Đệ Nhất Phu Nhân

Quyển 1 - Chương 29




Kiều Linh Nhi đi theo sau Tông Chính Dập, đi qua phía trước một tòa tiểu viện đơn độc, nghĩ đến lần đầu tiên mình tới Tông Chính phủ đã xông đến nơi này vẫn cảm thấy thật thú vị, khi đó đã nhìn Tông Chính Dập hơn phân nửa, nàng sẽ không nói cho hắn biết.

Tông Chính Dập đi ở bên cạnh Kiều Linh Nhi, thấy nụ cười len lén kia của nàng không khỏi khẽ cười một tiếng, kỳ thực hắn không nói nàng sao có thể biết được hắn đang mang nàng đi tham quan “chốn cũ” một chút chứ?

“Sao vậy?” Tông Chính Dập biết mà còn hỏi.

Kiều Linh Nhi vì để cho ánh mắt của mình có tính suy đoán, cho nên khi Tông Chính Dập hỏi tới nàng cũng rất thản nhiên trả lời: “Không có việc gì.” Chẳng qua là cảm thấy có chút buồn cười mà thôi.

“Được rồi!” Nếu nàng nói không có việc gì thì là không có việc gì, hắn cũng không phải người thích truy vấn đến cùng.

“Thái tử và Ngũ hoàng tử lớn lên giống nhau à?” Kiều Linh Nhi đột nhiên hỏi, khiến Tông Chính Dập bị hỏi khẽ sửng sốt một lúc, chợt nói: “Ta còn nhớ Ngũ hoàng tử, trước từng thấy qua lúc ở cùng với Phong Khinh.” Lúc nói chuyện với Phong Khinh bọn họ quả thực đã gặp qua.

Nàng có thể bình tĩnh gọi tên Phong Khinh như vậy, cũng không có biểu tình dư thừa, chỉ vì bản thân nàng không có cảm giác gì đối với Phong Khinh.

Nếu đổi lại những người khác có lẽ kinh ngạc đối với sự vân đạm phong khinh này của Kiều Linh Nhi, nhưng giờ đây đứng ở bên người nàng chính là Tông Chính Dập, hắn chỉ là tin tưởng một câu nói kia: Mắt thấy là thật tai nghe là giả!

“Thái tử nàng cũng đã gặp.” Tông Chính Dập khẽ cười nói.

“Ta đã gặp rồi?” Kiều Linh Nhi nghiêng đầu kinh ngạc nói, sau đó khẽ nhíu mày hỏi: “Lúc nào?”

“Còn nhớ lần đầu tiên ta với nàng gặp mặt không?” Tông Chính Dập nhắc nhở, nếu như ký ức của nàng tốt, có lẽ sẽ nhớ lại chuyện ngày đó.

Kiều Linh Nhi chợt dừng bước, Tông Chính Dập cũng ngừng lại theo, “Làm sao vậy?”

“Ta không đi.” Kiều Linh Nhi lập tức muốn xoay người rời khỏi.

Tông Chính Dập duỗi cánh tay dài, kéo Kiều Linh Nhi lại, bật cười nói: “Thái tử không khủng bố đến vậy chứ?”

“Nam nhân tùy tiện chào hỏi với nữ nhân ở trên đường cái, sẽ không phải là nam nhân tốt gì.” Tuy lúc đó chỉ thoáng nhìn qua, thế nhưng nàng vẫn nhớ ánh mắt mang theo ý cười của nam nhân lúc đó, tỏ rõ đang muốn tiến lên bắt chuyện.

“Vậy ta có phải nên vui mừng không?” Tông Chính Dập hơi buông lỏng nắm tay Linh Nhi ra, cười nói.

“Ngươi vui mừng cái gì ?” Kiều Linh Nhi chớp mắt hỏi.

“Vui mừng vì lúc đó ta không tiến lên bắt chuyện với nàng…” Tông Chính Dập có thâm ý khác cười, nụ cười kia nhìn thế nào cũng thật đẹp mắt.

Mặt của Kiều Linh Nhi hơi nóng lên, nhất là ý thức được một khắc trước tay của mình bị Tông Chính Dập nắm qua, không phải là chưa từng đụng chạm với nam nhân, thế nhưng… Đều do nụ cười của hắn gây ra họa.

Nam nhân vóc người tốt cũng thôi đi, nếu như cười đáng ghét giống Phong Khinh thì cũng không sao, hắn lại cứ cười vô hại như vậy, khiến người ta vô cùng không quen.

“Không nói nữa, ta đi về trước…” Kiều Linh Nhi vừa muốn xoay người rời đi, từ cửa bỗng truyền đến một giọng nói có phần ngạc nhiên.

“Là nàng?” Hách Liên Phi Diễm vốn chỉ ra xem Tông Chính Dập đã tới hay chưa, không ngờ mình sẽ ở nơi này nhìn thấy nữ tử hôm đó ở trên đường đưa chân làm vấp ngã cháu ngoại của Trần quốc cữu.

Kiều Linh Nhi nhắm mắt, nhàn nhạt hỏi: “Công tử biết thiếp thân?” Gương mặt vô tội, tựa như bản thân căn bản từ trước đến giờ đều chưa từng gặp qua Hách Liên Phi Diễm.

Tông Chính Dập im lặng cười cười, nhìn dáng vẻ nhàn thục kia của nàng ngược lại cũng rất thú vị, không nghĩ tới nàng lại dùng phương pháp này.

Nụ cười trên mặt của Hách Liên Phi Diễm có chút lúng túng, hơi vội vàng nói: “Hai tháng trước ở phố đông, cô nương ra tay giúp đỡ…” Thấy Kiều Linh Nhi vẫn không có bất kỳ ấn tượng nên hắn chuyển về hướng Tông Chính Dập, “Dập…”

Tông Chính Dập không nghĩ tới Hách Liên Phi Diễm lại chấp nhất như thế, lập tức cũng theo lời của hắn nói với Kiều Linh Nhi: “Linh Nhi, hôm đó gây rối trên phố, tử y nam tử.” Khái quát đơn giản.

“A… chính là lần đầu tiên ta thấy chàng, vị công tử kia đi cùng chàng phải không?” Kiều Linh Nhi cười giảo hoạt, “bừng tỉnh đại ngộ” như thế để tôn Tông Chính Dập lên, hiển nhiên cũng không để Hách Liên Phi Diễm vào trong mắt.

Hách Liên Phi Diễm không khỏi có chút đè nén trong lòng, hôm đó người xuất thủ là hắn, vì sao nàng chỉ thấy được Tông Chính Dập đứng ở phía sau?

Hậu tri hậu giác Hách Liên Phi Diễm chợt ý thức được có cái gì không đúng, ngược lại hỏi: “Dập, ngươi biết vị cô nương này?” Nếu như hắn biết, vì sao khi đó lúc hắn cùng mình thảo luận với cô nương kia hắn lại không nói một câu nào?

“Trước hôm qua chỉ mới gặp qua một lần.” Lời nói của Tông Chính Dập rất có kỹ xảo, cũng nói ra một phần sự thật.

“Vậy vì sao…” Hách Liên Phi Diễm không hiểu, giữa hai người bọn họ xem ra đã quen biết, cũng không giống như chỉ là hai người mới gặp qua một lần.

“Thiếp thân có thể quen biết với Thừa tướng, đều nhờ phúc của Hoàng thượng.” Kiều Linh Nhi ngoài cười nhưng trong không cười nói, châm chọc trong đáy mắt càng đậm.

Hách Liên Phi Diễm ý thức được hai chữ “thiếp thân”, không còn là “tiểu nữ tử”, tiểu nữ tử là để nữ tử chưa lập gia đình tự xưng, mà thiếp thân lại là tự xưng cho nữ nhân đã xuất giá.

“Lẽ nào nàng là…” Suy nghĩ của Hách Liên Phi Diễm khẽ chuyển.

Tông Chính Dập nhìn Kiều Linh Nhi cười khinh đạm, đem châm chọc trong mắt nàng đều nhìn vào trong mắt, sau đó nói: “Thái tử không phải muốn đi lấy tranh chữ à? Linh Nhi chỉ là cùng vi thần đến thư phòng nhìn qua một chút.”

Một tiếng Linh Nhi này đã chứng thực suy đoán không nên có của Hách Liên Phi Diễm, Linh Nhi, Kiều Linh Nhi, Tứ tiểu thư Kiều phủ trước đây!

Không để ý đến Hách Liên Phi Diễm đang giật mình, Kiều Linh Nhi mỉm cười nói với Tông Chính Dập: “Tướng công, tranh chữ mà Thái tử muốn vẫn nên nhanh chóng đi lấy ra đi, đừng để cho Thái tử chờ lâu.”

Hai người này chàng một câu thiếp một lời, phối hợp rất ăn ý.

Cho dù là Hách Liên Phi Diễm cũng không cách nào tưởng tượng được Kiều tứ tiểu thư lại sẽ có tâm tư như vậy đối với Tông Chính Dập, nàng không phải đã lập lời thề không phải Phong Khinh không lấy chồng ư?

Tông Chính Dập và Kiều Linh Nhi căn bản không nhìn Hách Liên Phi Diễm lấy một lần, sắm vai phu thê rất hợp, Kiều Linh Nhi trái lại cũng không ngờ rằng, Tông Chính Dập lại có diễn kỹ tốt như vậy. Có điều, công lao biểu diễn kỹ xảo của hắn thuộc về gương mặt hắn, thế nào cũng đều lộ vẻ tươi cười, cho dù đang diễn trò cũng không nhìn ra hắn đang giả bộ.

“Nhị thiếu gia…” Một nam tử tuấn mỹ dung mạo lãnh khốc nhưng ngũ quan khắc sâu, quần áo màu đen đang cầm một cuốn văn tự từ trong phòng đi ra, khi nhìn thấy Kiều Linh Nhi không khỏi sửng sốt một chút, mới hô: ”Nhị thiếu phu nhân!”

Kiều Linh Nhi nhìn nam tử mặt lạnh, Tông Chính Dập giới thiệu cho nàng: “Hắn là Nguyệt Ảnh.”

“Ừm.” Kiều Linh Nhi gật đầu, từ trong mắt Nguyệt Ảnh cũng nhìn thấy xem thường mơ hồ.

“Thái tử, Nhị thiếu gia, mời dùng trà.” Một giọng nữ trong trẻo lạnh lùng từ bên ngoài bay tới, ngay sau đó lộ ra khuôn mặt nữ tử tinh xảo xuất hiện ở trong tầm mắt. Vóc người có vẻ nhỏ xinh, đôi mắt linh hoạt rất động lòng người, y phục màu đen tôn lên làn da trắng nõn của nàng ta.

Hách Liên Phi Diễm bình tĩnh dời tầm mắt từ trên người của Kiều Linh Nhi, đã khôi phục tâm thái bình tĩnh, từ giữa khay trong tay nữ tử bưng nước trà qua.

“Nàng là Nguyệt Hồng, muội muội của Nguyệt Ảnh.” Tông Chính Dập tiếp tục giới thiệu.

Tông Chính Dập vừa nói như vậy, Kiều Linh Nhi mới phát hiện ngũ quan của nàng ta và Nguyệt Ảnh có điểm tương tự, thế nhưng trong ánh mắt nhìn nàng lại càng nhiều xem thường.

“Nhị thiếu gia, Nguyệt Hồng chỉ rót hai chén trà.” Nguyệt Hồng nhìn Tông Chính Dập, lãnh đạm nói.

Ngụ ý chính là không có phần của Kiều Linh Nhi nàng!

Lập tức Kiều Linh Nhi nhướng mày thật cao, nàng đây đến phủ chỉ mới một ngày, làm tỳ nữ đã cho nàng nhìn sắc mặt rồi?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.