Hiện giờ Nhâm Tiểu Túc không cần ra ngoài tìm đồ ăn, do sợ chết nên Lưu Bộ xem nhẹ việc Nhâm Tiểu Túc ăn đồ ăn.
Hiện họ chỉ nghĩ về việc làm thế nào để qua được đêm nay, hoặc nói là thế nào còn sống mà ra ngoài chứ không phải lo tối nay ăn gì.Tối hôm nay không ít người chẳng bùn dựng lều, họ sợ ngủ trong lều sẽ làm chậm tốc độ chạy trốn của mình.
Có điều Hứa Hiển Sở lại không nghĩ như vậy:- Phải ngủ trong lều, bây giờ là cuối mùa thu.
Nếu ngay cả lều che gió cũng không có, vạn nhất các ngươi sinh bệnh thì làm cách nào rời khỏi Cảnh Sơn!Mọi người nhóm lửa, tất cả im lặng ngồi quanh đống lửa to.
Thời điểm họ nhặt củi cũng không đám đi quá xa, cũng không dám lần nữa đi vào trong rừng.
Dưới sự đồng tâm hiệp lực thì củi nhặt được không ít, lửa cháy cháy lớn khiến họ yên lòng hơn.Lần này Nhâm Tiểu Túc không nhóm lửa riêng nữa, dưới sự yêu cầu của Hứa Hiển Sở, Nhâm Tiểu Túc cũng tham gia lần thảo luận này.Lúc trước là Hứa Hiển Sở kiên trì muốn đi Cảnh Sơn, vì hắn phải cân nhắc tương lai của mình trong hàng rào.
Cơ mà hiện tại Nhâm Tiểu Túc cũng đã nản lòng thoái chí, dường như câu nói cảnh cáo từ siêu việt giả có tác dụng hăm dọa rất lớn.Đám binh sĩ này tin tưởng nhất là khẩu súng cầm trong tay mình.
Thế nhưng khi phát hiện, chưa chắc súng có thể giải quyết được vấn đề của mình thì lòng sợ hãi trở nên lớn hơn bao giờ hết.Thứ họ luôn dựa vào nay không còn đem tới cho họ cảm giác an toàn nữa.Hứa Hiểm Sở thấy mọi người đã bình tĩnh lại thì nói:- Hiện tại chúng ta đứng giữa hai sự lựa chọn.
Một là đi vào hẻm núi, có điều không biết trong hẻm núi có thứ gì mà ngay cả siêu phàm giả cũng ứng phó khó khăn.
Bằng không khó giải thích được chuyện ai đơn thương độc mã tới đây mà khắc lên bốn chữ kia.- Sự lựa chọn còn lại…Hứa Hiển Sở tiếp tục:- Trong rừng cây có nguy hiểm ẩn nấp, Từ Hạ chết một cách bí ẩn cùng sự mất tích kỳ lạ của thi thể, tất cả đều là vấn đề chưa có lời giải.
Vì thế trên đường trở về cũng chẳng biết chúng ta sẽ gặp chuyện gì nữa.Lạc Hinh Vũ bỗng nói:- Kỳ thật nguy hiểm trong rừng cây không đến mức khiến chúng ta đoàn diệt.
Bằng không sao hiện tại chúng ta vẫn còn ở đây, có điều nguy hiểm ở trong hẻm núi thì khó nói.
Ta cảm thấy chúng ta mà vào thì thương vong không ít đâu.Họ đi xuyên qua rừng cây cũng chỉ có một người chết.
Xem như quay về thì một người nữa chết cũng không sao, chưa chắc là mình.
Quay về là lựa chọn tốt nhất của họ.Chỉ là Hứa Hiển Sở vẫn còn xoắn xuýt.
Nếu phải quay về, hắn thật không biết nên đối mặt với chỉ trích của thủ trưởng thế nào.Cả bọn lần nữa im lặng.
Nhâm Tiểu Túc nhìn về phía Dương Tiểu Cận.
Hắn phát hiện bộ dáng đối phương là bình lặng nhất, dường như không quan tâm việc đi hay ở.… Chẳng lẽ Dương Tiểu Cận chúng là siêu phàm giả trong truyền thuyết?Nhâm Tiểu Túc không có cách nào xác nhận.
Có điều không biết vì cái gì mà Nhâm Tiểu Túc cảm thấy mục đích tới đây của Dương Tiểu Cận khác hoàn toàn với tất cả mọi người.
Lúc ăn cá, hắn còn tưởng Dương Tiểu Cận là bạn với Lạc Hinh Vũ nên mới bảo vệ nàng ta.Thế nhưng vấn đề ở chỗ, Lạc Hinh Vũ và Dương Tiểu Cận lại không quá thân thiết, cứ như cố chủ và người làm công mà thôi…Lạc Hinh Vũ quan sát thần sắc Hứa Hiển Sở:- Sĩ quan, ngươi lo lắng khi trở lại hàng rào sẽ có vấn đề đúng không? Này ngươi không cần nghĩ nhiều, sau khi trở về ta sẽ giúp ngươi tìm người chuyển công tác, ngồi bàn giấy cũng được mà.Hứa Hiển Sở sững sờ:- Ngươi tưởng ta băn khoăn vì không làm xong nhiệm vụ?Lạc Hinh Vũ chân thành nói:- Chẳng lẽ không đúng, không phải ngươi có ý này sao.
Bây giờ chúng ta cùng nhau đối mặt nguy hiểm.
Nếu trở về ta nhất định giúp ngươi giải quyết vấn đề không hoàn thành nhiệm vụ.Bất quá những lời này không đả động được Hứa Hiển Sở, hắn lắc đầu:- Điều ta băn khoăn không phải việc này.
Các ngươi không hiểu đâu.
Bất quá ta đồng ý với quyết định của các ngươi.
Phía trước quá nguy hiểm, đêm nay mọi người nghỉ ngơi hồi phục, sáng mai sẽ quay về hàng rào.Lúc này, gió to không còn thổi qua hẻm núi, âm thanh xào xạc biến mất, tất cả trở nên im lặng.Trong sự im lặng kỳ lạ này, bất chợt mọi người nghe được âm thanh nhai nuốt truyền từ xe bán tải lại.
Lông tơ cả đám dựng ngược lên, Lưu Bộ run rẩy nói:- Tiếng gì vậy?- Hình như phát ra từ trong thùng xe bán tải!Tất cả kinh hãi nhìn qua, có điều nhìn mãi cũng không thấy rõ là vậy gì.
Bên trong xe bán tải chỉ có vậy tư, Nhâm Tiểu Túc lại đang ngồi ở đây.
m thanh kia từ đâu mà ra?Hứa Hiển Sở sợ hãi chớp mắt, khuôn mặt trở nên âm trầm:- Ta không tin có thứ gì không sợ súng đạn!Nói rồi hắn cùng binh sĩ chậm rãi nhích tới gần xe bán tải.
m thanh nhai nuốt vang lên một lúc rồi.
Chỉ là vừa rồi gió quá lớn nên họ không nghe mà thôiNhâm Tiểu Túc cũng đứng dậy, vì tố chất thân thể trở nên tốt hơn nên dù là cuối thu, hắn khoác một cái áo khoác mỏng cũng không quá lạnh.Nhâm Tiểu Túc cầm chặt cốt đao trên tay, quay đầu lại thì thấy Dương Tiểu Cận cũng cầm súng lục tùy thân lên.Đám người Hứa Hiển Sở chậm rãi tới gần xe bán tải.
Kết quả từ trên xe, một bóng đen bất ngờ nhảy xuống.
Hứa Hiển Sở thầm cả kinh, không kịp nghĩ gì đã bắn phát súng đầu tiên.Bóng đen kia nghiêng ngả kịch liệt trong không trung vì trúng đạn.
Tiếp đó bóng đen lần nữa nhảy vào trong xe.
Đám Hứa Hiển Sở không nghĩ ngợi nhiều mà điên cuồng bắn vào thùng xe bán tải.“Ken két!”m thanh súng ống thay phiên vang lên.
Đám tư binh bạnh sạch đạn trong ổ, khiến xe bán tải trở thành một cái tổ ong cực kỳ thê thảm.
Bình xăng xe bán tải rò rỉ dầu, không biết ai nổ súng trúng bình dầu khiến nó bị thủng lỗ.Bất quá Nhâm Tiểu Túc không sợ xe bán tải phát nổ, vì trong kỹ năng súng ống cao cấp có một kiến thức: Trừ phi bắt lửa, bằng không rất khó dùng súng bắn nổ thùng săn.Hứa Hiển Sở chậm rãi nhích tới gần, chuẩn bị xem thử đó là thứ gì thì trước mặt xuất hiện một bóng đen.
Vừa nhìn thấy đó là thứ gì, Hứa Hiển Sở có chút tức giận, chỉ là con chuột mà thôi!- Sao con chuột này lớn thế.Lưu Bộ hoàn hồn:- Chỉ sợ lớn bằng hai đầu người gộp lại.Hứa Hiển Sở thả lỏng nhìn vào thùng xe.
Bên trong là một con chuột bị bắn thủng lỗ chỗ.Nguyên lai là họ sợ bóng sợ gió.
Thần kinh mọi người căng chặt nên chỉ có chút động tĩnh cũng nghi thần nghi quỷ.Cũng nên quay về, nếu không chỉ sợ không ai chịu nổi áp lực này.Vậy mà vào lúc này, bỗng nhiên Nhâm Tiểu Túc quay đầu nhìn về một phía.
Ở nơi đó là một đầu sói bạc đang lặng lẽ đứng ở đỉnh núi không xa quan sát họ, là Lang Vương!Xong, sao nó quay về nhanh như thế!---Spoiler Chương 51: :Vách núi kia cách nơi này cũng không xa, chỉ cần tầm một phút nữa là đàn sói chạy tới.
Hơn nữa, càng khiến Nhâm Tiểu Túc lo lắng là hắn không thấy bóng dáng mấy con sói khác đâu.
Khả năng cao chúng đã tới gần.Nhâm Tiểu Túc hô to:- Nhanh, tiến vào hẻm núi!Lưu Bộ sửng sốt:- Vào hẻm núi? Ngươi điên à? Vào đó chết là cái chắc!- Không vào thì hiện tại cũng phải chết!.