Đế Hoàng Tôn

Chương 14: Thái Hòa




Ầm ầm ầm...

Bão táp ở bên ngoài ù ù rung động như sấm nổ, phảng phất toàn bộ mặt đất đều bắt đầu lay động.

Gã thanh niên kinh hãi, bởi hắn nhận ra chiếc trống đồng nhỏ trong tay đang không ngừng rung chuyển, điểm điểm quang hoa yếu ớt vốn tản mác trong không gian lập tức từ bốn phương tám hướng ngưng tụ tới, một nửa quấn vào trống đồng, nửa còn lại thì nhập xuống tòa tế đàn dưới chân.

Ánh sáng ở nơi này vốn dĩ hoàn toàn đến từ những quang điểm trôi nổi trong không gian, lúc này đây chúng lại chiếc trống đồng điên cuồng hút lấy như muốn tích lũy năng lượng, xung quanh lập tức trở nên tối tăm mù mịt như tận cùng cõi u minh.

Điều may mắn là thứ năng lượng thần bí này có một nửa bị tòa tế đàn hút lấy, có lẽ nhờ vậy mà trận đồ có thể khởi động.

Gã thanh niên khẩn trương nhìn về phía tòa phế tích, cơ hội thoát khốn đã hiện ra trước mặt, chỉ có điều bậc đại yêu khiến Thủy tổ Bách Việt cũng không thể chém giết, có lẽ thừa khả năng hủy diệt được tòa tế đàn này.

Cái thứ đáng sợ tồn tại ở trong bóng tối kia, giống như là một cái bóng ma lượn lờ trong trái tim hắn, tuy rằng tạm thời không hiện ra nữa, nhưng chỉ cần chưa rời khỏi nơi này, nó vẫn là một uy hiếp lớn lao.

Tiếng gió "Ù ù" giống như quỷ khóc thần hào, cát đá va đập vào những tảng thạch bia, sinh ra tiếng vang như sấm rền.

Từ tế đàn bắt tỏa ra những luồng ánh sáng trắng tinh khiết, chúng lan rộng trên mặt đất hướng về phía mười tám tảng thạch bia.

Gã thanh niên kinh hãi nhìn xuống mặt đất, bởi những luồng sáng kia không hề lan ra một cách bừa bãi mà theo một lộ tuyến cố định, chúng tạo thành những đồ hình ẩn hiện, toát ra vẻ cổ xưa.

- Ồ, những hoa văn này...

Những cổ văn càng lúc càng hiện ra rõ ràng, bởi ánh sáng từ chúng không còn lúc ẩn lúc hiện nữa, cường độ còn mạnh lên trông thấy.

Vấn đề ở đây là, thế nào mà hắn càng nhìn lại càng thấy những cổ văn đồ hình này quen thuộc như vậy?

Vị trí trung tâm đồ hình, một ngôi sao bán kính cả chục mét, có rất nhiều cánh, hắn chưa đếm nhưng có thể khẳng định phải có hơn chục cánh, tản mát ra ánh sáng như một vầng mặt trời rực rỡ. Đi ra phía bên ngoài, có thể bắt gặp những hình ảnh mờ ảo, khi thì là những hoạt động của nhân loại, khi thì lại là hình ảnh hươi, nai, thần điểu thắp đôi cánh Tiên bay lượn trong cõi vô cùng, vô cùng sống động.

- Lại là Minh triết Thái Hòa đồ!

Gã thanh niên kinh ngạc, bởi khi ở Tổ Sơn hắn cũng được chứng kiến Thái Hòa đồ khi tòa tế đàn khởi động. Lẽ nào những tòa tế đàn này là do văn minh Đông Sơn xây dựng nên?

Không, hắn không cho là vậy, độ cổ xưa của nó, rõ ràng còn vượt qua chiếc trống đồng cổ xưa nhất. Như vậy chỉ còn một khả năng, hoa văn trên trống đồng, cũng không phải do người Việt cổ sáng tạo ra.

Nhắc đến minh văn trên Trống đồng Đông Sơn, là nhắc đến vô vàn những bí ẩn xung quanh.

Minh triết Thái Hòa đồ, giữ vị trí trang trọng bậc nhất trong lịch sử Việt cổ. Các nhà khoa học cho rằng, người Việt cổ đã nghiên cứu bản thể vũ trụ, nhân sinh, và sáng tạo ra Thái Hòa đồ khắc lên mặt trống đồng.

Thế nhưng cũng có một giả thiết khác cho rằng, Thái Hòa đồ vốn dĩ đã tồn tại trong suốt lịch sử của Việt cổ, bắt nguồn từ rất sớm, không biết ai dùng cách gì sáng tạo ra, vì mục đích gì, chứ không phải đến thời kỳ Hồng Bàng mới xuất hiện.

Cho đến ngày nay, ý nghĩa huyền ảo của Minh triết Thái Hòa đồ cổ lão vẫn chưa giải thích được, tuy nhiên đã có rất nhiều người đã đưa ra những suy đoán rất táo bạo.

Đã từng có người nói nó là phương thức ngắn gọn nhất để miêu tả bản chất của vũ trụ, đây là ký hiệu cổ xưa nhất, mang bí ẩn nào đó. Đó là biểu tượng của bản nguyên.

Cấu trúc Ngôi Sao ở tâm Trống Đồng và các hoa văn, các vạch đứt nối trên mặt Trống Đồng Ngọc Lũ là một pho Kinh Dịch của nền văn minh Lạc Hồng, của Người Việt Cổ. Khái niệm “Dịch” của người Kinh nói lên quá trình chuyển hoá, có thể dựa vào nó mà tiến thôi diễn, tính toán được các khả năng phát sinh trong tương lai. Đó là biểu tượng thời gian.

Lại có người táo báo hơn, đưa ra giả thiết, mỗi một vị trí hoa văn trong Thái Hòa đồ chính là tọa độ tinh không, mỗi tinh vực khác nhau, biểu thị một cách sắp xếp khác nhau. Đó là biểu tượng không gian.

Dựa theo giả thiết này, có thể xác định tất cả các tọa độ của tinh không trong vũ trụ, mà Minh triết Thái Hòa tương ứng với tinh không chi môn, hay còn gọi là hố đen vũ trụ.

Căn cứ theo suy đoán này, Minh triết Thái Hòa đồ là một loại kết cấu ổn định, nếu như có thể cung cấp đầy đủ năng lượng, xác định tọa độ của 1 tinh không nào đó, qua những tính toán tinh vi và phức tạp, thì có thể tiến vào tinh không, trong khi khoa học mò mẫm bằng lý trí phải mất mấy ngàn năm, mà cũng chỉ tìm thấy những mảnh vụn tách rời của tấm hoạ đồ bí mật sự sinh tồn của vũ trụ.

Đương nhiên tất cả, đều chỉ dừng lại ở mức độ giả thuyết.

Lúc này đây, hắn lần thứ hai liên tiếp được chứng kiến sự hình thành của Thái Hòa đồ, nếu như đổi lại là những nhà khoa học nhìn thấy, nhất định sẽ kích động đến phát cuồng, bởi vì... đây là một chứng kiến vĩ đại.

Đáng tiếc, hắn không có tâm tư như vậy, bởi hắn đang cảm giác được sự nguy hiểm vô cùng mãnh liệt. Đôi mắt màu đỏ đã tiến về phía hắn.

“Nhanh, nhanh lên đi!”

Dưới nền đất, Minh triết đã thành hình, có âm thanh của kim loại trầm thấp, giống như Kim tinh được tinh luyện qua trăm lần mà thành.

Trong chu vi của nó, không gian co rúm lại, tỏa ra những tia sáng huyền ảo, mười sáu vòng nhân sinh, ba nhóm Thiên – Địa – Nhân trước sau phát sáng, giống như một mật mã cổ xưa thần bí, phát ra quang manh lấp lánh.

Chỉ có điều, đúng vào lúc con người ta chờ mong nhất thì hy vọng thường bị dập tắt một cách tàn nhẫn. Những ký tự trên Thái Hòa đồ dần dần ảm đạm, có xu hướng biến mất.

- Chuyện gì xảy ra vậy?

Gã thanh niên cơ hồ phát mộng, lẽ nào quá lâu rồi nên tế đàn bị hỏng? Đúng lúc nước sôi lửa bỏng, lẽ nào lại dở chứng?

Trong bóng tối, đôi mắt màu máu đỏ như mặt trời ngày càng băng lãnh, đột nhiên bắn ra hai đạo huyết sắc quang hoa chói mắt, xé tan không gian lao đến, hắn có thể cảm nhận được mục tiêu của đối phương không phải là hắn mà là tòa tế đàn dưới chân.

Cái thế đại yêu muốn hủy diệt tòa tế đàn!

Uỳnh!

Vào ngàn cân treo sợi tóc, gã thanh niên phản ứng cũng rất nhanh, lập tức đưa chiếc tiểu cổ lên chặn lại hai luồng huyết quang. Tiếng nổ kinh thiên vang lên, khiến hắn thiếu chút nữa thì bị văng ra khỏi tòa tế đàn.

Hai thứ năng lượng sau khi va chạm thì tản mác trong không gian, bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy chúng dần dần hòa thành ánh sáng tinh khiết, bị hút về phía mặt đất, cuốn vào đồ hình Thái Hòa đang dần mờ đi.

Ngay lập tức, Minh triết Thái Hòa lại trở nên sáng lấp lánh, cuối cùng ánh sáng bắn lên bầu trời đêm vô tận như muốn xé mở không gian.

Cơ thể gã thanh niên dần dần nhẹ bỗng, hai chân rời khỏi mặt đất, chậm rãi lao lên bầu trời. Sắp sửa thoát khốn, nhưng hắn vẫn không dám thả lỏng, bởi hắn biết con yêu quái nhất định sẽ không đứng nhìn.

Quả nhiên, cái thế đại yêu bắt đầu hành động, không tấn công từ xa mà trực tiếp lao tới. Chỉ thấy cơ thể nó khẽ di chuyển, xung quanh bão cát lập tức rít gào nhưng tiếng sinh linh đồ thán.

Hai mắt gã thanh niên hoa lên, ngay lập tức một đạo nhân ảnh cao hơn hai mét đã xuất hiện trước mặt hắn. Đạo nhân ảnh này yêu khí trùng thiên, hắn vụ tỏa ra, không thấy rõ hình dạng, thế nhưng rất dễ có thể đoán được, nhất định chính là con yêu vật kia.

Đây chính là Mộc Tinh mà Thủy tổ Bách Việt đã trấn áp mấy nghìn năm, vậy mà lúc này đây lại xuất hiện trước mắt hắn, cảnh tượng này quả thực làm người ta suốt đời khó quên, một cảnh tượng chấn động lòng người.

Khí thế khủng khiếp ép tới khiến hắn không thể nào cử động, không khác nào con cá nằm trên thớt chỉ đợi người ta làm thịt.

Điều khiến hắn thấy an tâm là chiếc trống đồng, vật lưu lại của Việt Tổ, vẫn tự động phát ra những tiếng trầm thấp chống lại yêu quái. Hắn thậm chí tin rằng, nếu không có chiếc tiểu cổ, đối phương chỉ cần đứng yên cũng đủ khiến hắn chết một nghìn lần.

Cuối cùng, chiếc tiểu cổ như một sinh vật sống, vùng khỏi tay gã thanh niên, hóa thành một quả cầu ánh sáng lao về phía đại yêu với khí thế quyết tử. Tiếng trống phát ra như tưởng niệm người chiến sĩ tử trận nơi sa trường, đầy thương cảm cũng đầy bi tráng.

Gã thanh niên không thể cử động, chỉ có thể mặc cho lực lượng vô hình đưa hắn tiến vào trong quang môn.

Trời đất quay cuồng, âm thanh cuối cùng hắn nghe thấy là tiếng kêu gào giận dữ của con yêu quái, cùng với tiếng trống lẩn khuất trong đầu...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.