Để Người Cười

Chương 3: Người xưa




Trong nhà Kiều y sư có sẵn một gian phòng để An Bình hành y. Bệnh nhân của nàng đa số là phụ nữ, được xem bệnh qua một tấm màn. Đối với y sư là nam giới, đó không phải là chuyện lạ, chỉ là trước đây Kiều y sư khám bệnh không có lệ ấy, giờ thêm vào đột ngột khiến người ta không khỏi bàn tán, nhưng rồi cũng qua nhanh.

An Bình làm việc chuyên chú. Thời gian ở địa phủ, nàng đọc được khá nhiều sách quý, lại được chân truyền từ vài hồn phách từng làm nghề y tại thế. Trong đó có một linh hồn được Sai nhi gọi là “bác sĩ”, y thuật siêu phàm, nhiều kỹ thuật lạ lùng mà thầy thuốc thời đại của An Bình còn chưa nghe nói, việc thực hành đem lại cho nàng rất nhiều hứng thú. Tuy nhiên Sai nhi là một con quỷ nhỏ, cấu tạo cơ thể không giống con người, An Bình tuy học thuộc lý thuyết nhưng không mấy tự tin trong việc thực hành.

Khi nàng tròn 15 tuổi, đột ngột một thiếp danh đưa tới. Người mời là Hạ phủ, muốn mời nàng tới chữa bệnh cho Hạ thiếu phu nhân.

Hạ thiếu phu nhân…Đinh Mẫn Tiệp sao?

Thiếp danh trên bàn, cạnh chung trà đã nguội lạnh, lòng An Bình sao lại không lạnh được như chung trà kia?

Bao nhiêu chuyện xảy ra. Cái tên Đinh Mẫn Tiệp. Khi ở nhà lúc nào cũng là một thục nữ dịu ngoan, nghe lời tỷ tỷ. Khi Vân Ca chuẩn bị xuất giá, Mẫn Tiệp đến gặp nàng với dòng nước mắt. Lư thị định gả nàng ta cho Tri châu Đỗ Mục, vốn đã gần 50. Vân Ca phản đối, sau đó còn đưa nàng ta vào Hạ phủ, làm trắc phu nhân, vốn nghĩ hai chị em hầu hạ một chồng cũng không phải là điều xấu. Ai ngờ…

Chuyện ngày xưa ồ ạt kéo về như nước chảy. Chuyện xảy ra trong phòng củi ngày hôm đó, An Bình bình tĩnh nhớ lại từng chút một. Không thể ngẫu nhiên như vậy….Mẫn Tiệp đột ngột đến phòng nàng hớt ha hớt hải, gương mặt tái nhợt, nói nhanh:

-Tỷ tỷ….Tỷ đến phòng củi đi. Có người…Có người…

Vân Ca cũng không biết, tại sao lúc đó mình lại ngoan ngoãn đi theo nàng ta tới đó. Có lẽ là do lòng tin tưởng. Vân Ca luôn nghĩ, Mẫn Tiệp sẽ không hại mình.

Khi tới nơi, trước mắt nàng là một người bị thương toàn thân bê bết máu. Trong khi Vân Ca còn đang kinh ngạc, Mẫn Tiệp đã vội vã nắm lấy tay nàng:

-Tỷ ở đây. Muội đi tìm người cứu. Ở đây nha tỷ.

Sao mình lại ở lại? Sao mình không chạy đi. Sao mình ngu ngốc vậy?….. Vân Ca đứng thừ người tại chỗ. Người bị thương máu vẫn chưa khô, như là đang bất động….Thế nhưng…

Hắn ta đột ngột mở mắt. Ánh mắt sáng quắc như mắt sói. Ánh mắt đỏ ngầu làm Vân Ca sợ hãi. Nàng bất giác lùi lại đằng sau.

Và trượt ngã. Khi định thần thì đã bị áp sát dưới một tấm thân đàn ông nóng hổi. Máu của hắn dính vào trang phục của nàng.

Vân Ca không kịp kêu lên nữa. Hạ Chúc Bằng là người nho nhã, khi gần gũi thê tử đều nhẹ nhàng, thậm chí có phần dè dặt. Người này tay chân như đồng sắt, chỉ một cái xoay người thì thân thể tưởng như đang bị thương tích vẫn dễ dàng áp chế nàng.

Hắn ta lại như một con dã thú. Đúng là một con dã thú. Hắn điên cuồng hôn nàng, điên cuồng gặm cắn, điên cuồng xé đi y phục mùa đông dày cộm trên thân thể mảnh mai.

-Á!

An Bình nhắm mắt lại. Nàng như vẫn còn nghe tiếng hét thê lương của Vân Ca trong đêm tĩnh mịch đó. Người đàn ông cưỡng bức nàng gần như điên dại. Hắn ta không muốn dừng lại, từng tấc da thịt trên thân thể Vân Ca đều bị cắn xé. Nàng là gái đã có chồng. Tuy ân ái không nồng đượm nhưng nỗi nhục nhã này làm sao quên được. Mẫn Tiệp đã không quay lại…Tới khi nàng ta trở lại, Vân Ca đã không còn ở đó rồi.

Gã đàn ông sau khi phát tiết xong, vết thương vẫn còn đọng máu, thân thể trần truồng màu hổ phách đứng thẳng dậy. Hắn không có vẻ vội vã của người vừa gây ra tội lỗi. Nhân lúc Vân Ca còn hôn mê đã đưa nàng tới nơi khác. Hắn biết rõ nguy cơ sẽ xảy đến cho hai người nếu bị người bắt gặp thông dâm.

-Ta sẽ quay lại…Ta sẽ quay lại tìm nàng.

Hắn nói gần như thì thầm. Vân Ca như một cái xác không hồn nằm đó. Nàng không chết…Khi đó nàng đã mơ hồ nhận ra không phải ngẫu nhiên mà Mẫn Tiệp đưa mình tới đấy. Lê lết tấm thân mệt mỏi về phòng, nghe nô tỳ nói lại, nhị phu nhân bảo là có kẻ xấu tấn công nơi hậu viện đã dẫn người tới đấy thìVân Ca đã hiểu, mục đích của nàng ấy là gì.

Giờ đây, Mẫn Tiệp bị bệnh. Người đưa thiếp danh nói cho Kiều y sư là do mang thai quá lớn mà thân thể lại bị bệnh tim nặng, Hạ phủ thương tiếc đứa cháu, chỉ muốn nhờ Kiều y sư cứu lấy bào thai, cho nó được thuận lợi chào đời.

Tranh giành, thủ đoạn, để rồi cuối cùng, người ta lựa chọn lại là mạng sống nhi tử, một đứa trẻ chưa nhìn thấy ánh mặt trời. Còn người mẹ, cũng chỉ là một công cụ sinh con.

-Bình nhi…Con đi không?

Kiều y sư lên tiếng. An Bình như tỉnh mộng. Nàng khẽ gật đầu:

-Sư phụ cứ phúc đáp, con đi ạ……Con sẽ đi!

Nàng sẽ trở về Hạ phủ. Hận thù từng ghi sâu trong tim trong óc, giờ lại chỉ như một vết đứt trong lòng, đau thì vẫn có nhưng không còn làm nàng hận thấu tủy xương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.