hoàng hậu vốn là trong tâm có ý đồ xấu, nếu để cho bà ta biết là Kiều Linh Nhi chọc phá mánh khóe vàng giả, sợ là sẽ khiến Kiều Linh Nhi càng thêm nguy hiểm. Tạm thời không bàn Hoàng hậu có phải là kẻ chủ mưu sau cùng tham gia vào vụ vàng giả này hay không, cho dù không phải bà ta, nếu để cho người ta biết là Kiều Linh Nhi đưa ra, sợ là cũng sẽ đắc tội không ít người.

Sau khi cẩn thận điều tra, Hình bộ tra được giám công Hình Sơn mới bổ nhiệm. Theo đó tra ra Hình Sơn là môn sinh của Trần quốc cữu, có thể làm đến vị trí tổng quản bộ phận luyện chế là do Trần quốc cữu một tay đề bạt. Về chuyện làm giả hoàng kim, khi Hình bộ đi vào phòng luyện chế để bắt giữ, Hình Sơn đã treo cổ tự vẫn, đồng thời viết xuống một phần di thư nhận tội trạng, thông báo rõ ràng tại sao muốn làm vàng giả.

Trong cáo trạng nhận tội tỏ rõ, hắn cảm kích ơn tri ngộ của Trần quốc cữu, nhưng Trần quốc cữu bị người chém giết quả thật uổng mạng, muốn dùng việc này khiến cho Hoàng thượng chú ý, vì minh oan cho Trần quốc cữu, trên đây đều là tiếng lòng của tất cả luyện chế sư.

Võ đế mặt rồng giận dữ, các luyện chế sư có tham gia đều bị bắt lại, toàn bộ chém đầu. Ý đồ của Hình Sơn kỳ thật là muốn chỉ ra Võ đế thiên vị Thái tử, nhưng Võ đế cố tình bao che, những người như bọn họ đương nhiên chỉ có thể bị giết, Võ đế sao có thể động đến Thái tử?

Kết quả sự tình vẫn là không giải quyết được gì, tuy liên quan đến tính mạng của không ít người, nhưng ở trong cung, đây đã là việc tập mãi thành quen.

Còn chuyện tình phía sau, cũng theo cái chết của Hình Sơn bị chôn vào trong mộ.



“Tông Chính Dập, ngươi làm như vậy thực sự quá lỗ mãng.” Kiều Linh Nhi ngồi ở bên cạnh Tông Chính Dập, không cho người hầu hạ.

Vụ án làm vàng giả huyên náo cả thành, ban đầu là Tông Chính Dập giải thích, sau là Phong Khinh, Kiều Chiến mới tự mình gặp Hoàng thượng, nói rõ ràng tất cả. Kiều Linh Nhi không lo Phong Khinh, thế nhưng Tông Chính Dập lại bởi vì vụ án này mà bị đẩy tới đầu sóng ngọn gió, Kiều gia cũng bởi vậy mà thanh danh càng lan truyền ra.

“Không sao.” Ở trước mặt mọi người, Kiều Linh Nhi gọi hắn là tướng công, khi ở riêng, hắn cũng đã quen với việc nàng gọi tên hắn.

“Cái gì gọi là không sao?” Kiều Linh Nhi có chút tức giận, “Cho dù ngươi không nói ta cũng biết, giám công Hình Sơn chẳng qua chỉ là một con cừu non chịu tội thay, thế lực của người phía sau to lớn, ngươi cứ như vậy nhất định đắc tội người nọ, ngươi có biết không hả…”

“Bà ta không dám đụng đến ta.” Tông Chính Dập mỉm cười nói tiếp câu mà Kiều Linh Nhi định nói, “Hoàng hậu bây giờ còn chưa đụng đến ta, vì Hoàng thượng biết rõ đằng sau chuyện này còn có chân tướng nên mới không vạch trần.”

Tông Chính Dập trực tiếp nói ra người giật dây là Hoàng hậu, cũng nói lên Võ đế hiển nhiên cũng biết.

Kiều Linh Nhi thay đổi suy nghĩ cũng nghĩ đến Võ đế, lão già giảo hoạt đó, bọn họ có thể biết, Võ đế tuyệt đối cũng sẽ nhất thanh nhị sở, mà ông ta bây giờ lại cái gì cũng không nói… Chờ đã, Võ đế biết rất rõ ràng tâm tư của Hoàng hậu nhưng vẫn bất động thanh sắc, chính là để cho Tông Chính Dập ôm tất cả mọi chuyện vào trên người mình là có ý gì?

Trong đầu linh quang chợt lóe, mặt của Kiều Linh Nhi nhất thời đen lại: “Hoàng thượng là muốn tọa sơn quan hổ đấu, ông ta muốn ngồi làm ngư ông đắc lợi!”

Không sai, đây chính là tâm tư trong lòng Võ đế.

Hoàng hậu là địch nhân khó giải quyết nhất dưới mắt ông, cho dù là phu thê đồng sàng cộng chẩm nhiều năm, nhưng đủ loại thế lực, lực lượng ngang nhau. Võ đế vì thái bình thiên hạ không động được đến Hoàng hậu, Hoàng hậu cũng vì chặn miệng lưỡi thiên hạ không thể không kiêng kỵ Võ đế ba phần, hai phe theo đó cũng đều ngang hàng.

Nếu như một ngày kia thế lực một người trong đó yếu đi, vậy thì bên còn lại sẽ phá bỏ phòng thủ, sẽ tiến vào chiếm giữ nội bộ địch nhân.

Nếu như Hoàng hậu và Tông Chính gia, Phong gia cùng Kiều gia đều đối nghịch, ắt phải tiêu hao không ít sức chiến đấu, từ đó sẽ cho Võ đế một cơ hội rất lớn. Thử hỏi, cơ hội tốt như vậy đặt ở trước mặt của Võ đế, ông ta sao có thể thêm một chân?

Tông Chính Dập nghĩ Kiều Linh Nhi thông minh, nhưng không nghĩ tới chỉ mới nói một chút mà nàng đã hoàn toàn hiểu ra, rốt cuộc lời đồn bên ngoài sao lại truyền nàng chỉ biết cầm kỳ thư họa chứ?

“Ngươi là vì tập trung toàn bộ lực chú ý của Hoàng hậu đến chỗ ngươi, cho nên ngay từ đầu đã không liên lụy Kiều gia phải không?” Phong gia nàng không thể xen vào, thế nhưng Kiều gia thì có quan hệ lớn lao, người này rốt cuộc…

Tông Chính Dập ôn nhu cười, nói: “Lực lượng của bản thân ta không đủ, hơn nữa tin tưởng Hoàng hậu cũng biết thế cục trong đó, bà ta không dám tùy tiện đánh vỡ cục diện này.”

Thân phận của hắn đặt ở nơi đó, Kiều gia Phong gia đều là bách tính thông thường, cho dù có động đến thì nhiều nhất là kinh tế đại loạn, nhưng phía sau còn có tứ đại thế gia khác, tin tưởng rất nhanh là có thể khôi phục như cũ; còn hắn là Thừa tướng đương thời, nếu hắn có chuyện, chính là trực tiếp trở mặt với Võ đế. Cho nên, hắn nhận định Hoàng hậu sẽ không hành động thiếu suy nghĩ.

Kiều Linh Nhi nhướn mi, “Thế nhưng ngươi có biết hay không, như vậy cũng sẽ mang đến nguy hiểm cho Tông Chính gia?” Trong lòng bỗng nhiên có chút cảm giác là lạ, không được tự nhiên.

“Không sao, có cha ta và đại ca ở đây, hoàng hậu càng không manh động.” Tông Chính Dập an ủi nói, tiếp đó lại hỏi: “Đúng rồi, Linh Nhi, sao nàng nghĩ đến biện pháp nghiệm chứng vàng giả?”

Nghe đến hai tiếng “Linh Nhi”, mặt của Kiều Linh Nhi hơi nóng, nhưng trên mặt vẫn như cũ bình tĩnh hồi đáp: “Kỳ thực trước đây lúc ở nhà, nhàn rỗi không có chuyện gì làm sẽ tùy tiện chơi đùa.” Nàng cũng không thể nói cho hắn biết là lúc cấp hai được thầy giáo vật lý dạy đi?

“Thì ra là thế.” Tông Chính Dập cười ôn hòa.

Kiều Linh Nhi tiếp tục nóng mặt, đổi đề tài hỏi: “Chỗ vàng làm giả kia đâu? Hiện tại thế nào?”

“Đã không thể dùng để lưu thông, Hoàng thượng để Hình bộ tạm thời thu giữ.” Tông Chính Dập thấy tinh quang lóe lên trong mắt Kiều Linh Nhi, không khỏi hiếu kỳ, nàng lại đang suy nghĩ gì.

“Nếu không thể dùng để lưu thông, vậy dùng để làm một vài chuyện có ý nghĩa là được rồi.” Kiều Linh Nhi chớp mắt xinh đẹp.



Tông Chính Diễm đang uống trà với Phong Khinh bọn họ chợt nháy mũi một cái, mí mắt lại giựt một cái, không biết là ai đang nghĩ đến hắn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.