Đế Nghiệp Như Họa

Quyển 1 - Chương 9: Tìm đường sống trong chỗ chết




Bên ngoài mây mù dày đặc là tiếng vó ngựa vang động trời xanh. Trước khi mười hai vạn đại quân xuất chinh, dân chúng Hoàn Thành rối rít tập trung ở cổng thành đưa tiễn, cả Hoàn Thành to như vậy đã đông nghẹt người, cả đám đông không ngừng hô to: “Tuần gia quân tất thắng!”

Nghe thấy tiếng hô khích lệ của dân chúng, các tướng sĩ cũng thấy tinh thần đại chấn.

Ra khỏi Hoàn Thành, tiếng la hét ồn ào của dân chúng cũng dịu đi, trong không khí chỉ còn lại mùi cỏ xanh tươi mát và tiếng vó ngựa mạnh mẽ rung chuyển.

Hoa Tuyết!

Hoa Tuyết mặc áo trắng ngồi trên lưng ngựa, có làn gió khẽ lướt qua tóc nàng càng tôn lên vẻ tuyệt đại phong hoa, vừa nhìn cũng có thể thấy nàng đã đứng chờ khá lâu.

Đại quân dừng bước, Tuần Dạ giục ngựa đi tới chỗ Hoa Tuyết, ánh mắt cũng trở nên phức tạp: “Sao muội lại tới đây.”

“Muội chỉ muốn gặp huynh.” Hoa Tuyết chăm chú nhìn hắn, trong mắt thoáng có lệ quang: “Huynh nhất định phải bình an trở về.”

Tuần Dạ trầm mặc nhìn nàng hồi lâu, sự lạnh lẽo, xa cách trong mắt cũng dần tan rã, hắn chỉ có thể bình thản nói: “Đừng chờ ta.”

“Không, ta sẽ đợi huynh.” Nước mắt Hoa Tuyết ướt đẫm gương mặt: “Dù không thể làm thê tử của huynh, ta cũng không hối hận.”

Nghe đến đó, Tuần Dạ mím chặt môi, im lặng kéo mạnh dây cương, giục ngựa rời đi.

Nhìn theo bóng lưng Tuần Dạ, Hoa Tuyết hung hăng nắm chặt dây cương, trong lòng thầm nói: Tuần Dạ, nhất định huynh phải chiến thắng trở về.

Tô Lạc Tuyết mặc khôi giáp, đứng ở trong đám người nhìn bóng dáng Tuần Dạ và Hoa Tuyết phía xa, dù không nhìn thấy vẻ mặt của hai người, nhưng cùng là nữ nhân với nhau, nàng vẫn cảm nhận được sự bi thương trong lòng Hoa Tuyết. Còn việc Tuần Dạ vô tình rời đi lại khiến nàng tức giận, ở trên chiến trường, có lẽ Tuần Dạ là người nặng tình nặng nghĩa với huynh đệ, còn bình thường hắn đối với nữ nhân rất lạnh lùng, đối với kẻ thù thì càng thêm thủ đoạn, tàn nhẫn.

Hành quân suốt một ngày, khoảng cách giữa Tuần gia quân và quân đội Khang quốc chỉ còn hơn mười lăm dặm, một lửa trại to được đốt lên thắp sáng khắp nơi, Tô Lạc Tuyết cảm thấy thức ăn hôm nay thật khó nuốt, dạ dày cũng nhộn nhạo lên.

Lần đầu theo quân xuất chinh, Tô Lạc Tuyết không ngờ điều kiện trong quân lại kém như vậy, các tướng sĩ bán mạng cho thiên triều nhưng chỉ được dùng những loại lương thực thứ phẩm. Còn những vương công quý tộc, không phải chịu khổ sở lại được sống trong nhà son, ngày ngày ăn gạo thơm.

Đêm đầu xuân vẫn lạnh vô cùng, Tô Lạc Tuyết cùng các tướng sĩ khác ngồi thành vòng tròn sưởi ấm quanh đống lửa, chợt nàng nghe thấy tiếng tiêu bay bổng lúc gần lúc xa, trong đêm tối yên tĩnh đặc biệt rõ ràng.

“Đây là tiếng tiêu của nhị thiếu gia.” Một tướng sĩ nói.

“Sao ngươi biết?” Các tướng sĩ khác khó hiểu hỏi.

“Nhị thiếu gia đã thổi khúc nhạc này vào đêm đại thiếu gia đi đốt lương thảo với Tô huynh đệ, nên ta vẫn còn ấn tượng.”

Nghe đến đây, mọi người đều sáng tỏ, Tô Lạc Tuyết không nói gì, nàng tiến lại gần đống lửa hơn, quơ quơ sưởi ấm hai tay.

Lần xuất chinh này, Tuần Lạc cũng tới, ban đêm nghe các tướng sĩ bàn luận, đây là lần đầu Tuần nhị thiếu gia theo quân ra trận giết địch. Trước giờ, Tuần Viễn chỉ mang theo Tuần Dạ, mà tính cách Tuần Lạc thần bí như vậy, ở ngoài cũng có ít người nhận biết hắn.

Nếu không phải Nam Chiêu Hầu rất sủng ái vị thiếp kia, nhị thiếu gia đã sớm bị người ta quên lãng.

Mà nàng cũng chưa bao giờ nghe Tuần Lạc nói tới mẫu thân hắn, dù là hôm sinh thần cũng không thấy mẫu thân hắn tới chúc mừng.

Chợt trong quân truyền tới một tiếng động lớn, các tướng sĩ ngồi quanh đống lửa rối rít đứng dậy, phía ngoài còn có một vòng tròn khác có rất đông người tụ tập, Tô Lạc Tuyết cũng vội vàng chạy sang đó.

Còn chưa đứng vững đã thấy một đạo kiếm quang phản chiếu chói mắt.

Khẽ nhắm mắt vào rồi mở ra, nàng nhìn thấy Tuần Dạ đang múa kiếm trong bóng đêm, kiếm quang tạo thành những vòng sáng bao phủ tầng tầng lớp lớp lên người hắn, từng chiêu từng thức thong dong mà sắc bén.

Có tướng sĩ vui mừng gõ trống góp vui, đúng là khúc “Tần Phong – vô y”

Từng nhịp trống, nặng nề mà đầy kiên quyết.

Các tướng sĩ như được khích lệ liền cất tiếng hát: “Há không có y phục? Chết cùng y phục. Một đường khởi binh, binh giáp của ta. Cùng sống cùng chết!”

Ban đầu chỉ có mấy người hát, về sau âm thanh cũng lớn hơn, tất cả tướng sĩ tụ họp, vừa cao giọng xướng vừa múa kiếm, gõ trống: “Há không có y phục? Chết cùng y phục. Một đường khởi binh, binh giáp của ta. Cùng sống cùng chết!”

“Há không có y phục? Chết cùng y phục. Một đường khởi binh, binh giáp của ta. Cùng sống cùng chết!”

Tiếng hát rõ ràng vang lên, trong mắt các tướng đầy ánh sáng làm rung động trái tim Tô Lạc Tuyết, đắm chìm trong khúc hành quân này nàng như cảm nhận được tình cảm được bồi đắp qua bao nhiêu năm trên chiến trường, ý chí quyết tâm làm việc nghĩa không chùn bước, lao ra chiến trường sống chết với kẻ thù.

Lần đầu tiên, nàng cảm nhận được sự vĩ đại của những người lính, còn nảy sinh cảm giác kính trọng.

Nhớ có những binh sĩ đầy nhiệt huyết này, Thiên Triều mới được huy hoàng như ngày hôm nay.

Hành khúc kết thúc, tiếng trống ngừng lại, kiếm vũ thôi bay.

Tướng sĩ đứng quanh reo hò: “Nguyên soái hảo kiếm pháp.”

Tuần Dạ cắm thanh kiếm xuống đất, đưa mắt nhìn một vòng: “Giờ phút khai chiến sắp tới, thề diệt Khang quốc.”

“Thề diệt Khang quốc! Thề diệt Khang quốc! Thề diệt Khang quốc! . . . . . .”

Trên cánh đồng hoang tĩnh lặng trống trải đang tràn ngập nhiệt huyết của binh sĩ, những âm thanh hào hùng rung như rung chuyển cả đất trời.

Một lúc sau các tướng sĩ mới tản đi, chỉ còn lại Tô Lạc Tuyết vẫn bất động ở đó.

Tuần Dạ ngồi cách nàng một đống lửa, hắn đang nhìn nàng, trong mắt hắn là ngọn lửa gần gũi mà ấm áp.

“Ngài đang đau lòng.” Tô Lạc Tuyết khẽ cười.

“Cô thấy ta giống người đang đau lòng sao?” Tuần Dạ khịt mũi phủ nhận.

“Lúc nhị thiếu gia đau lòng sẽ thổi tiêu, vậy nên ta nghĩ, lúc đại thiếu gia đau lòng, ngài sẽ múa kiếm.” Nàng tiến lại gần đống lửa, ngồi xuống.

“Cô rất hiểu nhị đệ.” Hắn cũng bước lại gần, ở vị trí đối diện Tô Lạc Tuyết, hắn cầm vò rượu dưới đất lên tu một hơi.

“Tiếp xúc trong thời gian dài, đương nhiên sẽ biết.” Tô Lạc Tuyết trầm mặc một lúc mới thấp giọng hỏi: “Vì Hoa Tuyết cô nương sao?”

Hắn ngước mắt, lạnh lùng nhìn nàng.

“Dù mấy ngày nay đại thiếu gia cố ý lạnh nhạt với cô ấy, nhưng ta có thể nhận ra ngài rất quan tâm tới cô ấy. Nếu đã quan tâm sao còn lạnh nhạt như vậy, dường như cô ấy rất đau lòng.”

Hắn vẫn im lặng, ngửa đầu tu thêm một hớp rượu mạnh, ánh lửa chiếu sáng mặt hắn, cũng chiếu lên dáng vẻ tang thương mà cô đơn của hắn. Có thể do hắn đang uống rượu, lần đầu tiên, nàng cảm giác Tuần Dạ trước mặt không phải là con chim ưng kiêu ngạo nữa, hắn cũng là người biết đau lòng.

Tuần Dạ nhìn nàng như đang chìm đắm vào thế giới của riêng mình, cuối cùng hắn không trả lời mà hỏi ngược lại nàng: “Nhớ đêm ở Lạc Các, cô hỏi ta đã yêu ai bao giờ chưa, nếu người ta yêu muốn giết ta, hận ta. Không phải cô đang tự nói tới mình chứ?”

Không ngờ hắn lại hỏi điều này, nàng sửng sốt trong giây lát mới nói: “Đại thiếu gia, nếu ngài biết có một cô gái từng yêu nàng tám năm, nhưng vì ân oán hai nhà mà ngài phải giết cô ấy, ngài sẽ lựa chọn thế nào?”

Hắn cười cười, kiên quyết nói ra một chữ: “Giết.”

Nghe được câu này, nàng lại thấy bình tâm hơn nhiều, suốt thời gian qua nàng vẫn chưa quên được nàng đã yêu Nguyên Dực tám năm, nhưng vào thời điểm hắn muốn hạ sát thủ với nàng, nàng đã rất ấm ức. Nàng nghĩ, nàng yêu hắn lâu như vậy, hắn không thể chết nàng.

Nhưng trong thiên hạ đầy rẫy âm mưu dối trá này, nếu có người ảnh hưởng tới đường đi của ngươi, người đó chỉ có con đường chết.

Là nàng, nàng đã nhìn chính trị dưới một góc độ quá đơn giản.

Nhìn người đàn ông trước mắt, hắn không chỉ là phu quân mà còn là kẻ thù của nàng.

Mấy ngày tiếp xúc với hắn, lòng nàng bắt đầu cảm thấy mâu thuẫn, cũng không biết nên dùng nét mặt gì đối mặt với hắn.

Thật ra, nếu muốn trách, chỉ có thể trách nàng mang họ Tô.

Nước mắt như sắp rơi xuống, nàng ngẩng cao đầu, dùng mặt trăng trên cao ép nước mắt chảy ngược về: “Chỉ có ánh trăng kia ngàn đời tinh khiết hoàn mỹ, không bị thế tục hồng trần, cũng chẳng bị bóng đen hắc ám ăn mòn.”

Hắn cũng ngửa đầu nhìn vầng trăng sáng trên cao, ánh trăng mênh mang hợp với ánh lửa chiếu sáng hình bóng hai người họ, hài hòa, an tĩnh.

Bao nhiêu năm sau, bọn họ mới giật mình nhận ra, chỉ có thời khắc đó, bọn họ mới coi nhau như bằng hữu bình thường, thản nhiên đứng cạnh đống lửa ngắm nhìn mặt trăng trên cao, vứt bỏ mọi ràng buộc ra sau.

Hôm sau, Tuần Dạ triệu tập các tướng sĩ thương nghị đối sách tấn công Khang quốc, buổi thương nghị diễn ra hơn nửa ngày, ngay cả bữa trưa cũng không ăn, không có ai được phép vào trong quân trướng. Dựa vào trực giác, nàng nghĩ kế hoạch ban đầu không còn dùng được nữa.

Tô Lạc Tuyết và những người khác đứng ngoài chờ kết quả, mãi tới hoàng hôn, các tướng bên trong mới lục tục bước ra với gương mặt nặng nề. Hai người ra sau cùng là Tuần Dạ với Tuần Lạc cũng không khá hơn chút nào, nàng chỉ thấy băn khoăn, rốt cuộc đã đề được sách lược nào chưa.

Cho tới đêm, Tuần Dạ đột ngột triệu tập bốn vạn tướng sĩ bí mật rời đi ngay trong đêm, Tô Lạc Tuyết cũng nằm trong số bốn vạn tướng sĩ này, theo nàng biết, bốn vạn người này đều là tinh binh của Tuần gia, mười hai vạn quân chia thành hai nhóm, nhưng nhóm nàng lại được Nguyên soái đích thân dẫn đi.

Nàng không hiểu bọn họ định đánh trận này bằng cách nào, nếu trực diện giáp công, khoảng cách hai bên chênh nhau quá nhiều.

Bốn vạn đại quân nhanh chóng di chuyển trên con đường nhỏ dẫn tới nơi đóng quân của Khang quốc, một khắc cũng không dám ngừng nghỉ. Nàng thầm đoán, Tuần Dạ cố ý xuất binh vào ban đêm để che dấu thực lực, cũng để cho Khang quốc không kịp phát hiện ra hành tung của bọn họ.

Ước chừng hai canh giờ trôi qua, Tuần Dạ hạ lệnh dừng bước, bốn vạn tướng sĩ ẩn nấp trong bóng đêm, mà cách đó trăm trượng có một ánh lửa khẽ lóe lên, định thần nhìn lại, đó chính là nơi đóng quân của Khang quốc, lúc này mới thấy Tuần Dạ lên tiếng.

“Tối nay, bốn vạn đại quân phải tử chiến tới cùng, các ngươi đã chuẩn bị xong chưa?” Giọng nói không cao không thấp, nhưng vừa đủ truyền tới tai mọi người.

Tuần Dạ nghiêng người chỉ vào một thâm cốc phía tay phải: “Nhiệm vụ tối nay không chỉ có đánh lén Khang quốc mà còn phải dẫn họ sang bên kia thâm cốc, mọi người có hiểu không?”

Tuần Dạ nói xong chỉ thấy các binh sĩ đưa mắt nhìn nhau, người trầm mặc suy nghĩ, người rối rít lắc đầu. Bốn vạn đại quân không có một ai dám lên tiếng đáp lời, để tránh làm kinh động tới Khang quốc, bọn họ chỉ có thể dùng hành động bày tỏ.

Mà Tô Lạc Tuyết đã hiểu lý do gương mặt Tuần Dạ nặng nề như thế, dùng bốn vạn đại quân đi đánh lén tám vạn đại quân Khang quốc thật chẳng khác dùng trứng chọi đá, tổn thất hơn nửa cũng là chuyện đương nhiên. Hành động lần này của Tuần Dạ đã đưa các huynh đệ vào sinh ra tử với mình vào con đường chết. Nhưng nếu như kế hoạch thành công, bọn họ có thể dụ quân chủ lực của Khang quốc vào thâm cốc, tám vạn đại quân còn lại sẽ lập tức bao vây, tấn công từ trên cao xuống, tám vạn đại quân của Khang quốc sẽ trở thành cá trong chậu.

Như vậy, Thiên Triều chỉ hy sinh hai vạn binh sĩ vẫn có thể tiêu diệt được tám vạn quân Khang quốc, vừa hạ tổn thất xuống mức thấp nhất, vừa bảo toàn được thực lực, quả là một mũi tên trúng hai con chim.

Nhưng kế hoạch này rất nguy hiểm, nếu trên đường đi xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hậu quả khó mà lường được.

Nàng nhắm mắt vào rồi mở ra, nàng nhìn thấy gương mặt âm trầm của Tuần Dạ, gương mặt thấy chết không sờn của các tướng sĩ, nàng không thấy sợ nữa.

Khi Tuần Dạ hạ lệnh, vô số tướng sĩ lao vào chỗ Khang quốc đóng quân, đình bất ngờ cho bọn chúng trở tay không kịp.

Nhưng khi mọi người xông vào trong mới nhận ra, cả quân trướng to như vậy lại không có lấy một bóng người.

Linh cảm xấu xuất hiện, bốn vạn đại quân mờ mịt nhìn quân trướng trống trơn, còn chưa hiểu đã xảy ra chuyện gì.

“Trúng kế rồi, mọi người mau tản ra!” Tuần Dạ hét lên.

Nhưng mọi chuyện đã quá trễ.

Những tiếng la hét từ bốn phương tám hướng xông tới, quân địch ẩn nấp trong khu rừng rậm rạp xuất hiện bao vây bọn họ, tiếng ngựa hí vang trong đêm tối khiến Tuần gia quân trở thành một đống hỗn loạn.

“Ha ha ha ha. . . . . .” Vào lúc này, một tràng cười cuồng ngạo vang lên, đội quân Khang quốc giương cung, nhắm bắn về phía họ.

Nhất thời, có vô số binh sĩ lấy thân tạo thành vòng tròn bảo vệ Tuần Dạ.

“Tuần Dạ, chúng ta lại gặp nhau rồi.” Chỉ huy là một người đàn ông trung niên mặt đầy râu, vóc dáng mập mạp: “Còn nhớ những lời ta nói với ngươi năm đó không? Sẽ có một ngày, ta sẽ trả lại tất cả những sỉ nhục này.”

Tuần Dạ cười lạnh: “A Đạt Mục ông cũng thật thủ đoạn, có thể mua được được tướng trong Tuần gia quân làm tay sai.”

A Đạt Mục vẫn cười cuồng ngạo như cũ: “Trong mắt ta, không có thứ gì mà vàng không mua được, bao gồm cả tướng lĩnh ngươi tin tưởng nhất.” Dứt lời, hắn ra hiệu cho cung thủ bắn tên, vô số mũi tên sắc nhọn tấp nập bắn về phía họ.

Có mũi bị khiên đồng ngăn lại, có mũi lại bắn vào tướng sĩ Tuần gia quân, Tô Lạc Tuyết nhìn từng tướng sĩ một ngã xuống, nàng mới hiểu ý nghĩa hai từ tàn khốc của chiến tranh.

Tốp đầu bắn xong lại đổi sang tốp thứ hai.

Một vị tướng hô to: “Các tướng sĩ, mau theo ta mở đường máu, hộ tống Nguyên soái rời khỏi đây.”

“Xông lên!” Các tướng sĩ cầm khiên đồng bảo vệ Tuần Dạ, tập trung vào một chỗ phá vòng vây.

Đao quang kiếm ảnh, tiếng chém giết không ngừng, máu tươi văng tung tóe lên thân Tô Lạc Tuyết, nàng cầm đao run rẩy đứng trong đám người, cũng không dám hạ sát thủ.

Nàng chưa bao giờ giết người!

Nhìn những thi thể đầy máu trên chiến trường, nàng thấy sợ hãi, nàng chưa bao giờ tận mắt chứng kiến cảnh tượng chiến tranh thảm khốc như thế, nàng cũng chưa từng thấy nhiều người chết như thế. Một khắc trước, bọn họ còn sánh vai đi bên nàng, mà lúc này, bọn họ đang nằm gục dưới chân nàng.

“Nguyên soái đi mau! Để nơi này lại cho ta!” Lý tướng quân hô lớn, đao trong tay của hắn, khôi giáp trên người hắn, tất cả đều nhiễm đỏ máu.

“Lý tướng quân, ngươi dẫn các binh sĩ rời khỏi đây, ta sẽ ở lại!” Nghe quyết định của Tuần Dạ, Lý tướng quân không dám tin vào tai mình: “Không thể, Nguyên soái, ngài tuyệt đối không thể xảy ra chuyện. . . . . .”

“Nghe lệnh ta, dẫn mọi người đi, ta tự có đối sách!” Lần đầu tiên, trong mắt Tuần Dạ đầy sóng dao động.

Lý tướng quân bị ánh mắt của hắn chấn nhiếp: “Nguyên soái. . . . . .”

Tuần Dạ dùng đạo chém vào cổ họng hai người dùng thương tấn công hắn, tức giận nói: “Đi ngay!”

Lý tướng quân rưng rưng, ngửa mặt lên trời gào to: “Tuần gia quân đi theo ta!”

Tô Lạc Tuyết đang run rẩy, chỉ cảm giác được có người đẩy mình: “Đi mau.”

Nàng quay đầu lại nhìn nửa gương mặt Tuần Dạ dính đầy vết máu, trong mắt nàng hiện rõ vẻ kinh ngạc và kinh hãi, rốt cuộc Tuần Dạ đang nghĩ gì mà muốn ở lại đây, chẳng lẽ hắn muốn bất chấp tính mạng sao? Dã tâm của hắn đâu, mục tiêu của hắn không phải là ngôi vị hoàng đế Thiên Triều sao, bí mật mưu đồ nhiều năm như vậy, hắn muốn buông tay sao?

“Đi mau!” Tuần Dạ nhìn nàng, tức giận nói.

“Ta không đi.” Tô Lạc Tuyết cầm đao xông lại gần Tuần Dạ, cùng với hơn mấy nghìn tướng còn lại lao vào chém giết.

“Ta mang cô tới đây thì phải có trách nhiệm đưa cô bình an trở về, nếu không, nhị đệ sẽ hận ta cả đời!”

“Ta không đi.” Nàng kiên quyết nhìn hắn, kiên quyết không đi.

“Cô không sợ chết sao!” Hắn nắm chặt lấy cánh tay nàng.

“Nguyên soái còn không sợ chết, ta sợ cái gì!”

Hắn nhìn sâu vào mắt nàng, cất tiếng cười thê lương: “Được, khá lắm Tô Tam.”

A Đạt Mục nhìn Tuần Dạ đang chiến đấu hăng hái, còn cả dòng người của Lý tướng quân sắp đột phá ra ngoài, âm trầm nói với viên tướng bên cạnh: “Để đám người kia đi đi.”

“Nguyên soái, sao không đuổi tận giết tuyệt, nếu tha cho bọn họ . . . . .”

“Thiên Triều có một câu danh ngôn: quy sư vật át, vi sư tất khuyết[1]. Huống chi, chủ soái của họ đã vùi thân trong tay ta, tinh thần suy giảm. Chỉ cần bắt một mình hắn. . . . . .” A Đạt Mục lạnh lùng cười thành tiếng.

[1] quy sư vật át, vi sư tất khuyết: Thiên thứ bảy trong binh pháp Tôn Tử, bao vây quân địch nên chừa một lối thoát cho chúng, địch cùng khốn đừng nên quá bức bách.

“Nguyên soái cao minh.” Tên tướng quân kia vừa vuốt mông ngựa vừa lệnh cho toàn quân bao vây mấy ngàn tàn binh còn sót lại, trong số đó có cả Tuần Dạ và Tô Lạc Tuyết.

Tuần Dạ, Tô Lạc Tuyết cùng mấy vị tướng đều bị trói tay chân ném vào tù trướng, ánh lửa bên ngoài mơ hồ chiếu vào gương mặt họ mới thấy dáng vẻ đầy máu tanh của họ đáng sợ tới mức nào.

Tô Lạc Tuyết chật vật nằm dưới mặt đất lạnh như băng, cảm giác đau đớn từ vai truyền tới làm nàng không ngồi dậy được. Tính thời gian, vết thương trên vai phải băng bó chưa được mười ngày, hôm nay còn dám cầm đao ra chiến trường giết địch. . . . . .Dù nàng chưa giết người, nhưng nàng đã dùng nội lực, đôi tay kia còn bị đám binh sĩ Khang quốc trói ngược ra sau.

Cảm giác vai phải bị xé rách làm nàng đau đớn vô cùng.

Mồ hôi lạnh ướt đẫm trán.

Tuần Dạ cũng bị bắt trói, nhưng ánh mắt đầy vẻ tinh nhuệ của hắn không ngừng nhìn quanh, giống như đang tính toán chuyện gì đó.

Lúc bình ổn tâm trạng, hắn mới phát hiện ra nàng đang nằm yên trên mặt đất: “Tô Tam? Cô làm sao vậy?”

Không thấy nàng trả lời, Tuần Dạ liền dùng sức xoay người về phía nàng, nương theo chút ánh sáng yếu ớt bên ngoài, hắn có thể sắc mặt trắng bệch đầy vẻ khổ sở của nàng.

“Vết thương ở vai sao?” Hắn mơ hồ đoán được.

Nàng cố nhìn về phía hắn, nở nụ cười nhạt nhẽo.

“Hành quân nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên ta gặp một người không biết sợ……cô nương.” Hắn nói rất bé, bé tới mức chỉ có hai người họ nghe được.

Nàng định mở miệng nói gì đó, nhưng cổ họng chỉ phát ra những tiếng khàn khàn, dáng vẻ nhe răng trừng mắt của nàng khiến người ta vừa buồn cười vừa đau lòng.

“Sao cô không đi.” Hắn bình tĩnh nhìn nàng.

Một lát sau, cơn đau cũng dịu đi, nàng cắn răng nói: “Ta biết trên đời này có một loại binh pháp, đó là tìm đường sống trong cõi chết.”

Gương mặt của hắn như sắp chạm vào mặt đất, hắn đối mặt với nàng, nhìn nàng chăm chú: “Đặt mình vào chỗ chết. . . . . .cũng có thể chết thật.”

“Có thể chết cùng chỗ với Nguyên soái, chết cũng không tiếc.”

Hắn khẽ cười, một nụ cười ấm áp xuất phát từ trái tim, đã rất lâu rồi, hắn chưa được cười một cách thật sự như thế này, hành quân nhiều năm, hắn đã quên mất cách cười.

Chậm rãi nhắm mắt lại, chỗ sâu trong nhất nội tâm như được lý trí thức tỉnh, hắn nhỏ giọng nói: “Nếu ta chết trận, đừng chôn cất ta. Hãy để thi thể ta nằm trên núi, hóa thành bể dâu.”

Nàng mở to mắt nhìn Tuần Dạ, giọng nói kia như sợi tơ mảnh, khẽ truyền vào tai, đồng thời còn làm trái tim nàng rung động.

“Nếu ta chết trận, đừng chôn cất ta. . . . . .” Hắn nói tới đây lại nhếch môi cười nhạt: “Để bóng hình ta, sống mãi trong tim.”

Để bóng hình hắn, sống mãi trong tim.

Nàng chậm rãi nhắm mắt đọc thầm tám chữ nãy, trên môi thoáng xuất hiện nụ cười mà nàng không hề hay biết.

Tô Lạc Tuyết mệt mỏi nằm thiếp đi, đến lúc mở mắt mới nhận ra Tuần Dạ vẫn đang nhìn về mội nơi xa xôi, cũng không biết hắn đang nghĩ gì.

Nhìn lại các binh sĩ nằm ngổn ngang một góc, không còn khí phách hào hùng như ban đầu nữa, trông ai cũng nhếch nhác khó coi.

“Nguyên soái, chúng ta có cơ hội sống để ra khỏi đây không?” Một viên tướng khàn giọng hỏi.

“Ngươi sợ chết sao?” Tuần Dạ không nhìn hắn, ánh mắt vẫn chăm chú vào một phía.

“Chúng ta ở lại cùng Nguyên soái, đương nhiên không phải hạng tham sống sợ chết. Nhưng trước khi chết vẫn chưa biết được con rùa nào bán đứng chúng ta, đúng là chết không nhắm mắt.” Viên tướng kia nghiến răng nghiến lợi nói.

“Người biết kế hoạch này chỉ có Nguyên soái, Tuần nhị thiếu gia và năm vị tướng cùng xuất chinh, chỉ có bảy người đó mới đủ thời gian dùng bồ câu đưa tin cho Khang quốc.” Một viên tướng lạnh lùng phân tích: “Gian tế phải nằm trong số sáu người thương nghị cùng nguyên soái.”

“Nếu lão tử còn sống để ra khỏi đây, lão nhất định sẽ đem hắn cho ngũ mã phanh thây, chặt làm trăm mảnh.”

Nói xong, sự phẫn nộ của mọi người đều trào dâng. Duy chỉ có Tuần Dạ làm như không có chuyện gì.

Tô Lạc Tuyết cười nhạt: “Nguyên soái thấy có đáng giá không? Để hạn chế thương vong xuống mức thấp nhất, cuối cùng lại rơi vào tay địch, mặc cho người khác chém giết. Quyền lực thật sự quan trọng như vậy sao?”

Nói xong, nàng lại nhớ tới câu hắn nói hôm sinh thần Tuần Lạc: may mắn nhất cuộc đời này là tự mình nắm được vận mệnh của mình, đứng ở đỉnh cao quyền lực, thao túng sự sống chết của người khác.

“Ta không biết cái gì gọi là giang sơn đế nghiệp, ta chỉ biết ngài là người có năng lực, ngài sẽ đứng ở góc độ dân chúng mà suy nghĩ cho họ chứ không bị quyền lực che mờ đôi mắt. Chỉ có như vậy, ngài mới thành người bất bại.”

Lời nói của Tô Lạc Tuyết làm Tuần Dạ thu hồi vẻ trầm tư, nhìn nàng.

“Là ta đã quyết định sai.” Giờ phút này, Tuần Dạ cũng thừa nhận sai lầm của mình, cả không gian trở nên yên tĩnh, các tướng khiếp sợ nhìn Tuần Dạ.

Biểu hiện của Tô Lạc Tuyết cũng không khác bọn họ là bao, nàng không ngờ một Tuần Dạ kiêu ngạo cũng dám thừa nhận sai lầm của mình.

Làm một Nguyên soái, cần bao nhiêu dũng khí mới có thể thẳng thắn thừa nhận sai lầm.

Quen biết chưa đầy một tháng, nàng phát hiện ra không ít điều bất ngờ trên người Tuần Dạ, nếu bỏ qua thù hận hai nhà, Tuần Dạ đúng là một vị tướng xuất sắc.

Rèm trại đột ngột vén lên cao, ánh sáng chói lóa khiến họ không kịp thích ứng.

Đến lúc mở mắt ra, chỉ thấy mấy người đàn ông thô lỗ tới lôi Tuần Dạ dậy, không nói gì đã kéo hắn ra ngoài.

“Nguyên soái!”

Bọn họ hoảng sợ hô lớn, nhưng rèm trại đã buông xuống để lại một không gian tăm tối.

Tuần Dạ bị hai người kia kéo vào trại soái, sau khi ném hắn xuống đất liền bật cười ha hả, A Đạt Mục ngồi trên cao nhìn Tuần Dạ bị trói chặt như khúc giò, vui vẻ nói lớn: “Không ngờ, cũng có một ngày ngươi rơi vào tay ta.”

Tuần Dạ không đáp, ngay cả lúc chật vật thế này, hắn vẫn lạnh nhạt và đầy kiêu ngạo như cũ.

A Đạt Mục nổi giận, bước tới, ngồi xuống nâng cằm hắn lên: “Có nhớ ngươi từng làm nhục ta thế nào không? Ngươi hại ta không dám ngóc mặt nhìn người, nhưng ta vẫn kiên trì đánh trận, mục đích duy nhất của ta là đánh bại ngươi. Sắp chết tới nơi mà còn kiêu ngạo thế này, chẳng lẽ ngươi không sợ chết sao?”

Tuần Dạ khịt mũi, bật cười: “Thế này cũng coi là thắng sao?”

“Dạ, ta thắng không được đẹp, nhưng người thắng vẫn là ta.” A Đạt Mục buông tay đứng dậy, trên mặt lộ rõ vẻ tự đắc.

“A Đạt Mục, ngôi vị hoàng đế Khang quốc, chắc là ngươi mơ ước đã lâu.” Tuần Dạ thản nhiên nói.

“Thế nào, ngươi muốn giao dịch với ta sao?” Ánh mắt A Đạt Mục trở nên thâm trầm, không thấy rõ cảm xúc.

“Ta cũng giống ngươi, ta muốn ngôi vị hoàng đế Thiên Triều.”

A Đạt Mục vuốt vuốt chòm râu dài, trong mắt thoáng hiện tia sáng: “Sau đó thì sao?”

“Ngươi có muốn giao dịch với ta không?”

A Đạt Mục ra hiệu cho mấy tên man di tới cởi dây trói cho Tuần Dạ.

Tuần Dạ đứng dật, chậm rãi ngồi xuống bàn, tự tin rót cho mình một ly rượu.

A Đạt Mục thấy hắn ngồi xuống cũng phất tay đuổi hết đám binh sĩ kia ra ngoài, đi tới tự rót cho mình một ly khác.

“Tuần Dạ, ta không thể không bội phục sự gan dạ của ngươi, đêm đó là ngươi cố ý để ta bắt được. Chẳng lẽ ngươi không sợ ta giết chết ngươi sao?”

“Người tâm niệm muốn đánh bại ta bao năm qua, vất vả lắm mới bắt được, ngươi sẽ giữ lại tính mạng ta để nhục nhã ta. Huống chi, ngươi là người thông minh, ở ngoài còn hơn mười một vạn quân nhìn ngươi chằm chằm như hổ đói. Ngươi có thể dùng ta để kiềm chế bọn họ, nhưng nếu ta chết, bọn họ bị kích động sẽ bất chấp tất cả tấn công ngươi.”

“Khá lắm Tuần Dạ, chuyện gì ngươi cũng tính toán chu toàn như vậy, thật hiếm có.” A Đạt Mục cười lớn: “Nhưng sao ngươi dám chắc ta sẽ giao dịch với ngươi?”

“Theo ta được biết, lần này Khang quốc phái binh tấn công Hoàn Thành, mục đích chính là để đối phó ngươi. Công cao lấn chủ, đây chính là cơ hội để ông ta trừ khử ngươi.”

Tuần Dạ vừa dứt lời, A Đạt Mục tức giận vỗ mạnh xuống bàn.

“Con chó gian xảo kia, Khang quốc và Thiên triều sống hòa bình được mấy năm, giờ đột nhiên cấp cho ta tám vạn binh lực đi tấn công Hoàn Thành, khác gì bảo ta lấy trứng chọi đá, rõ ràng hắn muốn làm suy yếu binh lực của ta. Nhưng ta không thể không xuất binh, ta không dám phản, sau lưng hắn vẫn còn thế lực chống đỡ.” A Đạt Mục nói đến đây liền đưa mắt nhìn Tuần Dạ: “Vì người giật dây cho cuộc chiến này là Đế hậu Thiên triều.”

Tuần Dạ chậm rãi uống rượu, rõ ràng hắn cũng không bất ngờ gì với thông tin của A Đạt Mục: “Đế hậu muốn tiêu diệt Tuần gia, Quốc quân Khang quốc muốn tiêu diệt ngươi, cả hai người họ rất dễ đạt thành hiệp nghị.”

A Đạt Mục hừ lạnh, tỏ vẻ khinh thường nói: “Xem ra, ngươi cũng khá hiểu chuyện.”

“Thế nên ta mới mạo hiểm cho ngươi bắt tới đây.”

“Xem ra, ta đã tìm được một đồng minh khôn ngoan.”

Tuần Dạ tự rót cho mình một ly rượu, giơ cao trước mặt nói: “Uống cạn ly rượu này, chúng ta sẽ xóa bỏ những ân oán trước đây.”

A Đạt Mục không tỏ thái độ, chỉ hỏi: “Làm sao ta tin được thành ý của ngươi?”

Tuần Dạ cười cười: “Nghe nói thiên kim của A Đạt Mục mới tròn hai mươi tuổi hoa, rất được ngươi sủng ái, còn nghe nói có rất nhiều người tới cầu hôn đều bị ngươi cự tuyệt.”

Nhắc tới nữ nhi của mình, gương mặt A Đạt Mục tràn đầy ý cười: “Không phải không muốn gả đi, nữ nhi của ta chỉ có thể gả cho vương giả của thiên hạ này.”

Dứt lời, hắn cũng tự rót một ly uống cạn.

Màn đêm lặng lẽ kéo tới.

Ở trong căn trại tối đen, tâm trạng Tô Lạc Tuyết như treo ngược cành cây, khó thở, khủng hoảng, lo lắng, sợ hãi. . . . . .

Tuần Dạ sẽ không sao chứ, A Đạt Mục hận hắn như vậy, ông ta sẽ tìm mọi cách làm nhục hắn, người cao ngạo như Tuần Dạ có thể chịu nổi không?

Còn lúc này, đại quân của chúng ta đang ở đâu?

Không chỉ có mình nàng, các tướng sĩ ở đầy cũng lo lắng và tuyệt vọng.

Thời gian trôi qua càng lâu càng làm trái tim bọn họ rơi xuống vực thẳm.

Chợt rèm trại được vén lên, Tô Lạc Tuyết kinh ngạc thấy mấy tên lính cầm đao xông tới, nàng tuyệt vọng nhắm nghiền hai mắt, bên tai như quanh quẩn giọng nói của Tuần Dạ: Nếu ta chết trận, đừng chôn cất ta. Để bóng hình ta, sống mãi trong tim.

Nước mắt vô thức lăn dọc xuống.

Nhưng một khắc sau, mấy tên lính kia lại cắt đứt dây trói của họ, thả bọn họ ra ngoài.

Trước biến cố này, mọi người chỉ biết ngơ ngác nhìn nhau.

Tô Lạc Tuyết mở mắt ra, qua lớp sương mù chưa tan, nàng thấy Tuần Dạ không chút thương tổn đứng ở ngoài cửa, sau phút ngẩn người, nàng vội vàng đứng bật dậy.

Ánh mắt sâu thẳm của Tuần Dạ nhìn về phía nàng, những bước chân vững chãi của hắn đi về phía nàng, dùng chất giọng trầm ấm nói với nàng: “Cô nói đúng rồi, lần này, chúng ta đã tìm được đường sống trong cõi chết.”

Tô Lạc Tuyết cố nén nước mắt, cười nói: “Ta còn nghĩ sẽ không bao giờ gặp lại ngươi nữa. . . . .”

Tuần Dạ ôm nàng vào lòng, khẽ thì thầm bên tai nàng: “Hãy để ta sống mãi trong tim.”

Tựa vào lòng hắn, nước mắt Tô Lạc Tuyết tuôn rơi như mưa, nàng không hiểu nổi cảm giác hiện giờ của mình, nàng chỉ biết, khi nhìn thấy Tuần Dạ mạnh khỏe trở về, thật sự nàng thấy rất vui.

Thật sự rất vui.

Gió xuân thổi suốt một đêm, trái tim như nụ hoa dâu, thuận lợi nở rộ.

Ngày mười chín tháng tư cùng năm, Nam Chiêu Hầu dâng tấu về Thiên Triều.

Mười hai vạn đại quân anh dũng giết địch, tấn công lần đầu đã tiêu diệt tám vạn quân Khang quốc, quân đội tan rã, thất bại chạy trốn.

Tuần gia cũng tổn thất năm vạn quân, Thiên Triều mở quốc khố, trợ cấp cho những gia đình có người chết trận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.