Đệ Nhất Nương Tử

Chương 14: 14: Trước Đây Việc Gì Phải Thế





Mỹ nhân, quả nhiên là vô cùng xinh đẹp, mặc dù người này đang cau mày không vui, mắt lộ tia nguy hiểm thì đó cũng bởi vì quá xinh đẹp mà thể hiện vẻ yêu kiều động lòng người.
Công Tôn Ly nhanh chóng đưa mắt lên người Nguyễn Lương Ngọc, đôi mắt khôn khéo nhìn chằm chằm vào nữ tử đang lười biếng nằm trên ghế.
Đối với mỹ nhân gã đều nhạy cảm như vậy.
Tạm để Tô Thất Thất chết đi sống lại một bên, gã hỏi, “Nàng là ai?”
“Hắn là Nguyễn Lương Ngọc.”
Công Tôn Ly sắc mặt nhất thời biến chuyển, hết đen lại xanh, không rõ là gì, hồi lâu mới mở miệng, “Nguyễn Lương Ngọc là nữ?” Gã nhớ rõ ràng thôn dân miêu tả là một nam nhân.
Tô Thất Thất chột dạ, than thầm Công Tôn Ly nói gì tốt không nói lại nhắc tới hai chữ đó, quả nhiên, Nguyễn Lương Ngọc liền sa sầm mặt, có lẽ nhớ Tô Thất Thất đã nói, động miệng không động tay, chẳng qua giọng hắn rất châm chọc, “Con mắt nào của ngươi nhìn thấy ta là nữ nhi?”
Chẳng lẽ không phải? Công Tôn Ly cẩn thận quan sát Nguyễn Lương Ngọc trước mặt, chợt nhìn lại, quả thực cô gái này có dung nhan tuyệt sắc, nhưng mà cũng không tính là ôn nhu, góc cạnh sắc bén càng tăng thêm vài phần anh khí, hơn nữa, người này có yết hầu!
“Xin lỗi, ta không thấy rõ.” Công Tôn Ly ý thức được người trước mặt chính là mục tiêu chuyến đi này của mình.
Nhưng mà gã lại nghĩ đến, trên giang hồ đồn rằng Nguyễn Lương Ngọc ghét nhất là người khác nhận lầm hắn là nữ nhân, thậm chí có người vì vậy bỏ mạng.

Nếu đúng là hắn, bây giờ sợ đã sớm không thể đứng yên ổn thế này, trong lòng gã nghi ngờ, nhưng mặt vẫn không biến sắc.
Nguyễn Lương Ngọc không nhìn gã một cái, quay đầu giả vờ ngủ.
Nếu người này bàn gì về chuyện nữ nhân nữa, hắn đảm bảo tuyệt đối sẽ không nhịn tiếp.
“Ta cho là ngươi sẽ quan tâm hơn tại sao ta không chết.” Trong lòng Tô Thất Thất thở phào nhẹ nhõm, bình tĩnh ngồi ở mép giường chờ đợi Công Tôn Ly trả lời.
Ánh mắt Công Tôn Ly dừng lại trên người Nguyễn Lương Ngọc, gã không dám xác định rằng người này rốt cuộc có phải Nguyễn Lương Ngọc không, nhưng mà trước khi đi, trang chủ có nói, thà giết lầm còn hơn bỏ sót!
Tay gã đùa bỡn mặt quạt, ánh mắt lưu chuyển, sau đó hướng tới Tô Thất Thất.
“Thất Thất, muội không chết ta thật sự rất vui vẻ.”
Tô Thất Thất thản nhiên nhìn Nguyễn Lương Ngọc một cái, sau đó đứng dậy, “Có chuyện gì chúng ta ra ngoài nói đi.”
Công Tôn Ly theo sát phía sau, ánh mắt cẩn thận một mực nhìn Nguyễn Lương Ngọc.

Năm đó, gã cũng không phải chưa từng thấy Nguyễn Lương Ngọc, chẳng qua phần lớn thời gian cũng chỉ nhìn từ xa, không nhìn chính xác, hôm nay cũng không dám xác định, quan trọng nhất chính là, bây giờ người gã nhìn thấy, đã vượt qua sự hấp dẫn của Nguyễn Lương Ngọc.
Tô Thất Thất.


Gã nhìn bóng lưng người gầy gò mỏng manh, lại cảm thấy, cô gái ngây thơ từng cười lúm đồng tiền như hoa đã thay đổi.
Cửa gỗ nhanh chóng bị che lại, Nguyễn Lương Ngọc đứng dậy, đưa mắt nhìn cửa gỗ bất động.

Hắn hiểu, người kia đương nhiên biết Tô Thất Thất, thậm chí biết quá khứ của Tô Thất Thất, mà hắn cũng mơ hồ phát hiện, Tô Thất Thất và Lãm Khâu sơn trang có quan hệ.
Hôm nay hắn nửa điểm phòng bị cũng không có, nếu nàng muốn đối phó cới hắn, sợ là không cần phí nhiều sức.
Nhưng hắn không đuổi theo, hắn suy nghĩ rất lâu, lại yên lặng nằm xuống.

Hắn tin tưởng nàng.

Nếu là nàng, nhất định sẽ không phản bội hắn.
Hắn chưa bao giờ nghĩ mình sẽ yêu một người, ban đầu có lẽ chỉ là thiện cảm, cho tới bây giờ, sống chung mỗi ngày đã thành một thói quen, tình cảm không biết bắt đầu từ đâu, sâu đậm mãi mãi.
Bên ngoài nhà gỗ có gió hiu hiu mát mẽ, không khí lạnh ẩm như cũ.

Tô Thất Thất khép chặt ống tay áo, mấp máy môi bình tĩnh nhìn Công Tôn Ly.
Công Tôn Ly vận hắc y, con ngươi đen nhánh nhìn đầy thương cảm, “Thất Thất, muội đã thay đổi.”
“Tô Thất Thất đã chết một lần, nếu vẫn không thay đổi, hẳn còn phải cam tâm tình nguyện chịu chết lần nữa.” Tô Thất Thất nhàn nhạt nói.
“Trước kia muội sẽ không nói chuyện mà không chút cảm tình nào.”
Tô Thất Thất nhíu mày, “Sau khi chết, ta đã dần dần bắt đầu quên rất nhiều chuyện, xin Công Tôn công tử không cần nhắc lại với ta chuyện lúc trước.”
“Trước kia muội một mực gọi ta là Ly ca.” Công Tôn Ly than thở, “Thất Thất, ta biết muội bị chịu thiệt thòi, sau khi việc kia xuất hiện, trang chủ cũng rất hối hận, ngài luôn luôn nhớ muội.”
“Công Tôn công tử, thật xin lỗi, Tô Thất Thất đã không nhớ.”
“Muội!” Công Tôn Ly bỗng nhiên không biết nói gì, Tô Thất Thất lạnh lùng này khiến gã không thể nào quen nổi, “Sau khi muội chết, trang chủ giết tất cả người hãm hại muội, ta cũng không nhìn thấy ngài cười lần nào nữa.”
Nếu thật sự giết sạch, tại sao mình còn gặp hai gã đầu sỏ kia? Tô Thất Thất lười tranh cãi, “Nếu chỉ nói điều này thì không cần nữa.”
“Muội… Muội thật sự đã quên hết tất cả sao?”
Tô Thất Thất bỗng nhiên cười, cười một cách thê lương, “Ta còn có tư cách sao? Ta chỉ cầu nguyện có thể bình thản đi qua cuộc đời còn lại, cho nên xin ngươi không cần nói tin tức của ta cho hắn.”
Dù không hề gì, nhưng lòng vẫn hơi đau một chút.


Tô Thất Thất khẽ vuốt đầu ngón tay, xoa dịu nỗi đau trong lòng.
“Thất Thất, thứ cho ta bất lực, ta không thể lừa dối trang chủ.

Những năm này, ta thấy rất rõ ràng, ngài yêu muội nhất, nếu muội trở về, ngài tuyệt đối không làm khó muội nữa, muội sẽ hạnh phúc.”
“Hạnh phúc? Haha, ngươi đang châm chọc ta sao? Năm đó hắn đã có cơ hội, ta đem toàn bộ trái tim cho hắn, là hắn không biết quý trọng.

Công Tôn Ly, Tô Thất Thất không phải gọi là tới, không gọi là đi.

Một khi đã vứt bỏ, Tô Thất Thất cao ngạo tuyệt không cho phép nàng cúi đầu.”
Hết thảy đều đã qua, cái gọi là yêu, sớm không còn cảm giác.
“Nếu như trang chủ thành thân thì sao?” Công Tôn Ly đột nhiên đối với Tô Thất Thất không nỡ.
Tô Thất Thất ngẩn người, nhếch môi, “Điều này có liên quan tới ta sao?”
Công Tôn Ly im lặng.
“Hơn nữa, ta tin tưởng ngươi cũng không muốn để trang chủ các ngươi vì một người đã chết khổ sở.” Tô Thất Thất cúi đầu, Công Tôn Ly không nhìn thấy chút nào cô quạnh, giọng nói bình tĩnh.
Công Tôn Ly cũng trầm mặc một lát, gã không nghĩ Tô Thất Thất lại bình tĩnh như vậy, thậm chí đối mặt với việc một người mình đã từng yêu sắp thành thân, cũng có thể cười nhạt.
“Thất Thất, muội thật sự không thể tha thứ sao?” Gã bỗng có cảm giác đau lòng, không biết giờ đây vì bị tổn thương mà thất vọng, chịu dày vò từ trang chủ, hay vì người đã từng yêu đến điên cuồng Tô Thất Thất.
“Bất luận ta làm gì cũng vì tốt cho chàng, chỉ cần chàng vui vẻ, chỉ cần chàng cười một cái, ta cũng đã thỏa mãn.” Khi đó, Tô Thất Thất đã nói như vậy.
Bây giờ Tô Thất Thất, chẳng bị tra tấn, nàng vì đã từng yêu mà phải chịu đựng thống khổ.
“Có lẽ ngươi cần một cái lý do hoàn mỹ hơn.” Tô Thất Thất nắm chặt tay áo, lộ nửa cánh tay trắng nõn gầy yếu, nàng đưa cánh tay đến trước mặt Công Tôn Ly, như cười như không nhìn gã, con ngươi đen nhánh, sâu không thấy đáy.
Công Tôn Ly thu quạt xếp lại, nghi ngờ đưa ngón tay lên mạch của Tô Thất Thất, trong chớp mắt, liền mở to mắt, trợn mắt không thể tưởng tượng nổi nhìn Tô Thất Thất, trong ánh mắt kia, vừa khiếp sợ, vừa tuyệt vọng.
“Muội, làm sao có thể…” Ngón tay đặt dưới mạch đập cơ hồ không có cảm giác nhảy lên, hơn nữa tốc độ đập chậm đến đỉnh điểm.


Nếu không phải tận mắt thấy, gã còn cho rằng mình đang xem mạch cho người sắp chết.
Nhưng mà người này, hiện giờ đang an nhiên đứng trước mặt gã.
Tô Thất Thất ung dung nhếch môi, “Ngươi cũng không hy vọng đem ta đến trước trang chủ các ngươi như vậy chứ.” Giọng nói nàng vô cùng tự tin.
Công Tôn Ly chần chừ, không chỉ vì trang chủ, mà càng vì Tô Thất Thất.

Gã thậm chí sợ kích động Tô Thất Thất, nhưng gã chợt nhớ đến cái gì đó, “Bởi vì như vậy nên muội mới không muốn trở về?”
Tô Thất Thất kiên định phản bác, “Không! Dĩ nhiên không phải! Ta đã nói với ngươi, bây giờ ta là Tô Thất Thất, mọi thứ trước kia đều không liên quan tới ta.

Ta quên rất nhiều chuyện, có thể chẳng bao lâu nữa là chẳng còn nhớ gì.

Hơn nữa… Ngươi nhìn thấy rồi đấy, ta đã thành thân.” Nàng quyết định lấy Nguyễn Lương Ngọc tạm thời làm tấm lá chắn.
Nếu có thể thuận lợi đuổi người này, cùng Nguyễn Lương Ngọc đóng một tuồng kịch cũng đáng giá.
Công Tôn Ly do dự hồi lâu, “Người đó, hắn là Nguyễn Lương Ngọc?”
“Vậy ngươi cho là ai? Giáo chủ ma giáo Nguyễn Lương Ngọc?” Tô Thất Thất nhìn Công Tôn Ly cười, hỏi ngược lại, “Ngươi cho là nếu ta gặp hắn lại còn cứu hắn?”
“Ta quên mất.” Công Tôn Ly cười khổ, “Muội và người kia có thù không đội trời chung.”
Không đội trời chung, dĩ nhiên là không đội trời chung.

Nếu là Tô Thất Thất mới tới nơi này, thấy người kia, sợ là hận không thể đem hắn thiên lao vạn quả, nhưng mà, thù hận của Tô Thất Thất đã chìm xuống ba năm rồi.
Tô Thất Thất cười một tiếng, không nói gì.
“Muội hạnh phúc không?” Đối mặt với Tô Thất Thất thản nhiên như vậy, Công Tôn Ly ngược lại không biết nên nói gì.
Ánh mắt Tô Thất Thất không di chuyển, “Rất hạnh phúc, cho nên hy vọng ngươi giữ bí mật.”
“Ta bằng lòng, chuyện này sẽ không để trang chủ biết.” Công Tôn Ly lo lắng nhìn Tô Thất Thất, “Có chuyện gì xảy ra với mạch tượng của muội vậy? Làm sao có thể?”
“Thì là như vậy.”
“Không có biện pháp chữa trị sao?”
“Hoa Đà tái thế cũng bó tay.” Tô Thất Thất nói nửa tiếng, nhếch môi, giương mắt nhìn chân núi rạng rỡ.
Công Tôn Ly rời đi, gã đến có chuẩn bị, trên núi có hai sát thủ gã mang đến mai phục, nhưng gã không định quấy rối Tô Thất Thất, vì vậy mọi người lần nữa lặng lẽ rời đi.

Trước khi rời đi, gã lại thấy Nguyễn Lương Ngọc lần nữa, khuynh thành tuyệt diễm làm gã than thở một câu lần nữa, sau đó ung dung vỗ bả vai Nguyễn Lương Ngọc, một chưởng này mang theo nội lực, nếu là người tập võ, tất sẽ né tránh theo trực giác, nhưng Nguyễn Lương Ngọc không tránh.


Công Tôn Ly nhìn nét mặt thất kinh của Nguyễn Lương Ngọc, lại nghĩ tới Tô Thất Thất căm ghét người này, trong lòng lo lắng cũng giảm bớt mấy phần, nói xin lỗi liền sảng khoái rời đi.
Chuyến đi tới thôn chài lưới Tô gia không giải quyết được gì.
Công Tôn Ly đang nghĩ, khi trở về hẳn phải cho trang chủ một câu trả lời, ít nhất sẽ không lộ vẻ mình không có tài cán gì.
Tô Thất Thất một mình đứng trước nhà, trút bỏ sự mạnh mẽ giả vờ dửng dưng vừa nãy, lúc này nàng cảm thấy vô cùng mệt mỏi, nắm chặt đầu ngón tay lạnh băng, lòng có chút đau.

Công Tôn Ly đang nghĩ gì nàng đều rõ, người đó không thể cứ vui vẻ như vậy, làm sao sau khi nàng chết mà hắn ta còn bình yên được, nàng ở đây không lúc nào không bị dày vò, nhưng nàng như vậy thì sao, nàng đã quên hắn ta rồi sao, không cảm nhận được dấu vết từ sự lãnh đạm đó khiến nàng không biết nên khóc hay nên cười.
Đã từng yêu sâu nặng như vậy, cuối cùng nói quên liền quên.
Tô Thất Thất, vì sao ngay cả ta cũng đau lòng thay ngươi ngày trước?
Lúc Tô Thất Thất đẩy cửa vào, Nguyễn Lương Ngọc vẫn nằm trên ghế như cũ, hơi chợp mắt, hóa trang trên mặt đã bị rửa sạch, chắc đã đợi lâu rồi, e rằng hắn thật sự chán ghét việc tô son trát phấn nên Công Tôn Ly vừa đi liền nhanh chóng tẩy trang.

Chẳng biết tại sao Tô Thất Thất lại thấy một tia ấm áp trong lòng lan tỏa, dù thế nào, bây giờ cũng còn có một người đang chờ mình.
Hận.

Sao không hận.

Chẳng qua là hôm nay đối với người kia chẳng còn nhớ được bao nhiêu nữa, hận cái gì đây.
Nguyễn Lương Ngọc hơi hé mắt, vừa vặn nhìn thấy Tô Thất Thất mỉm cười, đột nhiên cảm giác mặt nóng lên, liền quay đầu không nói lời nào.
“Gã sẽ không trở lại.” Tô Thất Thất bình tĩnh mở miệng.
Nguyễn Lương Ngọc đáp một tiếng, “Ừ.” Thật ra nếu không có Tô Thất Thất, những người đó có tới hay không, tới bao nhiêu đối với hắn cũng không sao cả.
Tô Thất Thất ngồi bên cạnh hắn, hơi nghiêng đầu, “Rõ ràng ngươi rất tò mò, tại sao không nghe trộm?”
“Nàng không được đuổi ta.” Nguyễn Lương Ngọc đáp một nẻo, hừ một tiếng.
Tô Thất Thất rất muốn cười, không phải cười giả dối.

Nguyễn Lương Ngọc nói không sai, nếu hắn nghe sẽ biết hết thảy, nói như vậy, Tô Thất Thất có làm gì đi chăng nữa cũng chẳng thay đổi được.
“Ngươi sẽ hối hận.”
“Ta tuyệt đối không hối hận.” Nguyễn Lương Ngọc bình tĩnh nhìn Tô Thất Thất, gương mặt tái nhợt mà kiên cường, hắn chưa từng nhìn thấy sức hấp dẫn như vậy bao giờ, rõ ràng gầy gò phong phanh, nhưng hết lần này tới lần khác có một loại mị lực vô hình làm cho người khác không cách nào khinh thường..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.