Đế Hoàng Thư

Chương 39: Hàn Diệp, ngươi nhất định không biết..




Edit: Gấu Gầy

Chương 39

Linh Tương lâu, khi ánh trăng tròn vành vạnh chính là lúc nơi này diễn ra ca vũ, Triệu Nham xưa nay ngưỡng mộ Lâm Lang đứng đầu Linh Tương lâu, hôm nay mười lăm, liền mời một đám bạn tốt đến nghe nhạc, con cháu quyền quý chiếm hết một nửa giang sơn đại đường lầu hai.

Ôn Sóc nổi tiếng khắp kinh thành, dáng vẻ lại tuấn tú, lần đầu tiên đến nơi bướm hoa đã lọt vào mắt xanh của các cô nương ở Linh Tương lâu, khiến cho mọi người hâm mộ không thôi.

Chỉ chốc lát sau Ôn Sóc liền bị rót rượu đến đỏ bừng cả khuôn mặt, thấy mọi người chưa muốn tan tiệc, đáy lòng gào thét kêu rên, lơ đãng ngẩng đầu thoáng nhìn thấy một bóng dáng đi ra từ sương phòng đối diện, dùng hết sức lực chín trâu hai hổ từ trong nơi 'người đẹp rượu ngon' lộ ra cái đầu nhìn về phía hành lang đối diện hô lên: "Uyển..."

Chỉ kêu ra một chữ hắn chợt nhớ tới thân phận người này liền dừng lại, đáy mắt hồ nghi nhưng sáng ngời: một tiểu cô nương như Uyển Cầm, đến Linh Tương lâu làm cái gì?

Nhất cử nhất động của Ôn Sóc đều bị mọi người chú ý, mặc dù đã dừng lại, nhưng mọi người vẫn dõi theo ánh mắt của hắn nhìn về phía đối diện, trên hành lang có một người đang đứng, cách rất xa, chỉ có thể lờ mờ thấy được vóc dáng hơi gầy của người nọ.

Đợi người nọ quay đầu đi về phía này, một đám con cháu thế gia ai nấy đều lộ vẻ lúng túng, ngồi thẳng tắp lên.

Mắt ngọc mày ngài, da trắng như tuyết, khuôn mặt dịu dàng thanh tú, đôi tai nhỏ nhắn, mặc dù mặc nam trang, nhưng rõ ràng là một thiếu nữ có dung mạo khí chất cực kỳ nổi bật.

Cô nương này vẻ mặt thản nhiên, bước chân như gió, thẳng tắp dừng lại trước mặt Ôn Sóc, đầu tiên là nhìn các vũ nữ vây quanh Ôn Sóc không nhanh không chậm đánh giá vài lần, đợi bọn họ ai oán tản ra, mới nhướng mày nhìn Ôn Sóc nói: "Nhìn tiền đồ của ngươi xem, ai rót rượu cho ngươi?"

Ôn Sóc chớp mắt mấy cái, bị thái độ kiêu ngạo hùng hổ hỏi tội đè xuống, nhìn về phía Triệu Nham, quang minh chính đại cáo trạng.

Ôn Sóc xưa nay coi trời bằng vung, thấy hắn ngoan ngoãn nghe theo nữ tử đột nhiên xuất hiện này, mọi người không khỏi trố mắt nhìn nhau. Triệu Nham cười thầm, vị này tám phần là người Ôn Sóc ái mộ trong lòng, đây chính là chuyện hiếm thấy, lập tức đứng dậy vỗ lưng Ôn Sóc rung đùi đắc ý nói: "Tiểu công tử yên tâm, Ôn Sóc trong ngoài đều rất trong sạch, tuyệt đối không bị nhiễm thói xấu, ta có thể làm chứng."

"Ồ...?"

Lời nói vừa dứt, mọi người đều lộ vẻ kỳ quái, nhịn cười đánh giá Ôn Sóc, ánh mắt giả vờ thăm dò quan sát.

Ôn Sóc không biết những người này đang suy nghĩ cái gì, sau khi hoàn hồn lại, sắc mặt đỏ bừng, đứng dậy vỗ bàn cái rầm, nhìn tư thế đang muốn liều mạng với Triệu Nham, nào ngờ bị một đôi tay bất động thanh sắc đè lại.

Hắn ngẩng đầu, thấy Uyển Cầm híp mắt vẻ mặt trấn định, trong lòng rùng mình, sinh ra một cỗ cảm giác lạnh lẽo. Cùng đồng hành một tháng ở Mộc Thiên phủ, hắn coi như đã lĩnh giáo qua năng lực của Uyển Cầm, so với Uyển Thư tùy tiện cậy mạnh đánh người, hắn càng không muốn đắc tội tiểu cô nương thoạt nhìn dịu dàng thuần lương này. Âm thầm thở dài cho Triệu Nham, Ôn Sóc đặt mông ngồi xuống lại, lão thần xung quanh, xin hãy ban cho Triệu Nham một tia thương cảm.

Mọi người còn chưa hiểu được sự bình tĩnh nhất thời của Ôn Sóc, đã thấy thiếu nữ này xoay người lại, đi tới trước mặt Triệu Nham, nở nụ cười: "Vị này là Thế tử Tề Nam Hầu?"

Triệu Nham sửng sốt, nhếch miệng gật đầu: "Tiểu công tử thật là tinh mắt..."

"Không dám, lần trước trong yến tiệc của An Ninh công chúa, thiếu phu nhân vẽ tranh rất đẹp, cả sảnh đường đều tán thưởng, ta cùng thiếu phu nhân hận gặp nhau muộn, vốn hẹn ngày mai đến phủ thăm hỏi, đang lo lắng không biết nên chuẩn bị lễ vật gì, hôm nay vừa hay gặp được Thế tử..."

Uyển Cầm dừng lại một chút, làm như không nhìn thấy sắc mặt càng ngày càng đen của Triệu Nham, liếc mắt nhìn ca nữ bên cạnh hắn một cái, cười nói: "Vị này chắc là được lòng Thế tử, không bằng ta chuộc lại nàng, ngày mai đưa đến quý phủ hầu hạ Thế tử, thiếu phu nhân nổi danh hiền đức, nàng nhất định sẽ vô cùng cảm tạ ta, Thế tử cảm thấy thế nào?"

Cả hội trường im lặng, mọi người nhìn nữ tử tươi cười bên cạnh Ôn Sóc, chỉ cảm thấy một trận gió lạnh từ đằng sau ập tới, lạnh cả sống lưng.

Trong kinh thành ai mà không biết, thiếu phu nhân của Tề Nam Hầu phủ chính là con gái của Đại trưởng công chúa, thân phận cao quý, tính tình cứng rắn, nếu ca nữ này bị đưa vào Hầu phủ, Triệu Nham sợ là nhà cửa không yên.

Mọi người thương cảm nhìn về phía Triệu Nham, sau khi liếc mắt nhìn nhau, đều lẳng lặng đẩy ca nữ bên cạnh cách xa một thước. Triệu Nham còn trực tiếp hơn, tay ôm ca nữ giống như bị thiêu đốt, phút chốc ném đi thật xa, thiếu chút nữa nhảy cao ba thước, chỉ đến khi nhìn thấy khuôn mặt dương dương đắc ý của Ôn Sóc mới ngượng ngùng đứng dậy, trịnh trọng chấp tay về phía Uyển Cầm: "Tiểu thư độ lượng, vừa rồi ta nói nhảm, xin đừng chấp nhặt với ta, tiểu thư chắc hẳn ưa thích vẽ tranh, trong phủ ta có cất giữ mấy bức hoạ là bút tích thật của Lỗ Tích đại sư, ta nguyện kính tặng cho tiểu thư."

Thế tử này quả nhiên là một người thông minh, Uyển Cầm thật sự được hắn dâng tặng lễ vật.

"Không sao, Thế tử hậu lễ, tại đây xin cảm tạ."

Nói xong nhìn thoáng qua bên cạnh Ôn Sóc, thấy một đám vũ nương mặt mày sợ hãi lẩn trốn thật xa, liền không chút khách khí ngồi xuống, cười híp mắt với mấy vị công tử sắc mặt cứng đờ rồi nói: "Chư vị không cần quan tâm đến ta, cứ tận hứng là được."

Ôn Sóc hắng giọng, chỉ về phía Uyển Cầm: "Đây là Uyển Cầm cô nương trong phủ Nhậm tướng quân."

Tiếng cười gượng ngầm hiểu trong lòng lần lượt vang lên, mọi người ngồi nghiêm chỉnh, nhao nhao chào hỏi với Uyển Cầm, cả đám công tử phong lưu bất kham ban nãy nhất thời đều biến thành dáng vẻ ôn nhu nho nhã.

Hiếm thấy những người này bị doạ cho sợ, Ôn Sóc nhìn đến buồn cười, Uyển Cầm lúc này trong mắt hắn quả thực có thể phát ra ánh sáng vạn trượng, vui vẻ nửa ngày mới nhớ tới một chuyện, liền hỏi: "Uyển Cầm, sao ngươi lại ăn mặc như vậy đến Linh Tương Lâu?"

Uyển Cầm thu lại nụ cười, ăn một muỗng vây cá, âm thanh trong trẻo: "Tiểu thư nói Lâm Lang cô nương của Linh Tương lâu cầm nghệ siêu phàm, bảo ta đến bái kiến. Sao hôm nay ngươi cũng tới đây?"

Mọi người dựng thẳng lỗ tai ở một bên lắng nghe liên tục chậc lưỡi, không hổ là cô nương trong phủ Tướng quân, phong thái hào sảng như thế cả thành khó ai bì kịp!

"Lâm Lang cô nương danh chấn kinh thành, ta tất nhiên cũng có lòng yêu cái đẹp, nhưng mới chỉ nghe thấy tiếng đàn, khó gặp được người, đáng tiếc."

Ôn Sóc bày ra vẻ mặt than thở.

Uyển Cầm đặt muỗng canh xuống, nâng cằm: "Thực sắc là bản tính, không ngờ ngươi cũng có thú vui tao nhã này. Ngày khác ngươi đến phủ Tướng quân, ta bảo Uyển Thư tấu cho ngươi một khúc."

Ôn Sóc rất ngạc nhiên: "Uyển Thư biết tấu khúc?"

"Đương nhiên."

Uyển Cầm cười như một con hồ ly: "Mỗi lần trong trại khai chiến, tiếng trống chinh chiến của Uyển Thư vang lên, chim chóc trong mười dặm núi lớn đều bay mất, dã thú tán loạn, quân địch không đánh mà hàng."

Ôn Sóc vẻ mặt cứng đờ, ngẹn trong cổ họng cười đùa hai tiếng, liên tục xua tay.

Mọi người xung quanh vui vẻ nhìn Ôn Sóc bị trêu chọc, cười rộ lên.

Ca múa vui mừng, khúc dừng người tan.

Ôn Sóc đưa Uyển Cầm lên xe ngựa, đang chuẩn bị hồi phủ, nhìn thấy Triệu Nham dẫn theo gã sai vặt đứng ở trước xe ngựa của hắn, tiến lên hỏi: "Thế tử có chuyện gì?"

Triệu Nham tuy có chút phong lưu, nhưng cũng không xằng bậy, đối với chính thê trong nhà hết sức tôn trọng, hôm nay gặp phải Uyển Cầm, thật sự là không chọn ngày tốt ra ngoài.

Triệu Nham liếc nhìn chiếc xe ngựa đã đi xa, nói: "Nàng là nha đầu vẽ tranh trên bãi săn mùa thu lần trước đúng không?"

Ôn Sóc gật đầu: "Ngươi nhìn ra, chẳng trách lại lấy bức hoạ chân chính của Lỗ Tích đại sư dâng tặng."

"Tố Phân thích vẽ tranh, thảo nào hai người có thể trở thành bạn tốt, không hổ là người bên cạnh Nhậm tướng quân. Ta thấy tiểu cô nương này không thể khinh thường được."

Triệu Nham cảm khái nói: "Nếu thanh danh của nàng lan rộng ở kinh thành, lại có Thượng tướng quân làm chỗ dựa, ngày sau cánh cửa Nhậm phủ nhất định sẽ bị đám người kéo tới cầu thân giẫm nát, Ôn Sóc, ngươi và cô nương này trạc tuổi nhau, nếu vừa ý nàng, chi bằng sớm nói với Điện hạ đến nhà cầu thân..."

Ôn Sóc bị Triệu Nham làm cho choáng váng, vội vàng nói: "Thế tử, ngươi nói bậy bạ cái gì vậy, ta cùng Uyển Cầm cô nương chỉ là bằng hữu tương giao..."

Triệu Nham nở nụ cười, hàm nghĩa thâm thuý: "Ôn Sóc, tri kỷ đáng quý, hồng nhan khó tìm, đừng giống như Điện hạ, cố chấp mấy năm cũng không có được giai nhân, thật là đáng tiếc."

Nói xong vỗ vỗ vai Ôn Sóc, chậm rãi thong thả lên xe ngựa rời đi. Ôn Sóc nhìn về phía xa thật lâu, nhìn theo hướng Uyển Cầm biến mất, nghĩ đến sự thông minh của nàng hàng yêu phục ma trong Linh Tương lâu, đáy mắt ẩn chứa ý cười.

Trên đường phố, bên trong xe ngựa Tề Nam Hầu phủ, gã sai vặt nhìn Thế tử gia nhà mình đang cười khoái chí, hồ nghi nói: "Thế tử, ngài thật sự cảm thấy Uyển Cầm cô nương và Ôn đại nhân xứng đôi sao? Tiểu nhân nhìn vị cô nương này đúng là lợi hại, thiếu phu nhân nhà chúng ta so ra còn không bằng!"

Triệu Nham tay cầm quạt gấp đặt trên bàn nhỏ, ánh mắt lóe sáng: "Tiểu cô nương này quả thật lợi hại,  chỉ vài câu nói đã lấy được bức hoạ ta vất vả sưu tầm cho Tố Phân, Ôn Sóc là một sợi gân khô, sau này có khi nàng sẽ bận rộn, ha ha ha..."

Thư phòng Nhậm phủ, Nhậm An Lạc đợi đến nửa đêm, cuối cùng cũng chờ được Uyển Cầm lững thững trở về, còn chưa đợi nàng hỏi, Uyển Cầm đã mở miệng.

"Tiểu thư, vừa rồi ta gặp Ôn Sóc ở Linh Tương lâu."

"Bị hắn phát hiện?"

Lúc ở Tụ Hiền lâu Hàn Diệp có đề cập Ôn Sóc đi Linh Tương lâu, không ngờ hai người lại vừa vặn đụng mặt.

Uyển Cầm lắc đầu: "Ta nói gạt hắn cho qua chuyện, không ai biết bà chủ thực sự của Linh Tương Lâu là Lâm Lang, về sau nên để cho nàng phái người đem tin tức đưa tới, nếu ta lại vào Linh Tương lâu, nhất định người khác sẽ nghi ngờ."

Năm năm trước, Nhậm An Lạc một tay nâng đỡ Lâm Lang gầy dựng Linh Tương lâu, dùng để thu thập tin tức kinh thành, chú ý hướng đi của bách quan.

Nhậm An Lạc gật đầu, vẻ mặt nhàn nhạt: "Chắc hẳn Lâm Lang đã phát hiện, nàng tự sẽ an bài, ngươi không cần lo lắng, Trung Nghĩa Hầu tra được thế nào rồi?"

Uyển Cầm từ trong tay áo lấy ra một xấp giấy, đưa đến trước mặt Nhâm An Nhạc: "Tiểu thư, đây là chứng cứ Trung Nghĩa Hầu mấy năm nay cắt xén quân lương Tây Bắc bỏ vào túi riêng, chúng ta có thể dùng thứ này đi áp chế Trung Nghĩa Hầu, bắt hắn nói ra chân tướng năm đó?"

Nhậm An Lạc lật xem chứng cứ thu thập trên giấy, lắc đầu: "Cắt xén quân lương với án oan Đế gia, ngươi nói hắn sẽ bảo vệ bí mật nào?"

"Án oan Đế gia."

Uyển Cầm rùng mình.

"Nếu như mấy thứ này được đưa đến Đại Lý tự, Trung Nghĩa Hầu cây to gặp phải gió lớn, tường đổ người đạp, đến lúc đó người duy nhất hắn có thể chạy đến cầu cứu, chỉ có chủ mưu án oan Đế gia."

Nhậm An Lạc vô cùng chắc chắn, đem chứng cớ đặt vào tay Uyển Cầm.

"Tiểu thư, khi nào chúng ta đem chứng cớ đưa đến Đại Lý tự?"

"Không vội."

Nhậm An Lạc đi đến bên cửa sổ, sắc trời trắng xoá mờ nhạt, ánh nắng ban mai xuyên qua bầu trời, rơi xuống trong sân.

"Kinh thành đã lâu không thấy náo nhiệt, ta còn thiếu Hàn Diệp một Thái tử phi, đợi đến khi Đông cung của y chọn được nữ chủ, ngươi hẳn đem những chứng cớ này đưa đến Đại Lý tự, coi như... Đế Tử Nguyên ta tặng cho Hoàng gia một phần lễ vật."

Sau khi đại tiểu thư Đông An Hầu phủ, tiểu thư Lạc gia và tiểu thư Đế gia lần lượt vào kinh, việc tuyển chọn Thái tử phi đã trở thành tiêu điểm chú ý của thế gia kinh thành, nghe đồn ở trong cung, Thái hậu đối với mấy vị tiểu thư đều vô cùng khen ngợi, làm cho người ta nhất thời rất khó suy đoán, đến cuối cùng ai sẽ được trúng tuyển vào Đông cung.

Gia Ninh Đế hạ chỉ, nửa tháng sau hoàng cung mở tiệc chiêu đãi tông thân, các vị tiểu thư đồng thời tham dự, chắc hẳn chính là lúc đưa ra quyết định cuối cùng.

Yến tiệc còn chưa tới, trong cung đã xảy ra một chuyện hy hữu, Ngũ hoàng tử ăn chay niệm Phật nhiều năm rốt cục hạ quyết tâm trở lại hồng trần, tự chọn cho mình một vị Vương phi, đích thân vào cung khẩn cầu Thái hậu tứ hôn.

Nếu không phải người hắn vừa ý lựa chọn vô cùng khó xử, thì chuyện này vốn dĩ sẽ cực kỳ vui mừng viên mãn, nhưng hết lần này tới lần khác, hắn cứ cố tình nhìn trúng đại tiểu thư Đông An Hầu phủ Triệu Cầm Liên do Thái hậu tự mình triệu vào kinh thành chuẩn bị hôn sự cho Thái tử.

Hai huynh đệ vì một nữ tử mà tranh giành, điều này không khác gì làm cho hoàng thất trở thành trò cười trong mắt thị tộc kinh thành, nghe nói Thái hậu tức giận thiếu chút nữa đã đem Ngũ hoàng tử trói lại đưa đến Tông Nhân phủ suy nghĩ, ngay cả Triệu tiểu thư cũng bị giận chó đánh mèo. May mà Thái tử chạy tới Từ An điện, vì Ngũ hoàng tử nói giúp hết lời, liệt kê từng chút công lao đóng góp của Đông An Hầu phủ đối với triều đình, hôn sự này mới được thành toàn.

Gia Ninh Đế lập tức hạ chỉ, chính thức sắc phong Ngũ hoàng tử làm Lâm vương, tứ hôn cho hai người, hoàng thất đại hỉ.

Cuối thu không khí dễ chịu, rừng phong phía sau núi Tây Giao vàng rực mấy dặm, lá mùa thu rơi đầy trên đất thành một lớp dày.

Nhậm An Lạc vắt chân nằm trên lá phong, nhắm mắt dưỡng thần, nghe được tiếng bước chân đến gần, mở mắt... Lạc Minh Tây một thân trường bào đỏ thẫm, tựa vào một cái cây nghiêng cổ cách đó không xa, rất là sát phong cảnh.

"Kinh thành có tin đồn, đại tiểu thư Đông An Hầu phủ nửa tháng trước vào Quốc An tự dâng hương cầu nguyện, tình cờ gặp được Ngũ hoàng tử, hai người nhất kiến chung tình, trở thành một đoạn giai thoại Phật duyên ai nấy đều hâm mộ."

Nhậm An Lạc lười nhìn hắn: "Từ lúc nào huynh lại quan tâm đến mấy chuyện đồn thổi này?"

Âm thanh trầm thấp của Lạc Minh Tây truyền đến: "Triệu tiểu thư mới vào kinh thành, người dẫn nàng đến Quốc An tự chính là phu nhân của Thế tử Tề Nam Hầu."

Mọi người đều biết, Thế tử Tề Nam Hầu - Triệu Nham, là phụ tá đệ nhất của Đông cung.

Nhậm An Lạc nhíu mày, không lên tiếng, Lạc Minh Tây chậm rãi mở miệng: "Tử Nguyên, Hàn Diệp đang dốc hết khả năng để Đế Thừa Ân được chọn vào Đông cung..."

"Vậy thì sao?"

Nhậm An Lạc nhìn về phía hắn, khóe miệng nhếch lên, ánh mắt khó đoán, lại có ý lạnh nhạt: "Liên quan gì đến ta?"

Sau một lúc lâu không nói gì, Lạc Minh Tây rũ mắt, trêu ghẹo nói: "Cũng không phải chuyện xấu, nếu Đế Thừa Ân tính tình dịu dàng hiền thục, cũng coi như chúng ta trả cho y một Thái tử phi."

Vừa dứt lời, sắc trời đột nhiên biến đổi, mưa to kéo đến, Lạc Minh Tây xoay người đi xuống chân núi, đi được mấy bước, quay đầu lại.

Nhậm An Lạc đứng trên tảng đá lớn, nước mưa từ trên y phục của nàng trượt xuống, trong nháy mắt bị bốc hơi, không ướt một chút nào cả.

Tóc dài đen nhánh, huyền y uốn lượn, đứng trong mưa sương gió lạnh, dáng người sáng trong như ánh trăng.

Khóe miệng Lạc Minh Tây khẽ động, lộ ra ý cười.

Hàn Diệp, ngươi nhất định không biết, mười năm nay, đến tột cùng ngươi đã bỏ lỡ một Đế Tử Nguyên như thế nào.

———


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.