Đế Hoàng Tôn

Chương 50: Trảm Yêu




Nhìn tòa thành to lớn trước mặt, dù là một kẻ có vốn hiểu biết nhất định về thành cổ như Việt cũng phải cảm thấy choáng ngợp.

Không ngờ một tòa thành nằm ở khu vực hoang sơ hẻo lánh này lại có quy mô hoành tráng đến như vậy, như vậy những nơi được gọi là vương đô sẽ lớn đến mức nào.

- Lão ca, đây là thành gì vậy? Sao trên cổng thành không có biển tên?

Việt quay sang hỏi một gã nam tử ở gần đó. Đối phương có vẻ đang vội nên tỏ ra rất khó chịu khi có người chặn hỏi, nhưng khi nhìn thấy bộ dáng như sát thần, toàn thân đẫm máu thì lập tức trở nên dễ chịu hơn rất nhiều.

- Đây là Trảm Yêu thành, một trong năm tòa thành lớn nhất của Cổ Nguyên quốc chúng ta!

Cổ Nguyên quốc, đây là lần thứ hai hắn nghe đến quốc gia này, không ngờ lại nằm ngay sát Thập Vạn Đại Sơn. Vị cường giả chết ở bên trong Thập Vạn Đại Sơn kia có lẽ là người trong hoàng thất, không biết Cổ Nguyên quốc có bao nhiêu kẻ ở cấp độ đó!

- Trảm Yêu thành lúc nào cũng tấp nập như vậy?

- Đương nhiên! Ở Cổ Nguyên quốc này muốn tiến vào khu vực bao quanh ngoại vi Thập Vạn Đại Sơn chỉ có thể đi từ khu vực này, vì vậy mà Trảm Yêu thành lúc nào cũng tấp nập các dong binh đoàn, mạo hiểm giả, các đệ tử tông môn đại phái!

- Thập Vạn Đại Sơn lớn đến mức nào vậy? Có lớn hơn Cổ Nguyên Quốc không?

- Ta không quá rõ ràng, chỉ biết Thập Vạn Đại Sơn rất rộng lớn, có lẽ gấp vạn lần Cổ Nguyên Quốc!

Sau khi thu thập đủ thông tin, Việt mới buông tha cho đối phương. Sau đó hắn tiến vào trong thành, muốn tìm một nơi tắm rửa thay đồ.

Đưa mắt nhìn quanh, quan sát các tửu lầu san sát hai bên đường, Việt không khỏi cảm khái:

- Quả thực rất náo nhiệt! Ồ, mấy cô nàng kia thật xinh đẹp... hà!

Hắn thấy một nhóm các thiếu nữ đang đi tới, liền nở một nụ cười mà hắn cho rằng là hấp dẫn nhất ra, hai mắt nhìn trân trối, còn đám thiếu nữ kia thì không hề có ý né tránh ánh mắt của Việt, thậm chí còn mỉm cười khúc khích nữa.

Thực sự khiến hắn có cảm giác rất thành tựu!

Hắn chỉ mặc một bộ y phục bằng da thú, toàn thân thấm đẫm máu khô, vác theo thi thể một đầu Nhị cấp hung thú cự đại, như vậy càng tăng thêm vẻ nam tính, lại thêm gương mặt tuấn mị lạ thường, thực sự rất có sức hút với các thiếu nữ đang ở độ tuổi hoài xuân.

Việt ngửa mặt lên trời, đắc ý cười to vài tiếng, thầm nghĩ lát nữa thay y phục thì chắc nhiều cô nàng nguyện xin chết.

Hắn đổi thi thể hung thú lấy linh tệ - loại tiền tệ được dùng ở thế giới này. Một đầu Nhị cấp linh thú, giá trị có lẽ không cần phải nói, một kẻ khố rách áo ôm chỉ chớp mắt đã biến thành một gã tiểu phú hào.



Sau khi thay y phục mới, Việt bước vào một tửu lâu lớn ở bên đường.

Người oai nhờ y phục, khi hắn lên tới lầu hai của toà tửu lâu đám tiểu nhị đều công tử này, công tử nọ mời hắn vào một chiếc bàn bên cạnh cửa sổ. Lúc này, hơn hai chục chiếc bàn trên lầu hai đã quá nửa là có khách ngồi.

Việt tiện tay thưởng cho tên tiểu nhị mấy đồng linh tệ, khiến tên này mừng rơi nước mắt. Cách tiêu tiền hoàn toàn có phong thái của một công tử Bạc Liêu.

Rượu thịt rất nhanh được đưa lên, Việt không nghĩ ngợi gì nữa, cúi đầu ăn như rồng cuốn.

Không biết bao nhiêu rượu đã vào bụng, hắn đã hơi chuếnh choáng. Với thực lực của hắn thì chỉ cần khẽ vận linh lực là có thể bài trừ rượu ra bên ngoài, nhưng hắn không làm vậy.

Cuộc sống là phải tận hưởng!

Có tí men vào cũng khiến bản chất lưu manh của hắn càng đắc thế nổi lên, trong đầu lại bắt đầu nghĩ về những giấc mơ thời thơ ấu của mình.

Nhớ lúc hắn cũng ở tầm bộ dạng này, chỉ khác là da không được trắng trẻo như này. Lúc đó có thể nói là mới bước chân vào giang hồ, cái gì cũng tò mò, cái gì cũng muốn thử, đủ các thứ mong muốn của một tên lưu manh trẻ tuổi, vẫn còn non và xanh. Hút thuốc, đá lửa...những thứ đó vẫn chưa phải thứ mà lúc đó hắn thấy tò mò nhất.

Đối với những thiếu niên giang hồ đang độ tuổi choai choai, cón có thứ gì hấp dẫn hơn, có ma lực hơn là quan hệ nam nữ chứ?

- Được lắm, hôm nay ta phải đến thanh lâu lớn nhất thành này, tìm cô nàng xinh đẹp nhất, ngủ một đêm cho sảng khoái tinh thần! Tiểu nhị đâu, mau đến nói tường tận về tình hình các thanh lâu ở đây cho bản thiếu gia!

Thế nhưng tiểu nhị còn chưa chạy đến, một trong hai hán tử ở bàn bên cạnh chợt cao giọng nói:

- Trương huynh, huynh đến Trảm Yêu Thành của chúng ta mà không đi Phiêu Hồng Viện, chưa gặp được đệ nhất danh kỹ Bạch Vân thì chưa tính là đến Trảm Yêu Thành đâu!

Việt nghe thấy vậy, không khỏi thầm kêu sao mà khéo quá, vội ngưng thần lưu tâm lắng nghe.

Một người khác nói:

- Trần huynh nói là Phiêu Hồng Viện ở cuối phố này chứ gì? Làm sao mà ta lại không đi chứ? Có điều bây giờ trời vẫn còn sáng, các cô nương e rằng còn chưa ai dậy cả, đêm nay hãy nói đi! Ha! Mấy cô nương đó đúng là đẹp đến chảy cả nước miếng!

Họ Trần cười ha hả nói:

- Bây giờ đã là giờ ngọ rồi, Phiêu Hồng Viện đến giờ mùi sẽ bắt đầu tiếp khách, chúng ta uống thêm vài ly nữa rồi đến đó là vừa!

Hắn mừng thầm, lúc này cảm xúc thuở thơ ấu tràn về, còn không đến thanh lâu thì đi đâu nữa!

Việt đứng dậy trả tiền, rồi đi ra tửu lâu, thu phong thổi tới, tửu ý lại tăng thêm hai ba phần, liền hướng về phía cuối phố đi đến.

Bất quá chỉ mới đi được chừng mười bước, thì Việt dừng lại. Hắn chợt nhận ra có điểm không thích hợp, hình như có gì đó sai sai.

“Hai gã đó đối đáp như là sợ ta không biết Phiêu Hồng Viện ở đâu vậy! Hơn nữa lại đúng lúc mình vừa nhắc đến muốn đi kỹ viện, thì bọn chúng cũng bắt đầu làm văn! Bọn này, có mờ ám...”

Việt cũng không vì thế mà đối hướng đi, tiếp tục tiến về phía cuối phố. Có điều lúc này mục tiêu của hắn không phải là tìm mỹ nhân để giải quyết nhu cầu, mà là muốn xem hai gã đần kia muốn làm gì. Có lẽ chín phần mười là muốn cướp của giết người rồi, xem ra thấy hắn quần là áo lụa, tưởng là dê béo đây!

Dọc theo hai bên đường có đủ các loại hàng quán, nào là quán thịt, quán bánh, quán đồ thổ sản, tiệm vải, tiệm phấn son...

Bởi mấy chén rượu trong bụng nên cả hai cảm thấy cả trời đất như hư hư ảo ảo, dưới ánh mắt trời mùa thu, con đường đá trắng dưới chân hai gã hắt lên những tia sáng kỳ dị.

Đường phố, nhà cửa, người đi đường, xe ngựa... tất cả như hợp thành một chỉnh thể không thể tách rời, không còn ranh giới phân định rõ rệt.

Cảnh đẹp như vậy khiến hắn nảy sinh mong muốn ở lại nơi này, mở cửa hàng buôn bán chuyên tâm kiếm tiền, khi nào rảnh rỗi sẽ đến thanh lâu tuý sinh mộng tử, sống một cuộc đời khoái lạc thanh bình.

Đột nhiên có người đột ngột xuất hiện trước mắt, mùi phần son nồng nặc xộc vào mũi Việt.

Hắn đang say mê ngắm bức tranh phố phương tuyệt đẹp thì định thần nhìn lại, thì ra là một bà tuổi sồn sồn đang đứng chặn trước mặt, cười tít mắt nói:

- Vị thiếu gia này có phải đi lộn đường rồi không? Bên này mới là cửa lớn của Phiêu Hồng Viện cơ mà? Chúng tôi vừa mới bắt đầu kinh doanh, thiếu gia ngài chính là vị khách đầu tiên, các cô nương xinh đẹp của chúng tôi nhất định sẽ hết lòng hầu hạ!

Việt đưa mắt nhìn theo cánh tay chỉ của mụ tú bà, nhìn thấy tấm biển lớn, bỗng nhiên tỉnh ngộ.

Hóa ra đã đến Phiêu Hồng Viện.

⊱♥⊰⊹⊱❃⊰⊹✬⊹⊱❃⊰⊹⊱♥⊰

Bằng hữu thiên hạ đọc thấy truyện viết ổn thì xin hãy ủng hộ bản tác bằng cách tặng nguyệt phiếu và vote 9, 10*, huynh đệ nào có điều kiện thì vứt hỏa linh châu các thứ.

Vị nào có ý kiến bức xúc có thể cmt chém gió bên dưới cho vui!

Nhân dịp năm mới xin chúc mọi người năm mới ko bao giờ phải nói câu "Đen như chó"!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.